Nhóm dịch: Thất Liên HoaCuộc sống chậm rãi trôi qua, nguyên tiêu vừa qua, công việc lại phải bận rộn.Cửa hàng rượu lại phải bố trí thêm người đến ứng phó vì càng ngày càng nhiều người đến mua, mà tiệm thuốc vốn muốn tiến hành mở rộng cũng náo nhiệt lên, chuyện hai nhà hợp làm một nói thì đơn giản nhưng chuyện trong đó phải lo liệu cũng không ít.Không chỉ cần mở thông sân còn phải tiến hành sắp xếp mặt tiền, những tủ thuốc đã làm xong từ trước đều phải di chuyển vị trí.Mỗi loại dược liệu đều là bảo bối, mỗi loại đều có thói quen riêng, cho dù là chế tác hay bảo quản đều không phải đơn giản là có thể hoàn thành, cho nên bố trí bên trong cũng phải hao phí không ít sức lực.Nếu Kỳ Quân đã quyết định mở rộng tiệm thuốc lên thì tất nhiên sẽ không tham gia qua loa, mỗi chi tiết hắn đều mời người đến nắm bắt kiểm soát.
Chưởng quầy tiệm thuốc Phương Lệ và quản gia Tống cũng như vậy.
Dường như mỗi ngày họ đều phải đến Kỳ gia gặp Kỳ Quân một chuyến để báo cáo tiến độ.Hôm nay vừa ăn điểm tâm xong, Thiết Tử liền nói: “Chưởng quầy Phương đã ở thư phòng chờ thiếu gia.”Kỳ Quân đang gắp thức ăn cho Diệp Kiều, nghe vậy thản nhiên nói: “Để cho hắn ngồi đó một chút, đợi lát nữa ta sẽ đi, nhớ bảo người tới hầu trà.”“Vâng, thiếu gia.”Diệp Kiều thì chờ Thiết Tử rời đi, mới túm lấy cổ tay Kỳ Quân nói: “Sao hắn luôn đến tìm chàng sớm như vậy?”Bình thường Diệp Kiều sẽ không quản chuyện làm ăn của Kỳ Quân, thứ nhất là đối với chuyện này nàng không biết gì, thứ hai là Diệp Kiều hoàn toàn tin tưởng Kỳ Quân.
Nàng luôn cảm thấy tướng công nhà mình làm gì cũng có thể làm tốt, mình quan tâm cũng là vô ích, chi bằng sống cuộc sống thoải mái của mình.Nhưng chưởng quầy này cứ sáng sớm lại tới tìm Kỳ Quân, thường là Kỳ Quân còn chưa ăn cơm xong người đã tới rồi.Diệp Kiều vốn đặc biệt quan tâm đến thân thể Kỳ Quân, từ trước đến nay bữa sáng đều nhìn chằm chằm hắn ăn ngon.Chẳng qua sau đó biến thành Kỳ Quân gắp thức ăn cho nàng.
Diệp Kiều đã nói bồi Kỳ Quân, bây giờ ngược lại trở thành Kỳ Quân bồi nàng.Đương nhiên hai người đều vui vẻ, một người là ăn không đủ, một người là nhìn không đủ, cũng coi như hòa thuận vui vẻ.Bây giờ nghe thấy Phương Lệ lại tới, Diệp Kiều không thể nói là bất mãn, chỉ là có chút lo lắng quấy nhiễu Kỳ Quân dùng bữa sáng.Kỳ Quân lại gắp thêm măng non cho nàng, giọng nói ôn hòa: “Phương Lệ và quản gia Tống không giống nhau.
Quản gia Tống lớn tuổi, rất khôn khéo, cũng rất biết điều, khi nào nên làm chuyện gì cho tới bây giờ ông ấy đều rõ ràng.
Nhưng Phương Lệ trẻ hơn một chút, lại quy củ hơi cứng nhắc, đạo lý đối nhân xử thế cũng sẽ biết ít đi.”Diệp Kiều đã từng gặp mặt Phương Lệ vài lần.
Hắn là một người đàn ông gầy gò dịu dàng, mặc một thân áo dài, không giống như người làm ăn mà lại có khí chất thư sinh.Nhìn dáng vẻ ngoài của Phương Lệ liền biết hắn có tính tình cương trực không biết quanh co, kết hợp với người có tính cách nhiệt tình đanh đá như Đổng thị thì cũng là bổ sung cho nhau.Nhưng Diệp Kiều có chút tò mò: “Tướng công, chàng có thể nói với hắn một chút, không phải sửa là được rồi sao?”Khóe miệng Kỳ Quân khẽ cong lên, giọng nói dịu dàng: “Muốn sửa rất dễ.
Chỉ cần bây giờ ta không đi để hắn ngồi đó chờ nửa ngày là được rồi.
Chỉ là hắn quản lý tiệm thuốc, hiện tại chính là lúc bận rộn không thể chậm trễ được.
Hơn nữa tính tình này của hắn ta cũng không có ý định để hắn sửa, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế không phải là chuyện nghiêm trọng, ta muốn chính là tính cách cương trực này.
Tiệm thuốc phụ trách chính là tính mạng của con người, tuyệt đối không được qua loa, hắn như vậy mới là tốt.”.