Làm Giàu Nhanh Rất Khó Siêu Thị Của Tôi Thông Cả Cổ Kim!


Đặt ngay 10.

000 bộ và yêu cầu giao hàng tận nơi.


Giày bông giá 20 tệ một đôi, đặt 10.

000 đôi, giao tận nơi.


Áo và giày đã có, thì cần thêm mũ nữa.


Mũ bông giá 15 tệ một chiếc, đặt 10.

000 chiếc, giao tận nơi.


Nồi sắt thì không cần, loại nồi inox lớn là đủ tốt, loại dùng trong nhà hàng, dung tích lớn, bền, dễ mang theo.


Mua 100 cái loại 80*80 cm, bên trong xếp thêm vài bộ chén inox, mua thêm chén nhỏ và thìa inox cho các binh sĩ dùng ăn… vừa tiện cho việc vận chuyển.


Tổng cộng ít nhất cần 2 triệu tệ.

Nếu cộng thêm bánh quy nén và thuốc thì phải thêm 1 triệu nữa.



3 triệu tệ…

Tiêu Doanh Xuân thở dài nhìn Phó Thần An: “Tôi hết tiền rồi, phải đem số vàng anh đưa đi đổi lấy tiền mặt, rồi mới nhập thêm hàng được.



“Tình hình cấp bách, hay anh đi trước, để tôi lo chuyện này?”

Phó Thần An vừa nhìn cô vừa viết và tính toán, trong miệng liên tục nhẩm tính, anh không khỏi ngỡ ngàng.


Nghe cô nói vậy, Phó Thần An đứng lên ngay: “Được, tôi đi trước.



Phó Thần An lấy hàng rồi chuẩn bị rời đi, trước khi ra cửa anh hỏi: “Những thùng này giá bao nhiêu?”

Tiêu Doanh Xuân khoát tay: “Không cần tính, số vàng anh đưa đủ để trả cho tất cả đơn hàng lần này, thậm chí còn thừa.



Phó Thần An nhìn Tiêu Doanh Xuân thật sâu, rồi quay người bước đi.


Cô gái này ăn mặc có vẻ kỳ lạ, nhưng tâm địa lại không tệ.


Rõ ràng cô có thể đòi thêm tiền, nhưng lại tự nguyện từ bỏ.


Nhưng cô cũng rất yêu tiền.


Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.

(Người quân tử yêu tiền, nhưng lấy tiền có đạo lý.

)

Đáng tin cậy.


Phó Thần An vừa rời khỏi, Tiêu Doanh Xuân liền đóng cửa sau lại, chuẩn bị mang số vàng thừa lên tầng để cất vào két sắt.


Khi lên lầu, Tiêu Doanh Xuân gặp phải một tình huống dở khóc dở cười: két sắt không thể chứa hết số vàng thỏi.


Tiêu Doanh Xuân cảm thấy đau đầu: "Giờ mình đã giàu đến mức tiền nhiều không có chỗ cất nữa rồi.


"

"Cất ở đâu cho yên tâm nhỉ?"

Cô đảo mắt nhìn quanh.


Hệ thống Siêu thị Không Gian ngay lập tức xuất hiện thông báo: “Hệ thống có chức năng lưu trữ tài sản tại quầy thu ngân, ký chủ có thể đưa tất cả tài sản vào đó.



Tiêu Doanh Xuân ngạc nhiên mở to mắt: “Cất! Cất hết vào đó!”

Toàn bộ vàng thỏi, bạc vụn, tiền đồng và cả những món trang sức trong chiếc hộp đều biến mất, gọn gàng được xếp vào một ngăn vô hình.


Ngay cả hộp đựng trang sức cũng được cất vào.


Cô thầm nghĩ: "Lấy ra bốn thỏi vàng.

"

Bốn thỏi vàng liền xuất hiện trong tay cô.


“Cất vào.



Vàng lại biến mất vào chiếc tủ vô hình.


Sau khi thử qua lại vài lần, Tiêu Doanh Xuân thở phào nhẹ nhõm: “Ổn rồi, giờ có thể ra ngoài.

” Không còn lo sợ bị mất đồ nữa.



Cô đeo ba lô lên và rời khỏi nhà, gọi một chiếc Didi đến tiệm cầm đồ Tín Long.


Tại tiệm cầm đồ Tín Long, Đới Hằng Tân hôm nay đến rất sớm, khiến Tiểu Mỹ vô cùng ngạc nhiên: “Ông chủ, hôm nay sao lại đến sớm thế ạ?”

Đới Hằng Tân liếc nhìn Tiểu Mỹ: “Hôm nay tôi có khách quan trọng, Tiểu Mỹ, sáng nay cô không cần ở đây, về trước đi.



Tiểu Mỹ đồng ý ngay, đeo ba lô rời khỏi tiệm.


Theo quy định của tiệm cầm đồ Tín Long, khi ông chủ Đới tiếp những khách hàng quan trọng, không ai khác được phép có mặt.


Vừa ra khỏi cửa không lâu, Tiểu Mỹ liền thấy Tiêu Doanh Xuân bước xuống từ một chiếc xe hơi.


Hôm nay khách quan trọng là cô gái này sao?

Nhớ lại lần trước Tiêu Doanh Xuân bán hai thỏi vàng, Tiểu Mỹ bừng tỉnh ngộ: Với những giao dịch trị giá hơn trăm vạn như thế, đúng là khách hàng quan trọng rồi.


Nhưng điều khiến cô thắc mắc là, tại sao một cô gái ăn mặc giản dị như Tiêu Doanh Xuân lại có những thỏi vàng giá trị như thế?

Việc cô được ông chủ Đới tiếp riêng, chẳng lẽ hôm nay cô còn mang đến thứ gì tốt hơn nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận