Làm Giàu Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bảo Phúc trông rất phúc khí, mặt tròn eo rộng, không phải người có thể nói dối.


Nàng và một nha hoàn bên người khác Vãn Hương cùng nhau đỡ Kỷ Vân Tịch xuống xe ngựa.


Vừa đỡ vừa mắng: “Lại tới nữa lại tới nữa, bọn họ cũng chưa gặp tiểu thư, đã nói tiểu thư tính tình lớn, nói tiểu thư không dễ ở chung, khinh thường người! Những người này thật sự là rảnhđến mồ tổ tông đều mọc ba dặm cỏ, dù thế nào cũng đều nhổ không hết, xứng đáng bọn họ xui xẻo cả đời, cả đời đều không kiếm được ngân lượng, cả đời chỉ có thể ăn cám bã rau ngâm!”

Nghe vậy, Kỷ Vân Tịch nhẹ liếc nhìn Bảo Phúc,nhưng cũng không nói cái gì, không vội không chậm đi vào trong phủ.


Một cái liếc mắt này của Kỷ Vân Tịch, nếu là người khác nhìn thấy, nhất định lại sẽ cảm thấy Kỷ Vân Tịch là mắt chó nhìn người thấp.


Nàng có khuôn mặt này, sinh đến ung dung hoa quý, khóe mắt trời sinh nhếch lên, lúc nhìnngười, luôn khiến người khác cảm thấy nàng không dễ sống chung.


Hơn nữa nàng dùng tiền chất lên người tráng lệ huy hoàng, với quý khí từ nhỏ Kỷ gia dùng quyền thế dưỡng ra, bất ngờ chính là một đóa hoa phú quý nhân gian.


Dùng cách nói hiện đại chính là, một khuôn mặtcao cấp chán ghét, hơn nữa toàn thân trên dưới cao xa kiểu cách.



Nhưng Kỷ Vân Tịch thật sự không có ý tứ kia.


Mắt của nàng còn chứa chút sủng nịch.


Nàng đối xử với hai nha hoàn bên người, một làVãn Hương, một là Bảo Phúc tốt đến cực điểm.


Toàn phủ từ trên xuống dưới ai không hâm mộ?

Nhưng không có biện pháp, hai nha hoàn này,Kỷ Vân Tịch rất khó không thích.


Thử hỏi, ngươi sẽ không thích linh vật sao?

Linh vật này còn tượng trưng cho cái loại nguyện vọng muốn phất nhanh tốt đẹp này của người?

Thấy Bảo Phúc còn thở phì phì, Kỷ Vân Tịch duỗi tay nhẹ nhàng sờ đầu Bảo Phúc: “Đừng tức giận, có gì phải tức giận chứ?”

Bảo Phúc rất oan ức: “Chỉ là mọi người đều đang mắng tiểu thư, nhưng rõ ràng sai không phải tiểu thư! Hơn nữa bình thường những nương tử đó không đối phó với tiểu thư, khẳng định lại ở sau lưng trộm cười tiểu thư.




“Để các nàng cười.

” Kỷ Vân Tịch nhẹ nhàng nhún vai, khóe mắt không chút để ý nhướng lên:“Bảo Phúc, ngươi phải biết rằng, cái nhìn củangười khác, là không quan trọng.



Bảo Phúc nghi hoặc: “Vậy đều không quan trọng, cái gì mới quan trọng ạ?”

Đầu ngón tay trắng nõn của Kỷ Vân Tịch chỉgiữa trán nha hoàn, đương nhiên: “Ngươi.



Sau khi nói xong, nàng từ ái cười với Bảo Phúc, nhấc chân bước tiến lên đại môn hầu phủ.


Tùy tùng của trưởng huynh khom người: “Tam cô nương, đại gia và thất gia ở thư phòng chờ ngài.



Kỷ Vân Tịch gật đầu, nói với bọn nha đầu phía sau: “Ta và hai vị ca ca có việc muốn thương lượng, các ngươi không cần đi theo, về phòng trước đi.



Sau khi nói xong, đi theo tùy tùng rời đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận