Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrời tháng hai, rét tháng ba, rất lạnh.Mặt trời còn chưa lên, các tiểu thương tụ tập trước hàng rào buộc chặt áo trên người kéo mũ xuống, duỗi đầu nhìn về phía Diệp Gia.
Không biết là gió cố ý hay sao, thổi mùi bánh rán thơm ngon vào tận tâm hồn.
Có người buổi sáng mờ mịt đi ra ngoài chưa ăn gì, ngửi mùi thì bụng kêu ùng ục.
mang bánh nướng ở nhà theo, ăn trong miệng, đôi mắt vẫn lướt về phía bên kia.Diệp Gia đứng ở trước bếp nhìn Dư thị: “Nương, chào hàng đi.”Dư thị lần đầu ra bán hàng, đứng ở bên cạnh đám người, mặt đỏ bừng xấu hổ: Hô, hô cái gì?”Diệp Gia bất lực, cũng đã nghèo đến nước này còn xấu hổ.
Thế là nàng một tay cầm xẻng, một tay cầm đũa.
Một cái bánh củ cải sợi bóng nhẩy thơm ngào ngạt được chiên xong, một tay khác kẹp ra đặt vào trong giỏ trúc.
Cầm xẻng sắt gõ vào mép chảo chiên, keng keng hai tiếng, há miệng hô hào thẳng thắn trong trẻo: “Bánh củ cải sợi vừa mới ra lò đây! Sáu văn tiền một cái! Vừa thơm vừa ngon, chỉ có sáu văn!”Vừa hô như vậy, sáng sớm cực kì có tinh thần, những người ở trong không nhìn chiến trận bên này đều nhìn tới.
Bánh vừa ra lò, người thèm ăn chảy cả nước miếng.
Dư thị đấu tranh nửa ngày trong lòng, Diệp Gia cũng không xấu hổ, há miệng không ngừng hô.Vốn cho rằng không có chuyện dễ dàng như vậy, ai ngờ mới hô hai ba câu, thật sự có hai tiểu thương miệng đầy râu mép tới hỏi.Diệp Gia một câu: “Một cái sáu văn, hai cái mười văn.”Hai tiểu thương râu quai nón kia có lẽ là đã thật sự rất thèm ăn, trời lạnh, núp ở đây vừa lạnh vừa đói.
Vừa nghe như thế cũng xa xỉ, lập tức mở miệng nói mua bốn cái.
Bánh củ cải sợi này lớn bằng cái bát, to vằng miệng chén sành.
Cô nương gia bình thường khẩu phần không lớn ăn một cái là đã no căng, tráng hán ăn hai ba cái cũng đủ một ngày.
Dư thị nghe thấy mua bốn cái, trong lòng tính toán hai mươi văn.
Lập tức không để ý tới xấu hổ, tay chân trơn tru cầm bát nhỏ đựng tiền đồng, một tay cầm giấy dầu bọc lại đưa tới.Hai mươi đồng tiền vào tay, quay đầu lại có một trán hán mua hai cái, lại có mười văn.Dư thị quả thực không ngờ sáng sớm thứ này lại bán chạy như vậy, có người mở miệng.
Sau đó lại có người đến hỏi mua.
Những người làm việc này gánh hàng lên trên trấn làm việc, có thể gánh hai trăm cân đi mấy chục dặm không thở, đương nhiên ăn nhiều.
Muốn mua cũng không phải mua một cái, đều là mua hai ba cái.
Đợi đến khi hàng rào được mở ra, Diệp Gia đã bán được hai mươi cái.“ y da, đúng là bán chạy.” Dư thị quả nhiên không nghĩ tới, chưa đến nửa canh giờ trong cái bát nhỏ của bà ấy đã có hơn một trăm văn.Diệp Gia không nói gì, lợi ích của chảo chiên sắt lớn chính là một chảo có thể chiên rất nhiều cái, đồng thời có thể nấu chín bán nhanh hơn.
Động tĩnh bên phía bọn hắn không thể nào không kinh động đến chỗ người giữ cửa bên cạnh hàng rào.
Diệp Gia bọc bốn cái, bảo Dư thị đưa qua cho hai người kia.
Mặc dù bọn hắn bày quầy hàng ở ven đường chưa đi đến chợ ngói, nhưng ai biết được bên cạnh con đường này có phải cũng thuộc về hai người kia quản lý hay không.
Nếu bọn họ gây chuyện, sợ là không dễ chịu.Dư thị cũng biết đạo lý đó, làm việc ở đâu trước tiên phải chuẩn bị tốt chút ơn huệ này.
Lúc này bà ấy cũng không thấy ngại, bưng bánh nóng hổi đến..