Vài ngày sau khi Dương Từ đang học với Tạ Nghiễn Thanh, đôi khi anh còn bị ông Tạ kéo đi huấn luyện chút, hơn nữa anh mới mười lăm mười sáu tuổi đúng tuổi cơ thể còn có thể cao lớn, lượng vận động lớn sức ăn cũng lớn theo cũng sẽ sớm đói.
Hôm nay anh bị ông Tạ nhìn chằm chằm theo bắt chạy hai vòng, sau đó khi đang đứng tấn ở ngoài chuồng bò, bụng Dương Từ không yên phận mà kêu lên.
Thấy vậy ông Tạ không khỏi mỉm cười và nhờ Tạ Nghiễn Thanh nhóm lửa nướng hai củ khoai lang cho Dương Từ.
Dương Từ cảm thấy xấu hổ khi luôn ăn đồ ăn của họ, cho nên ngày hôm sau anh đã mang từ không gian ra hơn mười quả trứng ta, nói đây là lượng ăn mà anh đã ăn khi học ở đây.
Tạ Nghiễn Thanh cũng biết rằng ở đây họ không ăn nhiều, Dương Từ lại đang ở tuổi ăn tuổi lớn, thấy vậy cũng không suy nghĩ nhiều liền nhận lấy.
Dù sao cậu cũng không định động vào đồ của Dương Từ, để đây cũng tiện cho Dương Từ đói bụng mà ăn.
Vậy mà trong bảy tám ngày tiếp theo, Dương Từ mỗi khi đến đều mang theo đồ ăn.
Lần đầu là trứng ta, lần thứ hai là bánh khoai lang tím, lần thứ ba là nửa bịch đường đỏ, lần thứ tư là hai cân mì mảnh...!hầu như lần nào cũng không đi tay không đến.
Lúc đầu Tạ Nghiễn Thanh không dám nhận, nhưng vì Dương Từ thực sự ăn rất giỏi, thỉnh thoảng anh còn sẽ ăn đồ ăn của họ nữa.
Vì vậy ba người họ đã ăn cùng nhau rất nhiều đến nỗi nhất thời cũng không thể phân biệt được ai đã ăn thức ăn của ai.
Tạ Nghiễn Thanh chưa bao giờ thích lợi dụng người khác, luôn cảm thấy chiếm lợi của người khác là nợ ân tình.
Nhưng cậu không biết vì cái gì, khi đối mặt với Dương Từ cậu sẽ rất thoải mái, luôn vô thức quên đi khoảng cách giữa người với người.
Hơn nữa, Dương Từ rõ ràng là một đứa trẻ, nhưng có thể mang lại cho cậu một cảm giác an toàn khó tả.
Cảm giác an toàn này rất rõ ràng, bởi vì kể từ khi Dương Từ đến, chưa từng có ai quấy rầy cuộc sống của cậu.
Ngay cả Trần Túc Thần người đang trốn trong bóng tối, dường như cũng đột ngột biến mất, thế giới xung quanh cậu trở nên yên tĩnh và an toàn.
Tạ Nghiễn Thanh rất thích cảm giác hiện tại, mỗi ngày cậu không phải sống trong sợ hãi, chỉ dành buổi tối để dạy Dương Từ học.
Dương Từ là một học sinh rất thông minh và chăm chỉ, hầu hết thời gian cậu chỉ cần chỉ điểm vài lần, phần lớn thời gian còn lại Dương Từ đều có thể tự học, sau đó cậu sẽ có đủ thời gian để yên tĩnh học bài.
Không chỉ như vậy, nhờ đồ của Dương Từ đã cải thiện bữa ăn, tình trạng sức khỏe của ông nội rõ ràng đã được cải thiện rất nhiều, ngay cả cậu người luôn ốm yếu, cũng trở nên tràn đầy năng lượng hơn, tất cả những điều này là nhờ Dương Từ.
Tạ Nghiễn Thanh rất biết ơn vì điều này, đồng thời cũng rất thích Dương Từ, từ tận đáy lòng muốn trở thành bạn tốt với Dương Từ.
Cậu không có nhiều người bạn, bây giờ khó lắm mới có một người bạn, vì vậy cậu muốn trân trọng mối quan hệ này.
...
Vào ngày đại đội giao thuế nông nghiệp, Dương Từ cầm theo tiền để đến trường đóng học phí.
Những ngày này Dương Từ học tập rất chăm chỉ, không chỉ học tập chăm chỉ ở chỗ Tạ Nghiễn Thanh mà còn chăm chỉ học tập trong không gian.
Anh cho rằng hiện tại mình hoàn toàn có thể lên cấp ba, nhưng bởi vì biểu hiện gần đây của anh quá xuất sắc rồi, anh nghĩ mình nên thả lỏng một chút, dù sao cũng cần cho gia đình thời gian chuẩn bị tâm lý.
Vào buổi sáng ngày giao thuế nông nghiệp, Dương Từ cùng với những người trong đại đội lái xe chậm rãi đi về phía công xã.
Vì nhiều đại đội phải giao thuế nông nghiệp nên họ phải xếp hàng từ sáng sớm.
Đội sản xuất của họ chỉ có một máy kéo, người điều khiển máy kéo đã kéo một xe thóc đi trước rồi, đối phương phải đến kho thóc trước để chiếm một vị trí giúp đội.
Phần lương thực còn lại phải tự bọn họ kéo đến, may mà đại đội của bọn họ cách công xã không quá xa, nếu không dựa vào sức người kéo lương thực cũng không phải chuyện dễ dàng.
Dương Từ đi đầu hàng, kéo một sợi dây cùng với anh ba.
Một bác gái bên cạnh nhìn anh, nhịn không được cười nói đùa: "Dương tiểu tứ này, ngươi gần đây gầy đi nhiều đấy, có phải là ở nhà bị ức hiếp không?"
Trong lời nói của bác gái này có rất nhiều hàm ý, ví dụ như có phải là do chị dâu hai của Dương Từ đã trở lại sau đó ức hiếp anh nên anh mới đột nhiên ốm như vậy không? Hay là do anh cả Dương gia chuyển đến huyện thành, Dương Từ không chiếm được lợi của anh cả chị dâu nên cuộc sống không còn tốt như trước?
Dương Từ lúc này đói đến phân tâm hoàn toàn không hiểu ý mà bác gái này đang nói là gì.
Mười mấy tuổi đang là tuổi ăn tuổi lớn, đặc biệt là mấy ngày nay lượng vận động của anh quá tải, một ngày phải ăn năm bữa mới được.
Để phát triển chiều cao, cho dù khi anh đang giảm cân Dương Từ cũng không dám cắt bỏ khẩu phần ăn.
Mặc dù vậy, Dương Từ vẫn ốm đi rất nhiều.
Vòng bụng tròn của Dương Từ đã biến mất, đường nét ở tay và chân ngày càng lộ rõ, như thể tượng người (nặn bằng bột) đã bị kéo dài ra.
Phỏng chừng không lâu nữa anh sẽ trở lại với thân hình cân đối như trước khi xuyên không.
Vì vậy khi nghe những gì bác gái nói, Dương Từ đã trả lời mà không cần suy nghĩ: "Không có bị ức hiếp, chắc là do trong thời gian này đi làm, phơi nắng phơi mưa nên mới ốm đi đấy."
Những người khác nghe vậy cũng nhìn qua, trước đây họ cũng không để ý lắm điểm này, lúc này nghe được cuộc đối thoại giữa bác gái và Dương Từ, mới để ý rằng Dương Từ quả thực đã gầy đi rất nhiều.
Không thể không nói là gen của Dương gia thực sự rất tốt.
Khi Dương Từ mũm mĩm, anh đã dễ nhìn hơn những cậu bé khác trong đại đội.
Bây giờ cả người đã ốm đi một vòng, ngũ quan ban đầu mơ hồ đã trở nên rõ ràng hơn, đôi mắt một mí ban đầu cũng đã trở thành hai mí, cả người trông trắng trẻo và đẹp trai hơn.
Đặc biệt là đôi mắt của Dương Từ là đôi mắt ẩn tình mang ý cười, thêm hàng mi dài rất cuốn hút.
Nó tạo cho người ta cảm giác anh rất ngoan ngoãn và dễ dụ, trên thực tế những ai quen biết Dương Từ đều biết Dương Từ là một kẻ hai mặt.
Một số cậu bé không khỏi cảm thấy chua xót khi nhìn thấy điều này, vốn dĩ trong thôn của họ có một Dương Gia Hữu, người đã thu hút hầu hết sự chú ý của các cô gái.
Nếu sau này Dương Từ lại lớn lên một chút, với ngoại hình xuất chúng như bây giờ, đến lúc đó có lẽ anh sẽ lại tranh giành con gái với họ.
Dương Từ không biết họ đang nghĩ gì, lúc này anh vừa đi vừa lơ đãng lướt Taobao.
Sữa lúc trước anh mua đã uống gần hết rồi, còn lại sữa bột vị thành niên anh cũng không uống, định vài ngày nữa sẽ lấy ra cho Dương Mộng Liên uống.
Chỗ không hoàn mỹ duy nhất của Dương Từ bây giờ là chiều cao của anh, vì vậy anh phải dùng tích phân để mua đủ sữa mỗi ngày và sau khi đi học phải tìm cách chơi bóng rổ, chỉ có như vậy anh mới có thể nhanh chóng phát triển chiều cao như ý.
Ngay khi Dương Từ phân tâm đi mua sắm, chủ đề của bác gái đã đi chệch hướng, bà bắt đầu nói về việc kết hôn của Dương Gia Hữu.
Dương Gia Hữu rõ ràng là không muốn nói chuyện này với đối phương, anh ấy tỏ ra thờ ơ trong suốt quá trình.
Tuy nhiên ngay cả như vậy, bác gái vẫn kiên trì, liên tục nói rằng nhà của bà có một cháu gái tốt như thế nào, nhìn giống như là bà muốn giới thiệu cô ấy với Dương Gia Hữu vậy.
Dương Gia Hữu trong lòng đã có người thương rồi, hơn nữa hiện tại hai người đang nói chuyện yêu đương, căn bản không muốn nghe đối phương nói, chỉ có thể cau mày nói: "Bác gái, bác đừng nói nữa, gia đình ta đã lo liệu cho ta rồi, dự tính qua Tết năm nay sẽ có thể giải quyết xong."
Người bác gái đó nghe vậy lập tức tỏ vẻ không hài lòng, bà bĩu môi còn muốn nghe ngóng coi người mà anh ấy xem mắt là ai.
Dương Gia Hữu mặc dù là một người ngốc nghếch, nhưng anh ấy cũng không thực sự có vấn đề về não, nhìn dáng vẻ bác gái như đang tìm cách trả thù, anh ấy tuyệt đối không thể nói cho bà biết đối tượng của mình là ai.
Đối tượng của anh ấy là Vu Hân Tuyết một cô gái ít nói, cô ấy không thể đối phó với một bác gái như vậy.
Hơn nữa đối phương là một người nhiều chuyện, anh ấy không có xem mắt cháu gái của bà, nếu như vì chuyện này mà ghi hận lên Vu Tâm Tuyết, anh ấy cũng không biết phải nói với cô như thế nào.
Bác gái quấy rầy Dương Gia Hữu để hỏi một lúc lâu, nhưng khi thấy thực sự không hỏi được gì, bà đảo mắt và lại nghĩ đến em gái của Dương Gia Hữu.
Sở dĩ bác gái thích con rể Dương gia là ngoài việc Dương gia có Dương Quốc Hữu có năng lực, bà còn nghe nói Dương Lăng Húc hiện đã vào xí nghiệp, có thể sau này sẽ có gốc rễ ở huyện thành.
Ngoài quân nhân những người kiếm được tiền nhiều nhất hiện nay là những công nhân có thể vào các nhà máy lớn.
Đặc biệt là Dương Lăng Húc đã vào Đại học Công nông, đến khi hắn làm lên được chức vị nào đó, Dương gia còn không phải cả nhà được nhờ sao?
Nhà bác gái có một đứa con trai bảo bối, bà muốn trở thành thông gia với Dương gia, muốn nhờ Dương Lăng Húc giúp tìm việc làm ở thành phố, để con trai bà không phải bươn chải kiếm ăn ngoài đồng.
"Mà này, em gái ngươi cũng không còn trẻ nữa, bây giờ cũng không đi học, cũng đã đến tuổi xem mắt rồi.
Nhà mẹ ruột ta có một cháu trai năm nay vừa tròn 20 tuổi, dáng người cao lớn rất năng động, không bằng để em gái ngươi xem mắt với hắn, nói..."
Người cô còn chưa nói xong, Dương Từ mãi không nói chuyện liền kích động nói: "Không được, hắn không được, ai cũng được, nhưng hắn không được!"
Những người xung quanh không ngờ rằng Dương Từ sẽ đột nhiên kích động như vậy, từng người một nhìn Dương Từ một cách khó hiểu.
Nhưng phát hiện ra vẻ mặt của Dương Từ rất kỳ lạ, nhìn chằm chằm bác gái như nhìn kẻ thù vậy.
Bác gái bị ánh mắt của anh chọc cho tức giận, sau đó giậm chân, hai tay chống nạnh, "Dương tiểu tứ, ngươi có ý gì? Ngươi chưa từng gặp hắn, làm sao biết hắn không được chứ?"
Sở dĩ Dương Từ kích động như vậy, bởi vì anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, người đàn ông bạo lực gia đình mà Dương Mộng Liên lấy trong tiểu thuyết chính là cháu trai mà đối phương đã nói.
Gia đình của người đàn ông đó đều là cực phẩm, người đàn ông đó không chỉ thích bạo lực gia đình như Tiết Lão Xuyên, sau đó vì khiếm khuyết về cơ thể của chính mình còn muốn Dương Mộng Liên đi mượn tinh để mang thai.
Đúng vậy, chính là mượn tinh.
Những chuyện như vậy không hiếm ở nông thôn, nhất là ở những nơi không có văn hóa gì.
Trong mắt một số đàn ông cổ hủ, phụ nữ của mình không quan trọng bằng con cái.
Ngay cả khi hắn ta để người phụ nữ của mình mượn tinh từ ai đó, hắn ta cũng không muốn để mọi người biết cơ thể mình có vấn đề.
Nghĩ đến hoàn cảnh bi thảm của Dương Mộng Liên trong tiểu thuyết, và cả Dương Gia Hữu người đã vào tù vì trả thù cho em gái của mình, Dương Từ cảm thấy người bác gái này thật ghê tởm.
Thằng cháu chó đẻ nhà bà là cái loại gì, có lẽ bà hiểu rõ hơn ai hết, nhưng bà còn muốn hắn gây tai vạ cho cô gái tốt.
Nếu không phải là do chuyện còn chưa xảy ra, cũng không có chứng cứ chứng minh nam nhân kia là tên khốn kiếp, anh rất muốn xông lên đấm cho đối phương một trận.
Dương Từ càng nghĩ về điều đó, anh càng cảm thấy ghê tởm, như thể anh đang kìm nén một ngọn lửa không tên.
Nghĩ đến người chị yêu thương mình như vậy lại có kết cục đáng thương như vậy, anh sợ nếu tiếp tục ở lại với bọn họ sẽ không nhịn được nói ra những lời càng tệ hơn, liền tức giận quay đầu bước đi..