Làm Giàu Nhanh Rất Khó Siêu Thị Của Tôi Thông Cả Cổ Kim!


Biết chú Diệp thật sự quan tâm đến mình, Tiêu Doanh Xuân chân thành cảm ơn: “Cháu hiểu rồi chú, cháu sẽ giải quyết sớm.



Khi thấy chú Diệp sắp rời đi, Tiêu Doanh Xuân nhớ đến chuyện tiền thuốc: “Chú, chú đợi đã, để cháu thanh toán tiền thuốc cho chú.



Nhưng chú Diệp chỉ phất tay: “Đợi chuẩn bị đủ hết rồi tính một lần.

” Rồi rời đi.


Tiêu Doanh Xuân ngồi thẫn thờ một lúc, không còn tâm trạng làm việc, liền quyết định đóng cửa.


Cô đặt trước một phòng lớn tại nhà hàng Dư Vị cho buổi tối ngày mai, rồi đăng lên nhóm gia đình, giải thích về lý do, sau đó lên lầu đi ngủ.


Một đêm yên tĩnh trôi qua, sáng hôm sau, khi mở điện thoại ra, nhóm gia đình đã náo loạn.


Cậu và mợ hỏi đột ngột mời ăn là vì sao, có phải trúng số không.


Ông bà ngoại thì gửi tin nhắn thoại hỏi tình hình dạo này của Tiêu Doanh Xuân.


Chỉ có dì Cát Xuân Ngọc là vừa tỏ ra tự hào vừa than thở: “Năm ngoái tôi trông tiệm tạp hóa cho nó cả năm trời, giờ Tiểu Xuân định làm rõ ràng mọi chuyện trước mặt mọi người đây.



Tiêu Doanh Xuân thấy những tin nhắn đó, liền trích dẫn lời của Cát Xuân Ngọc, đáp lại một chữ: “Đúng.




Cả nhóm im lặng.


Một lát sau, mợ cô nhắn: “Vậy gặp tối nay nhé.

Hoa hồng.



Cất điện thoại vào túi, Tiêu Doanh Xuân đi ăn sáng, rồi ghé qua xưởng rượu của chú Ngô.


Chú Ngô nói rằng chiều nay sẽ giao tới một nghìn thùng nhựa 10 lít, giá một vạn tệ.


Nói xong, chú Ngô liền gọi điện cho bên cung cấp, không ngờ bên kia còn nóng ruột hơn cả Tiêu Doanh Xuân, họ báo là đã chất hàng lên xe và đang trên đường!

Tiêu Doanh Xuân vội vã quay về nhà.


Chẳng bao lâu sau, thùng nhựa được giao tới, tất cả đều là loại 10 lít.


Tiêu Doanh Xuân dứt khoát để người giao hàng xếp các thùng vào kho, sau đó thanh toán tiền cho chủ hàng.


Đóng cửa trước, mở cửa sau, Siêu thị Không Gian bắt đầu hoạt động.


Hầu như ngay khi vừa mở cửa, Phó Thần An đã bước vào.


Hôm nay, Phó Thần An mặc một bộ áo choàng đỏ sẫm, tóc vẫn được buộc bằng một chiếc trâm ngọc trắng, càng làm tôn lên gương mặt khôi ngô của anh.



Tiêu Doanh Xuân ngạc nhiên: “Anh đã đợi lâu lắm rồi phải không?” Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy?

Phó Thần An gật đầu: “Tôi đã làm theo cách cô chỉ, bước vào đám sương, nhưng cửa không mở, nên tôi đứng đó chờ.



“Đợi bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm.



Phó Thần An dường như không muốn bàn thêm về chuyện này, liền chuyển chủ đề: “Thùng nhựa đến chưa?”

“Đến rồi.



Tuy vậy, Phó Thần An không vội trả tiền và lấy đồ đi, mà chỉ vào kệ hàng đồ ăn vặt trống không: “Các binh sĩ đều rất thích những món này, có thể mua thêm chút nữa không?”

Tiêu Doanh Xuân gật đầu: “Không vấn đề gì, chắc một lát nữa hàng sẽ đến.



“Tốt.

” Ánh mắt Phó Thần An lại dừng trên những gói đồ sặc sỡ, “Còn có món gì ngon nữa không? Cô giới thiệu cho tôi đi.



Chuyện này thì Tiêu Doanh Xuân rất thích làm!

Cô liền nhanh chóng mang cả dãy đồ ăn vặt treo trên kệ đến trước mặt anh.


“Cái này gọi là mực khô, làm từ một loại cá dưới biển, một số người không quen thì thấy tanh, nhưng có người lại rất thích, anh thử đi…”

“Còn đây là kẹo mơ muối, bên chỗ các anh có mứt không? Gần giống như vậy đó, anh thử xem…”

“Còn đây là lạc rang tẩm gia vị, rất hợp để uống rượu, anh thử xem…”

“Ở đây toàn là bánh quy, bánh ngọt, bánh mì nhỏ với đủ loại hương vị, anh cũng thử luôn nhé…”

“! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận