Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhưng chủ ý của con dâu rất lớn, Dư thị cũng không dám nói.
Ngược lại Nhuy Tả Nhi ôm tiểu mã ngồi ở bên cạnh Diệp Gia, tò mò nhìn chằm chằm.Có câu nói gió chiều nào theo chiều ấy, Diệp Gia làm cơm mấy lần đã hoàn toàn chinh phục được Nhuy Tả Nhi cất tiếng khóc chào đời hai nắm rưỡi cũng đã bị đồ ăn chưa chín kỹ của Dư thị tra tấn hơn một năm.
Bây giờ cô bé thấy Diệp Gia làm cái gì cũng ngon, trông ngóng hỏi nàng: “Thẩm nương giữa trưa có món gì ngon à!”Tiểu hài tử tiến bộ rất nhanh, vài ngày trước còn nói lắp bắp, vì ăn, nói cũng nói trôi chảy.“Đúng, món ngon!” Diệp Gia đổ nước sạch vào trong thùng, lại đi cầm một nắm bột mì lớn và một bát bột mì nhỏ.
Bột mì trắng bóng dính trên đại tràng, khiến Dư thị đau lòng.“Gia nương, con đang làm gì vậy!” Không phải vì Dư thị đau lòng sao? Trong nhà tổng cộng có năm mươi cân bột mì, nhà mình ăn cộng với việc làm bánh bột ngô bán, vốn đã không đủ.
nha đầu này làm sao có thể chà đạp đồ tốt như thế! Đau lòng đến mức tim giật giật, Dư thị cũng phải buông bàn chải xuống đứng lên: “Bột mì tốt như thế, làm sao con lại lấy ra vò thứ này…”“Bột mì không đủ ta sẽ mua thêm.” Diệp Gia chịu thiệt cái gì cũng sẽ không để miệng chịu thiệt.
Sống ở nơi quỷ quái như thế này, không nghĩ đến ăn ngon, làm người cũng không chịu đựng nổi.
Nàng nhìn Dư thị như vậy bất lực, sợ nghèo: “Nếu như ngon, không chừng thứ này còn có thể bán cùng với bánh bột ngô.”Chuyện mới lạ này, thứ như đại tràng còn có thể có người mua?“Đợi tạm đến giữa trưa nếm thử xem.” Những lời khác Diệp Gia nói cũng vô dụng, làm được đồ rồi nói sau.“Được…” Dư thị nghe thấy lại là nàng suy nghĩ chủ ý kiếm tiền, lập tức không nói nữa.
Lần một lần hai, bà ấy coi như cũng hiểu.
Mặc dù con dâu làm việc kỳ quái, nhưng lần nào dường như cũng có trật tự giữa sự hỗn loạn, khiến cho người ta không phân biệt rõ ràng là làm bậy hay là nghiêm túc.
Bà ấy liếc nhìn tiểu tôn nữ mới ngày đã được nuôi dưỡng có tinh thần hơn nhiều, nghĩ lại đè nén điểm chất vấn này xuống.Tiểu tôn nữ để bà ấy nuôi ốm yếu giống như mèo con.
Mình không có bản lĩnh nuôi gia đình thì đừng quơ tay múa chân lung tung là được.Chu Cảnh Sâm ngồi ở góc tường không nói tiếng nào quan sát, ánh mắt rơi xuống người Diệp Gia đang ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận xoa nắn đại tràng.
Thời tiết dần dần ấm lên, không có gió, ánh nắng ấm áp chiếu lên người nữ tử.
Nữ tử tuổi tác không lớn, khoảng mười bảy mười tám.
Đôi mắt đen nhánh linh động, trầm tĩnh lại không thiếu vẻ hoạt bát.
Mũi cao, môi đỏ…Mẫu phi nói đúng lắm, đúng là tướng mạo không tầm thường, áo vải thô cũng không giấu được sự xinh đẹp.Diệp Gia phát giác bị nhìn chăm chú nhạy bén ngẩng đầu.
Không nhìn thấy ai thì nghi hoặc nhíu màu.
Lại liếc về phía Dư thị, giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía bên tường.
Nam tử ngồi ở góc tường khép hờ mắt, vẻ mặt trầm tĩnh hờ hững.
Ánh nắng chiếu vào mặt của hắn, hàng mi như lông quạ lẳng lặng rũ xuống.
Ánh sáng lọt qua khe hở ở lông mi để lại bóng đen xanh dưới mí mắt.….Vừa rồi chẳng lẽ là hắn đang nhìn nàng? Nàng đâu có bắt nạt Dư thị.Thích thế nào thì thế ấy.Diệp Gia bóp đại tràng của heo qua nước sạch một lần, lại nhìn vào trong thùng, đại tràng trắng tính nhìn vẫn rất khả quan..