Làm Giàu Nhanh Rất Khó Siêu Thị Của Tôi Thông Cả Cổ Kim!


Cả hai bên đã thảo luận xong, Đái Hằng Tân liền đề nghị mời Tiêu Doanh Xuân ăn cơm.

Nhưng Tiêu Doanh Xuân chủ động yêu cầu thanh toán: “Lần trước tôi đã nói sẽ mời anh ăn, chi bằng hôm nay đi?”

Đái Hằng Tân không ngờ cô lại tính toán rõ ràng như vậy, suy nghĩ một lát rồi mỉm cười đồng ý.

Hai người vừa đến cửa nhà hàng Haidilao thì gặp vài thanh niên mặc đồ sặc sỡ tiến tới.

Tiêu Doanh Xuân luôn giữ khoảng cách với những người có mái tóc đầy màu sắc như vậy, lập tức nhường đường.

Không ngờ người đi đầu lại bất ngờ kêu lên: "Lão Đái? Sao anh lại ở đây? Cô gái này là ai vậy?"

Đái Hằng Tân nhìn thấy người đó, không nhịn được cười: "Hà Thiếu? Tôi vừa định tìm cậu, không ngờ lại gặp ở đây.

Đúng lúc, tôi có chút việc muốn nói, đi ăn cùng không?"


Không lâu sau, Hà Lương Thông đã ngồi cùng Tiêu Doanh Xuân và Đái Hằng Tân ở một quán bar nhạc ngoài trời.

"Em gái à, quán này là của bạn tôi, họ mở quán bar về đêm, ban ngày thường không có khách.

Chúng ta đã bao quán, thuận tiện để trò chuyện!"

Hà Lương Thông cười toe toét với Tiêu Doanh Xuân, mắt sáng lấp lánh.

Từ lúc Đái Hằng Tân nói rằng Tiêu Doanh Xuân không phải là bạn gái của mình, Hà Lương Thông đã thể hiện ánh mắt hứng thú như thế.

Cậu thanh niên này rõ ràng có ý định "cưa cẩm" Tiêu Doanh Xuân.

Tiêu Doanh Xuân cảm thấy khá bất lực: Nếu Đái Hằng Tân sớm nói đối tác là người như thế này, có lẽ cô đã từ chối ngay lập tức.

Cô thật sự không thể tin tưởng vào một người trẻ với mái tóc đỏ, xanh, vàng, tím đầy phong cách “trẻ trâu” như thế.

Làm sao họ có thể xử lý công việc được?

Tuy vậy, Tiêu Doanh Xuân vẫn giữ lễ độ: “Cảm ơn Hà thiếu đã chu đáo.”

"Ôi, không cần khách sáo thế đâu, gọi tôi là anh Thông là được."

Tiêu Doanh Xuân thở dài: "Có lẽ tôi còn lớn tuổi hơn anh đó."

"Sao có thể?" Hà Lương Thông cười khoa trương.

Tiêu Doanh Xuân cười nhạt rồi hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi?"


Hà Lương Thông đáp: "Tôi hai mươi sáu."

Tiêu Doanh Xuân không thể tin nổi, quay sang nhìn Đái Hằng Tân: “…”

Đái Hằng Tân gật đầu: “Đúng, cậu ta hai mươi sáu tuổi.”

Tiêu Doanh Xuân cảm thấy người này trông như một cậu nhóc mười sáu tuổi nghịch ngợm vậy.

Hà Lương Thông thấy Tiêu Doanh Xuân không tin, liền sốt sắng: "Này này, sao cô không tin tôi chứ? Có cần tôi lấy chứng minh thư cho cô xem không?"

Tiêu Doanh Xuân cười xua tay: “Không cần, tôi tin rồi.”

Hà Lương Thông tỏ vẻ thất vọng: "Tôi biết cô không tin vì cách tôi ăn mặc...!Đợi đấy, lần sau tôi sẽ thay đổi diện mạo, đảm bảo cô sẽ ngạc nhiên!"

Tiêu Doanh Xuân nhanh chóng từ chối: "Không cần đâu! Cứ là chính anh là được rồi."

Hà Lương Thông đột nhiên sững lại, nhìn Đái Hằng Tân, không biết câu nói của Tiêu Doanh Xuân là thật lòng hay mỉa mai.

Đái Hằng Tân đành chuyển đề tài: "Hôm nay tôi tìm cậu là có chuyện muốn bàn..."


Sau khi Đái Hằng Tân nói xong, Hà Lương Thông gật đầu liên tục: "Quá được! Tôi đã biết là anh có tài, giờ thì hay rồi, chỉ trong thời gian ngắn mà đã lên đời thế này!"

Đái Hằng Tân chỉ vào Tiêu Doanh Xuân: "Công ty này còn phải nhờ đến cô ấy.

Cô ấy có nguồn hàng có thể hỗ trợ công ty đấu giá."

Hà Lương Thông thoáng kinh ngạc, không ngờ cô gái ăn mặc giản dị trước mặt lại là người đứng sau giúp Đái Hằng Tân mở công ty đấu giá.

Dù trong lòng nghi ngờ, nhưng xuất thân từ gia đình có thế lực, cậu ta không thắc mắc gì công khai.

Ngay lúc đó, bò bít tết và các món ăn khác được mang lên, Hà Lương Thông vội mời Đái Hằng Tân và Tiêu Doanh Xuân dùng bữa.

Trong suốt bữa ăn, ba người không bàn thêm về công việc.

Khi ăn xong, Tiêu Doanh Xuân đề nghị thanh toán, nhưng Hà Lương Thông liền phản đối: "Em gái, cô làm vậy là muốn mất mặt tôi à? Đây là chỗ của tôi, sao có thể để cô trả tiền?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận