Khương Dao có hơi bất đắc dĩ: “Cẩu Nhi, Điềm Bảo, tối hôm qua chẳng phải đã nói rồi sao? Hai đứa ngoan ngoãn ở nhà chờ nương”
Hai đứa nhỏ gật đầu, bọn chúng càng ngày càng ỷ lại nương, không nỡ xa nàng.
“Nương sẽ về nhanh thôi” Khương Dao nhìn về phía Cẩu Nhi: “Cẩu Nhi là nam tử hán, phải chăm sóc tốt cho muội muội, biết chưa?”
Cẩu Nhi ưỡn ngực: “Nương yên tâm, Cẩu Nhi sẽ chăm sóc tốt cho muội muội”
“Vậy dẫn muội muội đi về đi” Khương Dao nói.
Thằng nhóc gật đầu trịnh trọng, nắm tay Điềm Bảo quay về.
Nhìn bóng dáng dần đi xa của hai đứa nhỏ, Khương Dao mới xoay người, đi lên núi.
Khương Dao đi vào trong núi.
Trong tiểu thuyết, nữ chủ vừa lên núi đã hái được nhân sâm, linh chi, nói không chừng nàng cũng có thể hái được loại dược liệu quý hiếm nào đó!
Khương Dao vào núi, bốn phía đâu đâu cũng là đại thụ và bụi cỏ rậm rạp.
Khương Dao đi tới đi lui, chỉ hái được một ít thảo dược cầm máu, quả nhiên đâu có may mắn như nữ chủ trong tiểu thuyết chứ.
“Con mẹ nó, nhà đó nghèo thật, ngay cả một trăm lượng bạc còn chẳng có, phí sức ông đây”
“Đúng thế, mặc quần áo đẹp đẽ như thế, đi đường phô trương như thế, ai biết trên thực tế lại là một con quỷ nghèo!”
Hai giọng nói hung ác vang lên.
Khương Dao kinh ngạc, trong núi rừng thế mà lại có người, hơn nữa lời của hai người này nghe có vẻ không giống người tốt?
Khương Dao vừa định tìm chỗ trốn, nhìn xem rốt cuộc là chuyện thế nào, tiếp theo trong nháy mắt, một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo nàng kéo nàng sang, một tay khác bịt miệng nàng lại.
Khương Dao theo bản năng định dùng khuỷu tay thúc người kia một cái, lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn từ tính: “Đừng lên tiếng”
Giọng này quen thuộc lạ thường.
Khương Dao không động đậy, bị người nam nhân vây lấy trong lòng ngực trốn ra đằng sau một cây đại thụ.
Đó là hai người trung niên, trên mặt một kẻ có một vết sẹo, trên tay hai người đều cầm đao.
Khương Dao nhìn thấy trên đao còn dính máu, ngửi được mùi máu tươi trên người hai người này, trong đầu không khỏi nghĩ tới hai chữ — sơn tặc.
Đợi tới khi hai người kia đi xa thì người nam nhân mới buông Khương Dao ra.
Khương Dao quay đầu nhìn lại quả nhiên nhìn thấy gương mặt tuấn lãng lạnh nhạt kia.
Người này có ngũ quan lập thể, mặt mày sắc nhọn, nhưng ánh mắt lạnh băng lộ ra khí chất lạnh nhạt.
Người nam nhân lấy khăn tay ra lau bàn tay vừa mới chạm vào Khương Dao.
Hóa ra là có thói ở sạch.
Khương Dao có hơi khó chịu: “Ngủ cũng ngủ rồi, đừng để ý tới chi tiết nhỏ nhặt này làm gì”
Sắc mặt người kia tối sầm, cất khăn tay đi xoay người đuổi theo hướng hai người kia đã đi.
Khương Dao có hơi tò mò về thân phận của người nam nhân này nên cũng đi theo đằng sau hắn.
“Đừng đi theo ta” Người nam nhân nhỏ giọng nói, có chút không kiên nhẫn.
“Yên tâm đi, ta sẽ không gây phiền phức cho ngươi đâu” Khương Dao nói.
Người nam nhân mím môi không nói lời nào, hiển nhiên đang nghĩ tìm cách gì để thoát khỏi nàng, nhưng mà Khương Dao giống như kẹo mạch nha, dù thế nào cũng không ném đi được.
“Huynh là ai? Vì sao lại xuất hiện ở trong núi?” Khương Dao nhỏ giọng hỏi.
“Ồn ào” Người nam nhân kia lạnh lùng nói.
Khương Dao nhìn chằm chằm vào sườn mặt của hắn, tuy là một núi băng, nhưng mặt lại cực kỳ đẹp.
“Ở trên giường huynh cũng đâu có nói vậy”
Mặt người nam nhân kia càng đen hơn, sao nữ nhân này có thể….
Mặt dày vô sỉ, cả ngày treo chuyện này ở bên miệng?!
Tiếp theo, cho dù Khương Dao có nói gì thì hắn cũng không hề để ý tới.
Khương Dao đi theo cả một đường, phát hiện thân thủ của người nam nhân này không tệ, mục tiêu của hắn là đi theo hai người nam nhân trung niên lúc nãy.
Khương Dao suy đoán thân phận của hắn, nhìn khí chất quanh người hắn không giống như người từ núi rừng hoang dã, đi theo sơn tặc chẳng lẽ là người của quan phủ?
Hai người theo đuôi một hồi lâu, người nam nhân kia thấy Khương Dao vẫn bám chặt phía sau mà không hề thấy mỏi mệt thì trong đôi mắt âm u hiện lên chút kinh ngạc.