Mấy ngày sau Lam Anh ở trong tiệm đang cùng mấy nhân viên trong tiệm nói chuyện phiếm vì khách không nhiều lắm thì đột nhiên xuất hiện một vị khách đặc biệt.
Nhìn cô gái đứng ở cửa quán trên mặt đeo khẩu trang cùng kính mắt kín mít vẫy tay vào bên trong Lam Anh cùng mấy nhân viên khác mặt đối mặt nhìn nhau không biết là cô đang vẫy tay với ai, ông chủ nhà bọn họ cũng có chậu rồi mà bọn họ hình như cũng không quen người này cũng không phải khách quen của quán bọn họ.
Thấy người bên trong không chút động tĩnh nhìn mình cô liền tháo kính với khẩu trang xuống thở ra một hơi.
“Tiểu Anh, là chị này!” Du Tử Hi mỉm cười nhìn Lam Anh ở bên trong vẫn ngu ngơ nhìn mình liền gọi cậu, thấy cô gái kia gọi là ông chủ nhà mình không ngờ rằng ông chủ nhà bọn họ lại như vậy liền che miệng nhìn cậu ánh mắt đau khổ.
Nghe tiếng Du Tử Hi gọi Lam Anh mới nhận ra người bên ngoài cậu ngạc nhiên có chút ngoài ý muốn không nghĩ Du Tử Hi lại đến chỗ này:“Chị Tử Hi? Sao chị lại đến đây?” Nói xong nhìn mấy người trong tiệm vẫn đang nhìn nhìn mình với ánh mắt không thể tin nổi cậu liền nói:“Ngưng bổ não đi làm việc đi!”
“Chị có việc ở gần đây nên tiện ghé qua tiệm em!” Du Tử Hi vào trong tiệm:“Tử Mặc không ở đây sao?”
Lam Anh thấy cô hỏi như vậy liền nói:“Anh ấy cũng có công việc của mình sao mà chạy đến chỗ em mãi được, bình thường đều là đến gần giờ cửa tiệm đóng cửa anh ấy mới qua đây giúp em một chút nhưng mấy hôm nay anh ấy có việc bận nên không qua đây được!”
Mấy nhân viên trong tiệm nhìn hai người nói chuyện cười cười vui vẻ với nhau có chút càng tò mò quan hệ của hai người này, ông chủ nhà bọn họ không ngờ lại được nhiều người để ý đến như vậy.
Hai người vừa nói chuyện một lúc thì tiệm có khách đến Lam Anh cũng không ở lại nói chuyện với Du Tử Hi nữa mà đi làm việc.
Cũng không làm phiền Lam Anh làm việc nữa Du Tử Hi nói với Lam Anh một tiếng rồi rời đi luôn, cô vừa ra đến cửa thì đụng phải một thiếu niên khác đi vào trong tiệm.
Nhìn cậu thiếu niên kia Du Tử Hi cũng không quan tâm lắm nhưng vừa ngoảnh mặt đi thì đột nhiên nghe thấy ba tiếng “Anh Lam Anh” thân thiết khiến đôi chân đang bước đi cũng phải dừng lại.
“Lạc Liên? Hôm nay em không phải đến trường sao?” Lam Anh đang xem cho thú cưng của khách hàng nghe thấy tiếng của Lạc Liên cậu nhìn ra mỉm cười nói.
Lạc Liên ngồi ở bên ngoài nhìn Lam Anh đứng bên trong:“Em học buổi chiều, buổi tối ở lại trường ôn thi!”
Xem cho bé thú con của khách xong Lam Anh dặn dò khách về thuốc dùng và cách chăm sóc thú cưng trong thời kỳ này xong mới qua ngồi xuống bàn cười nhìn Lạc Liên nãy giờ vẫn nhìn mình nói:“Đúng ha, giờ em cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ, nhanh thật đó lần đầu anh gặp em còn mới chỉ là thằng nhóc năm ba cao học!”
Lạc Liên nghe vậy liền nói:“Anh…lát nữa đóng cửa tiệm anh có rảnh không?”
“Hửm, có chuyện gì sao?” Lam Anh nhìn Lạc Liên băn khoăn không biết định nói gì hơi nhướn mi nhìn cậu hỏi.
“Em, em có chuyện muốn nói với anh!” Lạc Liên hai bên mặt khẽ đỏ lên không dám nhìn thẳng mặt nhìn Lam Anh cuối cùng đứng phắt dậy làm cho Lam Anh cũng bị giật mình:“Lúc, lúc đóng cửa em sẽ đứng chờ anh ở trước cửa tiệm, em về trước đây, em chào anh!”
“…” Mọi việc diễn ra chỉ trong thoáng chốc khiến cho Lam Anh có chút choáng váng không thể thông não nổi, thằng nhóc Lạc Liên này hôm nay bị làm sao vậy nè, rốt cuộc là có chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy chứ.
Ở Bắc Lan, trong cuộc họp mọi người đang báo cáo nghiêm túc chỉ riêng Du Tử Mặc là tâm hồn treo ngược nhành cây không biết hồn đã thả phương nào, đến khi báo cáo xong chờ mãi không thấy Du Tử Mặc nói gì Giang Hân quay sang nhìn Du Tử Mặc đang nhìn điện thoại khuôn mặt trầm ngâm suy tư cô liền gọi vì chủ tịch nhà mình một tiếng gọi đến câu thứ ba mới kéo được Du Tử Mặc quay lại cuộc họp.
Sau khi cuộc họp kết thúc Du Tử Mặc trở về phòng làm việc của mình ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn đăm đăm nhìn màn hình điện thoại của mình.
Giang Hân nhìn vị chủ tịch nhà mình lại một lần nữa thả hồn đi nơi nao khó hiểu mà lên tiếng hỏi:“Chủ tịch, anh lại có chuyện gì sao?”
Nhìn khuôn mặt đến mười phần hóng chuyện của Giang Hân Du Tử Mặc liền nói:“Cô hình như hơi rảnh tay đúng không Giang Hân?”
“A” Giang Hân nhìn Du Tử Mặc khẽ A một tiếng như nhớ ra chuyện gì đó cười hì hì nói:“Chủ tịch tôi nhớ ra còn việc phải giải quyết rồi! Nếu như anh có chuyện phiền não không giải quyết được có thể nói với tôi tôi giúp anh giải quyết cho!”
Nhìn Giang Hân ngoan ngoãn lui ra ngoài Du Tử Mặc càng thêm phiền não hơn, vừa rồi trong buổi họp Du Tử Hi gửi ảnh Lam Anh nói chuyện vui vẻ cùng một người khác, mà người này không ai khác lại chính là thiếu niên hay đến tìm cậu kia.
Càng nghĩ đến thằng nhóc kia Du Tử Mặc càng đau đầu, anh không thể cấm Tiểu Anh nói chuyện cùng cậu ta, nếu làm như vậy Tiểu Anh sẽ không vui, mà lại càng không thể cấm thằng nhóc kia đến tiệm của Tiểu Anh.
Gần đến giờ đóng cửa Lam Anh vừa ra bên ngoài liền thấy Du Tử Mặc đứng ở ngoài cửa cậu liền ngạc nhiên:“Tử Mặc? Sao anh không vào trong lại đứng ở ngoài này vậy?”
“Tiểu Anh!” Du Tử Mặc đi qua kéo cậu ôm vào lòng cảm giác khó chịu ban sáng cuối cùng cũng nguôi đi một chút, bị Du Tử Mặc ôm như vậy Lam Anh không đẩy anh ra mà vòng tay ra sau lưng anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng rộng của anh:“Làm sao vậy? Anh có chuyện gì sao?”
“Nhớ em muốn chết mất!” Du Tử Mặc buông tay ra bụm má cậu hôn lên trán xuống má cậu rồi đến chóp mũi sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên môi cậu:“Em có biết là anh mong hết ngày như thế nào để được gặp em không?”
Lam Anh nhìn Du Tử Mặc làm nũng cười hì hì, cậu rất thích nhìn Du Tử Mặc làm nũng như thế này, mỗi lúc nhìn anh như vậy cảm thấy vô cùng dễ thương, cậu nhón chân hôn lên má Du Tử Mặc mỉm cười:“Em biết chứ, nhưng mà hôm nay em có hẹn với Lạc Liên không về cùng với anh được!”
“Lạc Liên?” Du Tử Mặc biết nhưng vẫn mặt dày hỏi:“Đó là ai vậy?”
Nhìn Du Tử Mặc tỏ ra không quen biết Lam Anh cũng không phối hợp mà vạch trần thẳng luôn:“Lúc trước anh cũng gặp cậu ấy rồi còn tỏ ra không quen biết gì chứ?”
“Anh không thích em gặp riêng cậu ta? Dù sao thì cậu ta cũng là một alpha không phải sao?” Du Tử Mặc không vui bày thẳng ra mặt, nhìn anh như vậy Lam Anh liền nói:“Không sao đâu, Lạc Liên đối với em cậu ấy như một đứa em trai của em vậy, anh không cần lo lắng đâu nha!”
“…” Cũng không thể nói không được Du Tử Mặc gật đầu chờ Lam Anh đóng cửa tiệm xong anh không về trước mà ở trong xe chờ Lam Anh.
Lạc Liên trước khi Lam Anh đóng cửa đã đứng ở trước cửa tiệm của cậu, Du Tử Mặc ở trong xe nhìn cậu thiếu niên đứng ở trước tiệm vừa thấy Lam Anh khuôn mặt liền hiện lên vẻ vui mừng ngược lại với vẻ mặt anh ngày càng ngày càng đen hơn.
“Anh Lam Anh!” Lạc Liên nhìn Lam Anh đi qua bên cạnh mỉm cười với cậu:“Chúng ta qua tiệm bên kia nói chuyện được không ạ?”
“Được!” Lam Anh nhìn khuôn mặt mong đợi của Lạc Liên cũng không tiện từ chối nên đành đồng ý đi cũng với cậu.
Ở trong xe Du Tử Mặc cứ nghĩ hai người chỉ đứng ở cửa tiệm nói chuyện không ngờ đứa nhóc kia dám rủ bảo bảo của anh đi qua chỗ khác nói chuyện.
Ở trong một quán nước uống Lạc Liên gọi hai ly nước ngọt lại nhìn Lam Anh nãy giờ vẫn luôn bấm điện thoại trong khoảnh khắc có chút ủy khuất lên tiếng gọi Lam Anh.
Nghe tiếng Lam Anh liền ngẩng đầu tắt điện thoại nhìn Lạc Liên ngồi đối diện, hai người câu qua câu lại một lúc thì phục vụ đem nước cho hai người, Lam Anh cầm ly nước của mình lên uống một ngụm.
“Vậy, hôm nay, em gọi anh ra đây là có chuyện chính gì sao?” Lam Anh đặt ly nước xuống nhìn Lạc Liên, vừa rồi trong thời gian chờ nước đứa nhóc này cứ luôn nói mấy chuyện lúc trước cậu không tin đứa nhóc này gọi cậu ra chỉ để nói mấy chuyện như vậy.
Lạc Liên nghe Lam Anh như vậy, nhìn người bao năm cậu luôn đem lòng mong ước, cậu ngập ngừng nhìn Lam Anh cuối cùng hít một hơi thật sâu lấy can đảm mà nói:“Anh Lam Anh, em, em thích anh, thích anh từ rất lâu rồi, nên là em muốn, em muốn được cùng anh…em rất muốn được ở bên cạnh trở thành người yêu của anh!”
“…” Trong phút chốc Lam Anh như không tin nổi mà nhìn Lạc Liên, cậu vừa rồi là nghe nhầm rồi sao??? Thấy Lam Anh không nói gì Lạc Liên có chút thất vọng nói:“Anh, em biết anh từ trước đến nay vẫn luôn coi em như một đứa em trai của anh, em cũng đã cố gắng để trở thành một người em trai bên cạnh anh nhưng em không thể, tình cảm mà em dành cho anh em không thể giấu diếm tiếp nữa, anh, anh có thể…?”
“Lạc Liên, anh,…???” Lam Anh còn chưa kịp nói hết thì từ phía sau đã truyền đến tiếng nói của Du Tử Mặc:“Không thể được!”
Hai phút trước, sau khi Lam Anh theo Lạc Liên rời khỏi cửa tiệm Du Tử Mặc không thể nào yên tâm để bảo bảo của mình ở riêng với đứa nhóc kia liền lén lút đi theo, đường đường là chủ tịch của một công ty lớn không ngờ có một ngày anh lại trở nên thống khổ như thế này.
Vào trong quán nước hai người Lam Anh đi vào Du Tử Mặc chọn vj trí không gần cũng không quá xa đủ để có thể nghe cuộc trò chuyện của hai người, ban đầu nói chuyện còn có chút bình thường Du Tử Mặc còn chưa kịp yên tâm thì nghe Lam Anh hỏi thằng nhóc kia chuyện cần nói Du Tử Mặc càng tập trung lắng nghe hơn.
Nhưng mà không nghe thì thôi đi vừa nghe liền biết là người ta đang mơ tưởng đến tiểu bảo bối nhà mình Du Tử Mặc trong nháy mắt mặt đen hơn cả mực đứng dậy đi về phía bàn hai người.
Lam Anh nhìn Du Tử Mặc đứng ở bàn hai người còn chưa kịp lên tiếng thắc mắc tại sao Du Tử Mặc lại ở đây Du Tử Mặc đã đưa tay nắm tay Lam Anh kéo cậu đứng dậy cúi đầu nâng cằm Lam Anh lên hôn xuống đôi môi mềm mại của cậu.
Lạc Liên nhìn một cảnh như vậy ánh mắt liền tối đi còn Lam Anh bị anh hôn giữa quán như vậy nháy mắt liền tức giận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kia của Du Tử Mặc cơn giận lập tức tan đi, Du Tử Mặc trong ánh mắt anh ấy vừa là tức giận vừa là lo sợ..