Nhóm dịch: Thất Liên HoaChuyện về sau, những lời Tôn ma ma nói nhanh chóng được xác minh, và nàng thực sự là giả, trong phủ trên dưới đều suy đoán xem nàng sẽ bị xử trí như thế nào.
nàng cầu kiến phu nhân, nhưng phu nhân căn bản không muốn gặp nàng, nàng rốt cuộc hiểu được vì sao bản thân trong mộng lại vô lý, vô liêm sỉ như vậy, nhất định phải ở lại.Không phải nàng ham vinh hoa phú quý như người ngoài chê cười.
Mà đây là nơi nàng lớn lên, nàng đã sống ở biệt thự này mười lăm năm, đây là nhà của nàng.Nhưng có ai tin điều đó?Nàng an tĩnh lạ thường, trốn ở trong viện, không tiếp tục cầu kiến phu nhân nữa.
Nàng sợ, sợ mình thật sự biến thành kẻ điên trong mơ, bỉ ổi vô liêm sĩ, nàng cũng sợ người nàng gọi phụ thân, mẫu thân suốt mười lăm năm nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng và chán ghét.Cho nên, bọn họ muốn đuổi thì nàng đi.“Bảo Âm?” Đỗ Kim Hoa trở lại trong nhà, từ miệng hai nhi tức biết được tên của nữ nhi mình, ngồi ở trên ghế gỗ đại nhi tức mới nhường, do dự, cẩn thận, "Ta là nương con."Trong bụng có thiên ngôn vạn nhữ, nhưng chỉ thốt ra được bốn chữ, ta là nương con.
Đỗ Kim Hoa chỉ muốn cắn lưỡi vỗ đùi một cái, sao lại không nói ra được chứ?Nhưng bà đã nghe thấy gì?“Nương.” Thiếu nữ ngẩng đầu gọi khẽ.Đỗ Kim Hoa sửng sốt, thiếu nữ trước mặt xinh đẹp như vậy, nếu nhìn kỹ, có thể thấy mặt mảy ba phần là giống bà.
Nhưng nàng mặc quần áo lộng lẫy, cao quý như vậy, nét giống nhau kia bà cũng không dám nhận.“Phụ thân.” Thiếu nữ quay đầu lại nhìn Trần Hữu Phúc.Sau đó đến phu thê Trần Đại Lang, Trần Nhị Lang: "Đại ca, đại tẩu.
Nhị ca, Nhị tẩu."Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, không có sự khó xứ của một thiên kim tiểu thư lưu lạc nông thôn quê mùa, nhìn ai cũng ác cảm, khó hòa hợp."Ai, ai."Trần Hữu Phúc lúng ta lúng túng.Phu thê Trần Đại Lang, Trần Nhị Lang cũng đáp lại, gọi nàng “Muội muội.” Bất luận như thế nào, đây cũng là thân muội muội của họ.“Sau này, quấy rầy rồi.” Trần Bảo Âm cúi đầu, đặt ngón tay lên đầu gối, vặn thật mạnh, cố gắng hết sức chịu đựng cảm giác khó chịu khi giày dính đầy bùn.Không chỉ Vương ma ma bị dính bùn nàng cũng vậy.
Mặt đất bị mưa dầm thấm ướt sũng, sau khi xuống xe ngựa, nàng đi vào sân, ngắn ngủi mấy chục bước, giày cùng mép váy đều dính đầy bùn đất, khiến nàng cảm thấy khó chịu toàn thân nổi da gà.Đỗ Kim Hoa không biết nữ nhi khó chịu đến mức muốn nhảy dựng lên cởi giày cởi tất, nhìn dáng vẻ trầm mặc của nữ nhi, trong lòng nhất thời đau nhói.Đây là hài tử của bà, hài tử thân sinh lại không có duyên phận, xa cách mười lăm năm, vốn nên được bà nuôi nấng, sẽ không bao giờ bị đuổi ra khỏi nhà."Nói gì vậy?" Người đầu tiên mở miệng là Trần Nhị Lang, hắn cười rất nhiệt tình, khoác vai thê tử đứng thẳng người nhướng mày Trần Bảo Âm, "Đều là người một nhà, cái gì mà quấy rầy chứ?"Bình thường luôn chê nhi tử này cả ngày nói bậy, nhưng lần này Đỗ Kim Hoa sau khi nghe xong liền gật đầu nói: “Đúng đó, chúng ta là người một nhà, không cần nói những lời xa lạ đó.”Trần Hữu Phúc cũng lên tiếng: "Chúng ta đều là người nhà quê nghèo khổ, không thể cho con được ăn ngon mặc đẹp, con đừng trách chúng ta là được." Bọn họ không chê nàng quấy rầy họ, chỉ cần nàng đừng trách bọn họ không cho được nàng những ngày tháng tốt lành..