“Tôi...!tôi chỉ muốn nhờ anh xem giúp, không định bán đâu, không phạm pháp chứ?” Tiêu Doanh Xuân hỏi dè dặt.
Đới Hằng Tân bật cười: “Tất nhiên không phạm pháp.
Nhưng cô không nên cho người khác xem hộp này nữa.”
“Người thường nhìn thấy thứ quý giá thế này dễ sinh lòng tham.”
Tiêu Doanh Xuân thở phào nhẹ nhõm, gần như cam kết: “Được rồi! Tôi sẽ không cho ai khác xem đâu!”
Đới Hằng Tân gật đầu: “Cô có cần tôi giải thích thêm không?”
Tiêu Doanh Xuân gật đầu: “Có, anh cứ nói đi.”
Thế là Đới Hằng Tân bắt đầu giảng giải một loạt kiến thức chuyên môn, khiến chiếc hộp được tôn lên như bảo vật vô giá, cuối cùng anh kết luận:
“Nếu chiếc hộp này được đem đi đấu giá, e rằng giá trị của nó sẽ không thua kém gì chiếc đã được đấu giá trước kia.”
Tiêu Doanh Xuân gật đầu, rồi chỉ vào những món trang sức: “Vậy còn những món này?”
Đới Hằng Tân kéo hai khay trang sức lại, chỉ vào một vài món trong đó.
“Mấy món này...!là một bộ.
Cô xem, họa tiết trên chúng đều giống nhau, có đính kèm ngọc trai và đá quý, tuy chất lượng tốt nhưng giá trị không cao lắm.”
“Bộ này không đến một triệu.”
“Còn lại những món này, tất cả cộng lại cũng chỉ hơn một triệu chút thôi.”
Tiêu Doanh Xuân há hốc miệng: Mua cái hộp mà bỏ luôn châu báu trong đó sao?!
Cái hộp còn giá trị hơn cả thứ bên trong?!
Cô khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt: “Thôi, tôi nghĩ tốt hơn hết là mang về vậy.”
Lý trí của Đới Hằng Tân cũng trở lại, anh lấy ra từ tủ vài chiếc hộp nhung nhỏ.
“Đừng để những món trang sức này vào chiếc hộp lớn nữa, tôi tặng cô vài chiếc hộp, cô cất riêng ra nhé.”
Tiêu Doanh Xuân yếu ớt gật đầu: “Được.”
Đới Hằng Tân vốn định để Tiêu Doanh Xuân tự cất đồ, nhưng nhìn gương mặt ngây ngô của cô, anh biết chắc cô chẳng biết cách bảo quản những món trang sức cổ này sao cho đúng cách.
Thôi thì đã giúp thì giúp cho trót, anh trực tiếp cẩn thận cất hết trang sức vào các hộp, sắp xếp gọn gàng rồi trao lại cho Tiêu Doanh Xuân.
Cô vui vẻ nhưng hơi ngốc nghếch nhét tất cả các hộp nhỏ vào ba lô của mình.
Nhìn thấy chiếc hộp trang sức khảm vàng bạc và ốc xà cừ kia, Đới Hằng Tân vẫn không chịu nổi việc cô để nó không cẩn thận như vậy, nên lấy thêm một chiếc hộp lớn để bảo vệ chiếc hộp quý giá kia.
Tuy nhiên, điều này khiến chiếc hộp không thể nhét vào ba lô của Tiêu Doanh Xuân.
Anh đành lấy thêm một chiếc túi thể thao, bỏ chiếc hộp vào trong: “Lát nữa tôi sẽ đưa cô về, cô nhớ để nó cẩn thận nhé.”
“Được.”
Sau khi thu dọn mọi thứ, Đới Hằng Tân nhìn ba lô của Tiêu Doanh Xuân và thuận miệng hỏi: “Cô còn thứ gì cần tôi xem nữa không?”
Tiêu Doanh Xuân suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Anh còn nhận vàng thỏi không? Loại giống lần trước.”
Đới Hằng Tân nuốt một ngụm nước bọt: “Nhận.”
Tiêu Doanh Xuân từ từ lấy ra bốn cục giấy vệ sinh từ trong ba lô, cẩn thận đặt lên bàn, còn nhẹ nhàng nhấn mạnh: “Tôi không đập, cũng không dùng lực đâu.”
Đới Hằng Tân: “……”
Anh mở một cục giấy ra, và đúng như dự đoán, bên trong là một thỏi vàng mười lượng.
Đới Hằng Tân cố nén sự kinh ngạc, rồi mở nốt ba cục giấy còn lại.
Bốn thỏi vàng, giống hệt như lần trước.
Đới Hằng Tân không dám tự mình xử lý: “Cô có ngại nếu tôi gọi bác tôi qua đây không?”
Tiêu Doanh Xuân gật đầu: “Anh cứ tự nhiên.
Tôi sao cũng được.”
Sinh viên lại phải gọi thầy lớn rồi.
Dù sao thì đây cũng là giao dịch trị giá vài triệu, gọi người đến giúp cũng là điều dễ hiểu…