Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hơn mười năm sống điệu thấp làm bà ta nghẹn một hơi trong họng, dù buộc phải tìm nhà chồng cho Vương Thù, bà ta cũng phải ghê tởm người một lần.
Không phải Vương Trình Cẩm ông ấy cực kỳ bảo bối trưởng nữ này sao? Bà ta càng muốn khiến Vương Thù từ nay về sau, cả đời không thể ngóc đầu lên được.
Vương gia danh tiếng lớn, ở trấn Thanh Hà, người muốn kết thân với Vương gia không phải số ít.
Năm xưa, Vương Thù còn chưa cập kê đã có người tới hỏi thăm, đều là nhà có gia cơ không tệ.
Nhưng Mao thị không cho phép, đánh chủ ý tới một hộ nhân gia huyện thành.
Nói đến thì, bà ta biết được hộ nhân gia này cũng là tình cờ.
Chuyện này phải bắt đầu nói từ Trương Diệu Dân.
Trương Diệu Dân vốn là trưởng tử Trương gia, thôn Lâm Thủy, huyện Thanh Hà, thuộc Lương Châu, là thư nhân duy nhất trong một nông hộ làm ruộng mưu sinh.
Bản thân Trương Diệu Dân quả thật cũng có mấy phần tư chất.
Người khác học cả đời không có thành tựu, hắn ta thi huyện ba lần liền qua.
Tuy nhiên, thi huyện tốt, tiến thêm một bước thì lại khó khăn.
Nhiều lần thi không đậu, Trương gia không cung tiền nổi nữa.
Trương Diệu Dân đương nhiên không cam tâm, chính là lúc đó trèo lên Mao thị.
Tuy nói Mao thị không có học thức, nhưng hơn ở dũng khí, dã tâm lớn.
Bà ta nhìn trúng tiềm lực của Trương Diệu Dân, muốn làm quan thái thái, mấy năm nay không biết đập bao nhiêu tiền vốn lên người Trương Diệu Dân.
Nhưng Trương Diệu Dân người này, khi khổ cực tâm vững vàng.
Khi không lo ăn ở lại có nữ tử ấm giường hầu hạ, lòng nhẫn nhịn muốn học thành tài phai nhạt dần.
Ý chí đã buông, học liền hoàn toàn không vào.
Không đọc sách tiếp được, nhưng quan thì nhất định muốn làm.
Liền cầu xin Mao thị giúp hắn ta tiêu tiền thay thế.
Mấy năm nay, vốn riêng của Mao thị đều đập vào đó, hạ vốn gốc, tất nhiên không thể dễ dàng bỏ cuộc.
Trương Diệu Dân không nói, bà ta cũng sẽ không cứ tính như vậy.
Cho nên, mấy năm nay, bà ta nhịn một hơi, dùng hết tâm huyết thay hắn ta nịnh bợ huyện thành.
Thường xuyên qua lại với những nhà có quyền thế, Mao thị cũng xem như tìm được con đường.
Nhân đó nghe nói có một hộ nhân gia ngoại lai, dòng dõi rất cao, dù là Huyện lệnh lão gia cũng không dám đối đãi bình thường.
Có điều trong huyện thành, trừ phi sọ hư rễ thối mà đồng ý, nhà bình thường không ai đồng ý kết thân với nhà người đó.
Ban đầu Mao thị chỉ vì tò mò mới hỏi thăm, dù sao dưới gối bà ta không có nữ nhi.
Kết quả nghe được, Ca Nhi của hộ nhân gia này là một người điên, hình như còn có long dương chi hảo.
Tuổi nhược quán, hầu hạ trong phòng đều là tiểu tử trẻ trung tuấn tú, một cô nương gia cũng không có.
Khi nghe chuyện này, Mao thị còn thầm nguyền rủa, hôn sự này cực kỳ thích hợp Vương Thù.
Nhưng lúc đó tuy bà ta là trưởng bối của Vương Thù, nhưng lại không phải đương gia.
Có tâm tư này nhưng không dám nói bên cạnh Vương Trình Cẩm.
Hôm nay ngẫm nghĩ lại, vừa đúng lúc.
Cứ thế, bà ta đề cập với bà mối.