Nhóm dịch: Thất Liên HoaMẹ chồng nàng dâu đại phòng Phương gia vừa so tài cao thấp xong xuôi ở bên trong, đang chờ quản gia lên tiếng.
Đột nhiên ông ta không nói lời nào nữa, chỉ thấy dẫn theo một tiểu cô nương gầy gò bước đến, đầu ngón tay chỉ vào một trong những chỗ trống, bảo nàng đi làm việc trước.Một đám người phụ bếp còn đang chờ được thông báo tin vui đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn tiểu cô nương gầy gò không chút da thịt kia đi tới phía sau thớt.
Nàng cầm lấy con dao làm bếp đang cắm trên mặt thớt lên tay, ánh mắt quét ngang qua mặt bàn.Vương Viên Ngoại cũng coi như là phú hộ giàu có hạng một, hạng hai trong trấn, nghe nói làm ăn đã mở rộng đến vùng Trung Nguyên.
Đồ ăn thức uống trong phòng bếp nhỏ ở phủ đương nhiên khá đầy đủ.
Ít nhất là so với kho lương thực của Phương gia thì nơi này cũng coi như rất đầy đủ và xa xỉ rồi.Phần lớn đều là thịt ướp muối, dù sao thì ở Tây Bắc, mùa đông rất hiếm trái cây và rau quả tươi.
Ở nơi An Lâm Lang đang đứng, trong tầm với có một ít bún khoai lang đã ngâm qua nước, đậu khô, đậu phộng khô cùng hỗn hợp tỏi, hành, gừng thái sẵn.
Dầu, muối, tương, dấm cũng đã được sắp xếp ngăn nắp, các loại chai lọ đều bày ở cùng một chỗ.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, An Lâm Lang mở ra từng thứ một ngửi thử.Quan trọng là nếm thử giấm và nước tương.
Không biết giấm này ủ men thế nào mà hương vị rất tuyệt vời.
Nhưng nước tương thì hơi thiếu đi mùi vị gì đó, không đủ tươi.An Lâm Lang thấy nguyên liệu làm bún đều đã có sẵn, vậy thì làm bún chua cay đi.Phía sau, lửa đang cháy trên bếp.
Người đốt lửa là người làm Vương gia, nhìn theo ánh mắt quản gia để làm việc.
An Lâm Lang múc một bầu dầu hạt cải, đổ vào trong nồi nghe xèo một tiếng.
Dầu nóng rồi thả lạc và đậu tương khô vào.Một thìa dầu lớn như vậy quản gia còn chưa nói gì, vậy mà những người đến phụ bếp đều cảm thấy lòng đau như cắt.Trong số đó có một bà lão mặt đen nhìn về phía quản gia, không biết là thật lòng hay muốn tranh công, bèn mở miệng chỉ trích An Lâm Lang vung tay quá trán: "Tiểu cô nương nhà ngươi không biết làm thì đừng có thể hiện, một tiểu cô nương không có kinh nghiệm gì mà lại bày biện được bàn tiệc thế này hay sao? Nhìn muôi dầu lớn ngươi vừa đổ vào kìa, đây là không coi đồ ăn ra gì mà, không thấy tiếc của à…”An Lâm Lang nghe người nọ trách móc đến buồn cười, không hề phản ứng lại bà ta.Chỉ thấy nàng nâng con dao lên trước, sau đó nắm lấy tép tỏi bên cạnh thớt, đập lên rầm một cái.
Con dao nặng trình trịch, đập rầm trên thớt đáng sợ tới mức khiến mặt bà lão kia cứng đờ lại.
Tay An Lâm Lang xoay một vòng, sau đó, chao ôi, nàng đã bắt đầu thái rồi.Động tác này khéo léo gọn gàng như đang vẽ tranh.
Đậu phộng khô cùng đậu tương chiên đã chuyển màu, hương thơm cũng tỏa ra.
Một tay nàng cầm muôi vớt lên, múc món chiên đặt lên trên đĩa, lớp dầu bóng bên trên óng ánh vô cùng tươi ngon.Chưa bàn đến hương vị ra sao, riêng tác phong khác hẳn người nông thôn đó đã đủ để khiến người ta kinh sợ.Có người không phục, nhận ra được gì đó nên ở bên cạnh lẩm bẩm: "Chiên đồ cũng đâu phải là việc gì khó.
Từ trước đến giờ ai mà không biết chiên chứ?”Ánh mắt con dâu Phương gia nhìn An Lâm Lang chằm chằm, như thể rất muốn đâm thủng người nàng..