Chạy về nhà ném thịt lên bàn, Hàn Tiểu Đậu nóng đến lòng bàn tay đỏ bừng, trực tiếp lau lên áo bông.
Ông Hàn nấu cháo xong nhìn, trên bộ quần áo mới đỏ thẫm này có mấy vết dầu bẩn thỉu, ông lão tức giận nhặt lên một cây củi muốn đánh vào lòng bàn tay cô.
Hàn Tiểu Đậu chủ động vươn hai bàn tay nhỏ bé: "Ông nội, tay cháu đau, ông phải đánh nhẹ nhàng.
”
Vừa nhìn thấy bàn tay nhỏ bé sưng đỏ của cô, ông Hàn thở dài, ném gậy kéo cô ra ngoài, cầm tuyết trên mặt đất lau vào lòng bàn tay cô: "Lãng phí quần áo như vậy, sang năm không làm áo bông mới cho con nữa.
”
Hàn Tiểu Đậu nghẹn nước mắt không lên tiếng, mấy phút sau bởi vì ông nội trách cứ thật sự là nhịn không được khóc lên.
“Ăn cơm" Ông nội trừng cô: “Còn khóc nữa sẽ không đưa con đi công xã chơi nữa.
”
Bị 'uy hiếp', Hàn Tiểu Đậu nức nở vài tiếng, lau nước mắt đưa thịt trên bàn cho ông nội: "Ông nội, ông ăn miếng lớn con ăn miếng nhỏ.
”
Ông Hàn không lên tiếng, xé miếng thịt trên tay thành miếng nhỏ, đưa cho Hàn Tiểu Đậu: "Thổi nguội rồi ăn.
”
"Ồ~" Hàn Tiểu Đậu vù vù thổi miếng thịt, nhanh chóng ăn no bữa tiệc lớn đầu tiên của năm mới.
Ăn xong điểm tâm, ông Hàn mang theo pháo đi mộ phần bái vợ mình sau đó đi bộ đến công xã.
Dọc theo đường đi, hai ông cháu gặp không ít người cùng đại đội.
“Ông nội.
" Hàn Tiểu Đậu đi không nổi, ngồi trên vai ông nội: “Bọn họ đều có ba mẹ, con không có.
”
“Ba mẹ con chết rồi.
” Ông Hàn vừa nghĩ tới hai người kia thì nóng mặt.
Nhưng Hàn Tiểu Đậu đã tròn ba tuổi, đầu nhỏ cũng thông minh lên, không dễ lừa gạt như vậy, cô cau mày rất khó hiểu: "Vậy bà nội chết có mộ, ba mẹ chết sao không có mộ chứ.
”
“! " Làm khó ông Hàn rồi.
Nhưng vào lúc này, tâm tình ông Hàn có chút kích động liên tục ho khan, lần này lại hoa ra máu.
Trên đường người đến người đi, ông Hàn lấy ra một chiếc khăn lau máu trên miệng.
Hiện tại, ông có một dự cảm không lành.
“Tiểu Đậu, chúng ta đến trạm xá trước.
”
Ông Hàn mang theo cháu gái rồi đi bộ hơn một giờ rồi công xã, lại chạy tới gõ cửa trạm xá.
“Ông à, hôm nay nhân viên y tế ở đây không đi làm.
" Người trông cửa nhận ra lão Hàn, khoát tay bảo ông ngày mai lại đến.
“Tôi ho ra máu, cảm thấy không tốt.
" Ông Hàn dựa lưng vào cửa trạm xá, ngồi xuống bình ổn hơi thở.
Bây giờ ông không thở nổi, tuy rằng trước kia đã có tật xấu như vậy, nhưng hiện tại càng thêm nghiêm trọng.
Hàn Tiểu Đậu nghe không hiểu lắm, ở đó sôi nổi chơi đùa, thấy ông nội thân thể không thoải mái, lập tức chạy tới học theo cho ông nội vỗ lưng cho ông: "Ông nội, ông làm sao vậy?"