Nhóm dịch: Thất Liên HoaMùa đông tháng chín giá rét, nước đóng thành băng.
Gió thổi vào mặt đau như bị dao cắt, tuyết có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.Gần biên giới phía Bắc có một trấn nhỏ, dưới mái ngói, mấy người bán hàng đao rao bán đồ.
Đầy người với cách ăn mặc khác nhau quanh đi quẩn lại, mùi thức ăn và phân động vật hòa lẫn vào nhau tạo thành cái mùi thối kỳ lạ.Con phố nhộn nhịp, một người đàn ông mập mạp với cánh tay to và cái bụng bự kéo lê một nam tử lảo đảo trên đường đi, vang lên tiếng xiềng xích cạ vào mặt đất.
Con ngựa kéo một xe đầy người, từng bước từng bước đi tới bãi đất trống.
Mùa đông lạnh mà người đàn ông chỉ mặc một cái áo mỏng cũ nát, tiếng hét vang lên mỗi khi cây roi quất xuống người đang lê lết phía trước.Ngay lúc này An Lâm Lang tỉnh lại.Đường phố xa lạ, một đám nam nhân miệng mấp máy không ngừng như đang hái cải trắng để tóc dài, quần áo quái dị, miệng thì lẩm bẩm mấy câu kỳ lạ.
Xen lẫn với tiếng địa phương là tiếng huyên náo hoảng hốt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cóng đến mức da đầu tê dại.An Lâm Lang liếc nhìn bên cạnh mấy cái, không nhìn thấy máy quay phim.
Cô lại nhìn một vòng, không có đạo diễn.Cô chậm rãi nhúc nhích cái chân tê cứng của mình rồi ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra có gì đó không đúng lắm.
Hai chân ngắn đi, cô nhớ vụ tai nạn xe trước khi hôn mê, trong lòng không khỏi rét run một cái.
Cô cúi đầu nhìn, đầu ngón chân lộ ra khỏi chiếc giày vải, chân không bị gãy.
Cái chân to lộ ra bên ngoài, cóng đến mức xanh tím lại.
Cơn tê tái đau đớn ập đến, cô nâng hai tay lên, mười ngón tay thon dài.Cô lật một cái, lòng bàn tay không có vết sẹo cũng như không có vết chai.
Từ khi còn nhỏ cô khổ luyện nấu nướng, cắt đến nỗi ngón trỏ cái có sẹo.
Tay của cô là tay của đầu bếp, đôi tay mềm mại trắng nõn này không phải của cô.Đám người ngoài lồng ồn ào, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía người trong lồng.An Lâm Lang rùng mình một cái, lúc này cô mới nhận ra trong lồng còn những sáu bảy người khác nữa.
Ai ai cũng rụt lại một góc, nhút nhát nhìn ra bên ngoài lồng.
Mà cùng lúc đó, một ánh mắt tà dâm bịn rịn nhìn sang chỗ các cô, nhìn vào ngực và mông của các cô gái.
Trông dáng vẻ ấy khiến người ta thấy buồn nôn.Trong đầu An Lâm Lang ong lên một hồi, trong đầu bỗng xuất hiện nhiều ký ức xa lạ.Cô, An Lâm Lang, người truyền thừa ẩm thực An gia.
Ba tuổi đi theo ông nội học nấu ăn, mười bảy tuổi làm nghề, hai mươi ba tuổi giành được vòng nguyệt quế cuộc thi nấu ăn Tứ Xuyên.
Hai mươi lăm tuổi là boss có dây chuyền mười tiệm lẩu đã chuyển kiếp.Xuyên vào trong một cuốn sách.Nguyên chủ của cơ thể này cũng tên An Lâm Lang, không khác một chữ so với tên của cô.
Nguyên chủ là đứa con gái độc nhất của vợ cả An Thị lang, từ nhỏ đã được cụ bà An nuôi nấng.
Cả người mềm yếu, là viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay ở An gia.
Lúc mười ba mười bốn tuổi khi bà nội mất tích, nàng ấy đến ở tại nhà Lâm gia ở Giang Nam, gặp được trưởng tôn của Lộ đại học sĩ ở Lâm gia.
Thiếu niên trai gái vừa gặp đã cảm mến nhau.
Sau này do trưởng bối trong nhà kết duyên nên đã thúc đẩy tạo nên mối nhân duyên mỹ mãn.
Một mạch từ phu nhân Trạng nguyên đến nhát phẩm cáo mệnh, cả đời vinh hoa phú quý.Đương nhiên, đây là tiểu thuyết trạch đấu văn tên "Thứ nữ mưu lược".Nữ chính là An Linh Lung, không phải An Lâm Lang.
Chuyện được sống cuộc đời mỹ mãn là kiếp trước.
Kiếp này thì nàng ấy bi thảm một đời, sau khi bị nữ chính An Linh Lung đẩy té xuống nước nàng ấy sống lại, trở về lúc còn bé..