Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trừ lời đồn chủ tử gia bị điên cùng với long dương chi phích, Khương ma ma đã biết gì nói nấy, nói không dè dặt.
Chuyện này có thể hiểu được, chuyện này đặt trên người bình thường đều khó nói, huống chi là từ miệng hạ nhân nhà mình, càng không thể nói.
Cho dù thế nào, Vương Thù biết, vị chủ tử gia này trong thời gian ngắn không có ý muốn sinh con.
Vương Thù lo lắng một chuyện khác.
Người nhà này rốt cuộc có lai lịch gì? Thiếp thất hậu viện nhà nào còn bị hạn chế? Kiếp trước Vương Thù chưa từng nghe nói nhà ai nạp thiếp còn chú trọng số lượng.
Nàng trái lại biết, một vài hoàng thân quốc thích hoặc đại gia tộc, có hạn chế số lượng thê thiếp.
Người điên họ Tiêu này, sẽ không phải là phế thái tử Tiêu Diễn Hành chứ?
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Kiếp trước nam chính Cố Phỉ suýt thì bị nàng, kiếp này đổi đường lại trùng hợp đụng phải phế thái tử...!Chuyện bất thường như thế không thể nào lại để nàng đụng phải chứ?
Hẳn là vận mệnh không có nhiều trùng hợp như vậy.
Vương Thù một hơi ăn sạch đồ ăn trên bàn, đang chuẩn bị đi hậu hoa viên dạo một chút, đột nhiên một người từ ngoài viện chạy vào.
Người nọ chạy gấp, khi được Thược Dược dẫn vào còn phù phù thở hổn hển.
Nuốt mấy nước bọt mấy cái, mới ổn định lại hơi thở hổn hển: "Tiểu quân, chủ tử gia trở về, đã đến tiền đình."
Tư Nghi viện đèn đuốc sáng trưng.
Đừng nói đến Thanh Huy uyển và Tú Tâm các.
Đêm tháng tư còn có mấy phần mát lạnh, mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào phòng.
Hòa lẫn mùi cỏ xanh và đất ẩm.
Vị chủ tử gia chưa từng thấy mặt này, là chủ nhân chân chính của Tiêu trạch.
Bất kể hắn trở lại lúc nào, đều là một đại sự hàng đầu trong phủ.
Nhất là bốn tân nhân mới vào phủ hôm nay.
Cơ hồ là vừa có động tĩnh truyền tới, người phía dưới đã hành động nhanh như gió.
Tuy nói hầu hạ trong phủ, đều biết xưa nay chủ tử gia không gần nữ sắc.
Nhưng biết đâu có lỡ như thì sao? Lỡ như hôm nay chủ tử gia muốn ghé hậu viện, các cơ thiếp cũng không thể lôi thôi lếch thếch gặp hắn đúng không?
Thược Dược, Linh Lan dốc sức trang điểm cho Vương Thù, nhưng lại bị nàng cự tuyệt.
Ý nghĩ của Vương Thù rất đơn giản.
Vị gia kia rõ ràng chưa có ý muốn sinh con, lăn lộn làm những việc này đều cho người mù xem.
Đột nhiên rửa mặt thêm hai lần.
Lại nói nàng không định ngây ngốc ở đây cả đời.
Chiều nay Khương ma ma cũng tiết lộ cho nàng, đã chỉ lấy một hai người trong bốn người thiếp, vậy nàng cũng không cần phải cố gắng, chỉ cần hồ đồ là đủ.
Nhất định có thể trở thành người bị loại bỏ.
Vương gia vẫn đang loạn thành một đoàn, hạt giống thí nghiệm năm ngoái nàng thu hoạch vẫn còn để trong tư kho của nàng.
Dù là ruộng thí nghiệm hay là gia nghiệp Vương gia, đều đang chờ nàng.
Chỉ cần trong khoảng thời gian này, đừng để đám nữ nhân mù quáng này ám hại, thì nàng có thể kéo dài đến ngày bị đuổi khỏi phủ.
Nàng lo lắng hơn chính là hạt giống lúa lai đời thứ mười một có bị hỏng hay không.