Tô Ấu Đình cố ý đến đây khi cô ngửi thấy mùi thịt, cô nghĩ rằng đó là chồng của mình đã mua thịt từ bên ngoài, vừa đúng lúc cô và đứa bé gần đây đều thèm ăn thịt, vì vậy cô liền ôm con đi về phía nhà bếp.
Bởi vì trong hai năm qua, Dương gia lần lượt cưới được con dâu,lại thêm lúc mang thai và sinh nở cô đều được ăn uống tốt nhất, cho nên cuộc sống mấy ngày nay cũng không khá hơn những năm đó là mấy.
Vào ngày thường, chỉ có Dương Lăng Húc và Dương Quốc Hữu, hai anh em thỉnh thoảng có thể mang một ít thịt từ bên ngoài về, còn lại những người khác trong Dương gia toàn là keo kiệt bủn xỉn.
Khi Tô Ấu Đình ôm đứa con đi tới, trong lòng cô nghĩ, khi nào họ có thể tách ra? Cô thực sự chán ngấy gia đình này, ngoại trừ Dương Quốc Hữu, người có chút tương lai, những người còn lại trong gia đình đều là chiều hư em út hoặc thiên vị.
(*Chiều hư em út: 扶弟魔 từ thường dùng của dân mạng chỉ người phụ nữ cống hiến hết mình để hỗ trợ em trai mình hỗ trợ anh ta học hành, cho tiền để giúp anh ta mua nhà, v.v.)
Chỉ cần gia đình này không phân gia, Dương gia này sẽ hút máu vợ chồng họ.
Vừa nghĩ đến thịt mà chồng cô mua cho cô, chỉ vì vẫn chưa phân gia mà phải chia cho người khác, cô liền cảm thấy như đang ăn thịt từ cơ thể mình.
Ngay khi Tô Ấu Đình đang nghĩ như vậy, ai biết rằng cô còn chưa vào bếp đã nhìn thấy Dương Mộng Liên và em trai của cô lén la lén lút.
Phản ứng đầu tiên của cô ấy là biết rằng họ đang trộm ăn, bởi vì người chú thúc nhỏ này đã làm rất nhiều việc như thế này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những người khác trong Dương gia đều rất gầy, chỉ có chú nhỏ là béo.
Trong tiềm thức, Tô Ấu Đình rất muốn mắng người, nhưng khi cô nhìn những đứa con trong lòng mình, cô chỉ có thể âm trầm nhìn họ.
Tô Ấu Đình được trọng sinh từ kiếp sau, kiếp trước cô trải qua hai cuộc hôn nhân bất hạnh, mãi đến năm bốn mươi tuổi mới gặp được Dương Lăng Húc.
Vào thời điểm đó, Dương Lăng Húc đã có một sự nghiệp thành công và là một trong những ông trùm kinh doanh hàng đầu trong nước.
Dương Lăng Húc là người chồng thứ ba của cô, quan hệ giữa hai người rất tốt, chỉ tiếc là họ gặp nhau quá muộn, cuối cùng không thể sinh cho nhau một đứa con.
Vì vậy, sau khi được trọng sinh ở đời này, Tô Ấu Đình không nói lời nào liền đã chạy đến bên hắn.
Nếu cô biết và yêu hắn khi hắn còn trẻ, cô sẽ không phải trải qua bao nhiêu trắc trở để gặp được nhau, và cô cũng sẽ có thể sinh cho Dương Lăng Húc một đứa con đáng yêu.
Rồi mọi chuyện diễn ra như ý muốn của cô, cô đến vùng nông thôn từ sớm trở thành một thanh niên trí thức trong đại đội, rồi bằng mọi thủ đoạn thành công gả cho hắn.
Nhưng mọi chuyện không tốt đẹp như cô tưởng tượng, kiếp trước lấy nhau thì chỉ có tình yêu, nhưng kiếp này không chỉ có tình yêu mà còn có tình cảm gia đình, môi trường nghèo nàn lạc hậu đâu đâu cũng có lông gà.
Ngoại trừ Dương Quốc Hữu là quân nhân giải ngũ, tất cả mọi người trong Dương gia đều là những người cực phẩm cả.
Chị dâu lớn nuông chiều em út đến hư, chú nhỏ là lưu manh, bố mẹ chồng thiên vị chú nhỏ, em dâu thích ngắt véo ghen ghét, ông bà càng lớn tuổi càng hồ đồ hơn.
Điều đáng sợ hơn nữa là em thứ ba Dương Gia Hữu, người đàn ông trông có vẻ trầm lặng và ít nói này, sau đó vì nhiệm vụ mà Dương Quốc Hữu ngoài ý muốn đã hy sinh, đứa em gái nhỏ của anh ta lại kết hôn với một kẻ vô nhân đạo và bị người đàn ông này ngược đãi, trong cơn thịnh nộ anh ta đã chém chết cả nhà của người đàn ông đó.
Người này là một kẻ giết người, sinh ra với tính cách chống đối xã hội đã khắc trong xương.
Dương gia có một quả bom cố định/ một quả bom hẹn giờ như vậy, cô có thể bị đối phương giết bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cô không muốn sống chung sân với kẻ sát nhân.
(Con ỉ ẹ nó muốn ăn chửi ghê chưa)
...
Sau khi Dương Từ và Dương Mộng Liên rời đi, Tô Ấu Đình phát hiện ra rằng thịt là do chị dâu của cô mua về.
Nhưng dù biết là chị dâu mua, cô vẫn thấy hơi khó chịu.
Vì vậy, khi Lưu Tiêm Mai kêu cô ra ăn cơm, cô đã nói rằng cô không được khỏe nên không ra ngoài ăn.
Thấy vậy, Lưu Tiêm Mai không khỏi cong môi, nhưng vì vẫn nhớ cháu trai nên đành phải nhờ Dương Mộng Liên mang đồ ăn đến cho cô.
Nếu bà thực sự không quan tâm đến Tô Ấu Đình, không chỉ cháu trai lớn sẽ chết đói với cô, mà con trai cả có thể sẽ gây rắc rối khi phát hiện ra.
Ngoại trừ Dương Lăng Húc đi công tác, chị dâu cả Tô Ấu Đình ăn một mình trong phòng, những người còn lại trong Dương gia đều tụ tập ở chỗ ông bà nội.
Dương Từ nhân cơ hội lén nhìn đám đông, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nhiều thành viên của Dương gia như vậy, anh muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu về tình hình của họ.
Kết quả là anh đã bị anh hai bắt gặp ngay khi vừa ngước mắt lên, ngoại hình của Dương Quốc Hữu không đẹp bằng Dương Lăng Húc, anh ta thuộc tuýp người đặc biệt nam tính và hung dữ.
Mặc dù lúc này Dương Quốc Hữu không hề tức giận, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ nghiêm túc.
Dương Quốc Hữu nhìn chằm chằm Dương Từ, vừa ăn vừa nói: "Buổi chiều cùng ta đi quân doanh đi."
Dương Từ vô thức hỏi sau khi nghe những lời đó: "Làm gì vậy? Tống Hậu Duyệt bọn họ không nhận tội sao?"
Khi những người còn lại trong Dương gia nghe thấy điều này, họ lập tức vểnh tai lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dương Quốc Hữu.
Họ đã muốn hỏi về điều này trước đó, nhưng lúc đó Dương Quốc Hữu vẫn chưa quay lại nữa, ngay cả Dương Mãn Thương cũng không biết rõ về chuyện trong đại đội dân quân.
"Ba người bị bắt, ba người đều khai nhận rồi.
Chính là bởi vì bọn họ nhận ra, mới dẫn ngươi đi giám định thương thế."
Lý do tại sao ngày hôm qua Dương Từ bọn họ không bị bắt đi là vì không nghĩ rằng Tống Hầu Duyệt bọn họ lại động thủ như vậy.
Bản chất của việc làm và không làm hoàn toàn khác nhau, nếu chỉ là lời đồn thổi thì không nghiêm trọng chỉ cần một lời xin lỗi tại cuộc họp công khai là được.
Nhưng nếu là cố ý hãm hại, hoặc thậm chí là vì hãm hại mà làm người khác bị thương, thì vẫn phải trình báo Cục công an.
Dù sao quân đội cùng Cục công an là hai hệ thống, quân đội đa số xử lý đều là đánh nhau đơn thuần, một khi tính chất thay đổi, vẫn là Cục công an quản lý.
Nhưng vẫn có một chút khác biệt, nếu ngày hôm qua đám người Dương Từ đi gọi cảnh sát, nhất định cả công xã sẽ náo động.
Bây giờ Dương Quốc Hữu ra mặt thì tốt hơn nhiều rồi, ít nhất các thành viên trong đội dân quân của họ đã được huấn luyện và họ sẽ không tùy tiện lan truyền tin tức mà họ biết, điều này có thể coi là bảo vệ Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh ở mức độ lớn nhất.
Vì vậy, kế hoạch ban đầu của Dương Từ là bắt đầu học vào chiều nay và bắt đầu làm việc vào ngày hôm sau đã thất bại.
Bởi vì trong hai ngày tiếp theo, anh và Tạ Nghiễn Thanh mỗi ngày đều đến đồn cảnh sát và đại đội dân quân.
Tội vu khống hãm hại ở nước ta được chia thành tội cố ý vu khống và tội vô ý vu khống.
Sự khác biệt giữa hai cái là tương đối lớn, cái trước là gây tội trái pháp luậy, cái sau là phạt hành chính.
Ban đầu, Tống Hầu Duyệt rất chắc chắn, nói rằng họ đã vô tình nhìn nhằm.
Muốn biến việc lớn thành việc nhỏ, đem sự việc này thành một sai lầm nhỏ, họ sẽ bị xử phạt hành chính và nhiều nhất là xin lỗi.
Nhưng bởi vì Dương Quốc Hữu quá thông minh và các đồng chí cảnh sát trong Cục Công an cũng rất lợi hại, không ngờ rằng sự việc càng thẩm vấn thì vấn đề càng lớn.
Ngoài ra, vết thương ở đầu của Tạ Nghiễn Thanh rất nghiêm trọng, cho dù thân phận của Tạ Nghiễn Thanh không tốt, thì vẫn là tội cố ý gây thương tích.
Gần đây, người ta đã cấm động thủ với những người có thân phận không tốt, vậy là tội hãm hại vu khống ác ý cộng với tội gây thương tích ác ý không chỉ Tống Hầu Duyệt xong đời mà còn cả Vương Thu Nghiên cũng xong đời rồi.
Tống Hầu Duyệt ban đầu muốn bảo vệ Vương Thu Nghiên, nhưng một trong ba người bọn họ có một người vô tội bị bắt cùng.
Đối phương mang tâm lý nhận tội lập công, đã trực tiếp khai ra Vương Thu Nghiên, nên Vương Thu Nghiên đang trốn ở điểm Tri Thanh Điểm cũng bị bắt.
Khi Vương Thu Nghiên bị bắt, cô không khóc hay phát điên, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh với vẻ oán hận, như thể họ là những ác nhân với tội ác đầy trời.
Dương Từ không có bất kỳ phản ứng nào đối với điều này, anh chỉ muốn thay thế nguyên chủ và Tạ Nghiễn Thanh trong cuốn sách gốc, ghi nhớ dáng vẻ họ đền tội như thế nào.
Vương Thu Nghiên và Tống Hầu Duyệt là những kẻ chủ mưu, một người bị kết án ba năm và người còn lại hai năm.
Những thanh niên trí thức khác đã động thủ với Tạ Nghiễn Thanh họ cũng bị kết án một năm cải tạo lao động cùng với hai người kia, vì Tạ Nghiễn Thanh đã bị đối phương đánh trọng thương.
Đối với người đã tố cáo ra Vương Thu Nghiên, anh chàng này không cố ý gài bẫy anh, tình huống của hắn ta là một lời buộc tội sai trái không cố ý.
Ngoài ra hắn ta có công tố cáo Vương Thu Nghiên, dưới sự hòa giải của Cục công an một lời xin lỗi là được rồi.
Bất quá, đối phương đại khái là ám ảnh tâm lý, cũng có thể là sợ đại đội trưởng sẽ ghi thù với hắn, hắn từ đồn cảnh sát trở về lại lôi kéo mối quan hệ, ngày hôm sau liền chuyển đến đại đội bên cạnh.
Bởi vì loại vu cáo ác ý này quá xấu xa, nên sau khi vụ án kết thúc hoàn toàn, Cục công an đã cử người đi làm công tác tư tưởng.
Người đến làm công tác tư tưởng là đồng chí nữ, họ kê bàn ghế trên sân phơi thóc của đại đội, tuyên truyền một chút về kiến thức pháp luật thường nhật.
đam mỹ hài
Ví dụ như bạo lực gia đình, cố tình tung tin đồn thất thiệt, vu khống hãm hại, đánh người ác ý...!mà người dân nông thôn không coi trọng.
Những người đồng chí nữ cũng lấy một tờ quảng cáo khuyến khích những người bị xâm phạm đi báo cảnh sát.
Là nhân vật chính lần này, Dương Từ giống như là một người không có việc gì cả.
Khi mọi người đến làm công tác tư tưởng, anh và Dương Quốc Hữu đã đến tham gia náo nhiệt.
Chắc vì sợ bản án nên cả đại đội không ai dám hé răng nữa.
Nghe nói tung tin đồn thất thiệt cũng là phạm pháp, bọn họ không biết thế nào là phạm pháp và thế nào là không phạm pháp, vì không muốn chuốc lấy phiền phúc nên cả đại đội đã thành thực cả một khoảng thời gian.
Chỉ là loại thành thực này không kéo dài được bao lâu, bởi vì Dương gia lại lần nữa phân gia mà trở nên náo nhiệt.
Trước đây Dương Từ bận rộn với vụ án, bất kể là Tô Ấu Đình hay Điền Kiều Kiều đang gây rối, Dương Từ luôn giả vờ như không biết và để họ gây rối.
Nhưng khi vụ án kết thúc, nếu họ lại gây rối, anh không thể lại khoanh tay đứng nhìn..