Làm Giàu Xuyên Thành Tiểu Cô Cực Phẩm Lấy Lại Bàn Tay Vàng


Nói xong, bà còn hung hăng trừng mắt nhìn Tiền thị, đừng tưởng rằng bà không biết Tiền thị đang toan tính điều gì.

Lão đại tuy rằng không phải con ruột của bà, nhưng cũng là con trai trưởng nhà họ Cố, tài sản của nhà họ Cố cũng có phần của nó.
Cố lão thái có thể không bênh vực con đẻ của mình sao? Tất nhiên là sẽ.
Tuy nhiên, đối với những chuyện nhỏ nhặt, bà chắc chắn sẽ thiên vị về phía con đẻ của mình, ví dụ như giấu tiền riêng, hay những món ngon, bà luôn cố gắng làm công bằng trên mặt.

Nhưng bà sẽ không bao giờ làm những việc khiến người khác phẫn nộ.
Tiền thị thật ngu ngốc, không nghĩ rằng nếu bà thực sự hà khắc với lão đại, cả tộc có thể hài lòng hay không? Còn hai đứa con trai của bà, nếu chuyện này truyền ra ngoài, liệu có ảnh hưởng gì hay không?
Cố lão thái lười phí lời với kẻ ngu xuẩn, bà cầm lấy đồ vật trực tiếp đi đến phòng Cố Viện.
Cố lão thái đeo vòng tay cho Cố Viện, vừa lẩm bẩm: "Vòng tay này theo con tìm đường về nhà.

Nhị Nha này ương bướng, con phải cẩn thận."

Lấy lại đồ của con gái mình có gì sai?Bà chưa bao giờ hà khắc với Nhị Nha, vậy mà nó lại dám nhìn bà với ánh mắt coi thường, còn hù dọa nữa.

Lòng Cố lão thái như đóng băng.
Nhị Nha luôn cho rằng Cố lão thái không thích mình, nhưng nàng ta cũng chẳng thèm quan tâm đến những nha đầu khác trong thôn.

Nhà nào chẳng bắt con gái làm việc đồng áng.

Cố gia tuy không giàu có, nhưng mùa màng bội thu, Cố lão thái cũng sẽ cấp cho các nha đầu màn thầu ăn.

Cố gia nuôi mấy con gà, ngày thường trừ Cố Viện ra, mỗi ngày mỗi con đẻ một quả trứng, Cố lão thái đều tích cóp để đổi tiền.

Mùa màng bội thu, Cố lão thái cũng không tiếc, đem trứng gà nấu canh cho các nha đầu ăn.
Cố lão thái tự nhủ rằng mình đã làm tròn bổn phận với người chồng quá cố.

Nhưng hôm nay thái độ của Nhị Nha khiến bà rất khó chịu.
Căn nhà vách đất cách âm kém, tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài lọt vào tai Cố Viện.

Nàng nắm lấy bàn tay to thô ráp của Cố lão thái, nói: "Nương ơi, đừng buồn vì những chuyện không đâu.

Chờ con khỏe lại, con sẽ kiếm tiền nuôi dưỡng nương."
Cố Viện không nói dối.


Vòng tay của nàng có được là một giao dịch hệ thống, trong truyện nữ chính dựa vào nó kiếm được số vàng đầu tiên.

Người khác đều có thể làm được, thì tại sao mình lại không?
Cố lão thái lập tức nở nụ cười rạng rỡ, trìu mến vuốt ve đầu Cố Viện: "Con ngoan, nương chờ con." Sau một hồi, bà lại nói: "Hôm nay con bị oan ức, nương sẽ nấu cho con món ngon bồi dưỡng."
Cố gia sống túng thiếu, tất cả thức ăn và tiền bạc đều do Cố lão thái quản lý.

Ngày thường, Cố lão thái quyết định nấu bao nhiêu gạo và mì, ai lấy nhiều sẽ bị mắng.

"Món ngon" mà Cố lão thái nói đến chính là dùng bột mì trắng làm bánh canh cho con gái, kèm theo hai quả trứng ốp la.
Bột mì trắng là vật quý giá, cho dù là vợ lão tam bà tín nhiệm nhất, lão thái thái đều sẽ không làm đối phương chạm vào, e sợ cho đối phương thừa dịp nấu cơm sẽ ăn vụng.

Càng đừng nói trứng gà.
Cố Viện cũng không có khách khí, nàng xác thật đói bụng, hơn nữa để tránh đêm dài lắm mộng xuất hiện sai lầm, nàng tưởng lập tức đem vòng tay nhận chủ.

Lão thái thái rời đi vừa vặn cho nàng phương tiện.
Cố lão thái thái vừa đóng lại cửa phòng, Cố Viện liền đứng dậy cẩn thận đem trên đầu bao vây lấy vải bố trắng mở ra.


Trong truyện viết, vòng tay là dính lên máu tươi nhận chủ, nàng đầu bị va chạm miệng vết thương còn chưa lành, máu đều là có sẵn.
Hủy đi vải bố trắng, Cố Viện dùng ngón tay cẩn thận sờ soạng miệng vết thương, chạm vào miệng vết thương nháy mắt, nàng tê ha ra tiếng.
Đau quá.
Cố Viện vội vàng thực hiện việc nhận chủ vòng tay, khiến vải bố trắng bị rách và làm miệng vết thương chảy nhiều máu hơn.
Trong phòng không có gương, Cố Viện không thể nhìn thấy rõ tình trạng vết thương.

Nàng tháo vòng tay xuống và cẩn thận đụng nó vào miệng vết thương.
Tim Cố Viện đập thình thịch, vang dội trong căn phòng im ắng.

Mỗi giây trôi qua như một năm dài đằng đẵng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận