Nhóm dịch: Thất Liên HoaDư thị vẫn còn đang lau củ cải trong sân, nhìn thấy Chu Cảnh Sâm bị Diệp Gia đỡ ra ngoài.
Há to miệng cũng không biết nên nói gì.“Đều phải làm việc, chàng cũng không thể nghỉ ngơi.”Chu Cảnh Sâm: “…” Từ lúc tỉnh lại, thê tử trong trí nhớ không rõ ràng này đã vô số lần phá vỡ nhận thức của hắn.
Từ lúc ban đầu bị lôi kéo không kịp phản ứng cho tới bây giờ là thản nhiên chấp nhận, hắn mới chỉ trải qua bốn ngày.Hắn cũng không lười biếng, thuận thế ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn về phía nàng: “Bảo ta làm gì?”“Có biết cắt sợi củ cải không?” Dư thị không biết dùng dao, chỉ có thể rửa củ cải.
Diệp Gia cắt củ cải đến mức đau tay, nàng quay đầu bưng củ cải mình đã cắt thành sợi sẵn, thẳng thắn nói với người làm cường tráng “Cắt thành thế này.”Ánh nắng ngày xuân chiếu vào đầu vai của người làm cường tráng, mông lung khiến khuôn mặt hắn lấp lánh: “Được.”Vậy là được, Diệp Gia cầm đao đưa cho hắn.
Quay đầu đi vào bếp chần nước.
Củ cải phải được ngâm nước và vắt ráo nước trước khi cho gia vị vào mới có mùi thơm.
Thử làm lần đầu tiên, Diệp Gia cũng không dám làm quá nhiều.
Đại khái làm chừng trăm cái.
Chưa kể, trùm phản diện Chu Cảnh Sâm này có lẽ là đã quen cầm đao nhìn đầu người làm việc, cắt sợi củ cải còn nhanh hơn nàng.Buổi tốt tất nhiên ăn bánh củ cải sợi.
Vừa ra lò tất nhiên ăn ngon hơn sau khi hâm lại.
Dư thị giấu diếm do dự này trong lòng, sau khi ăn xong một cái bánh củ cải sợi nóng hổi thì đã chắc chắn.
Cả nhà mỗi người một cái bánh củ cải sợi thơm ngào ngạt, đương nhiên, Chu Cảnh Sâm tiếp tục uống cháo.Chu Cảnh Sâm: “… Bây giờ ta chắc là cũng có thể ăn thứ khác rồi chứ?”“Được chứ.” Diệp Gia đầy lòng trắc ẩn rót cho hắn một bát sữa dê: “Uống cái này đi.”Chu Cảnh Sâm: "..."Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Gia và Dư thị đã tự động rời giường.
chợ ngói mở sớm, đi trễ cũng không có vị trí tốt.
Tối hôm qua Diệp Gia đã nhờ người mượn xe đẩy.
Đặt đồ lên xe đẩy, đi lên trấn trong bóng tối.May mắn, lúc này người ở chợ ngói nhiều hơn lần trước.
Một đám người chen nhau trước hàng rào, đợi tráng hán canh cửa gõ chiêng.Dư thị hơi co rúm lại, nhưng nghĩ tới số mệnh của gia đình đều cược ở đây, không thể lùi bước nên ưỡn thẳng lưng lên.
Bà ấy vốn định nhắc nhở Diệp Gia đẩy đồ đạc lên một chút, đến lúc đó mở hàng rào ra là có thể vượt lên trước đi vào vị trí tốt.
Ai ngờ quay đầu phát hiện, Diệp Gia đã đẩy xe đẩy sang bên cạnh, tháo bếp nổi lửa ở ven đường, nhấc nồi lên.“Gia nương, đang làm gì vậy?” Dư thị không ngờ Diệp Gia lại nóng vội như thế, vội vàng đi theo.“Làm ăn.” Diệp Gia mở bếp, cầm muỗng nhỏ múc một muỗng dầu tưới vào trong chảo chiên.
Một trận gió thổi qua, mùi dầu thơm nước bay lên.
Nàng mở cái sọt ra, đặt bánh củ cải sợi đã làm xong tối qua lên trên dầu.
Mùi thơm của bột chiên bay lên, đôi mắt của đám tiểu thương đang trông mong nhìn hàng rào nhìn tới toàn bộ.“Nương, nhanh lên.” Diệp Gia nhếch miệng: “Dọn bát nhỏ đựng tiền và giỏ trúc ra, ta phải bắt đầu làm ăn.”.