Làm Lại Cuộc Đời Nữ Phụ

Nạp Lan Mỹ Linh vừa vào đã rước lấy ánh mắt của mọi người, các ông bà ở đây ai cũng ngạc nhiên với một cô nhóc chạy vào nơi chỉ có người già này. 

Bà lão đứng gần Nạp Lan Mỹ Linh nhìn thấy cô ướt gần hết người trên tóc cũng ướt không kém bao nhiêu nhanh chóng quay sang nói với ông lão đang đứng kế bên, giọng nói còn có mấy phần trách móc còn có cảm xúc lẫn lộn vào. 

"Trời! Con bé này ước hết rồi, ông mau vào nhà lấy khăn bông ra đây cho tôi cho con bé lau một cái. " bà lão vừa nói xong thì quay người nhìn Nạp Lan Mỹ Linh lo lắng lên tiếng trách móc: "Con mau lại đây với bà, con đó làm gì mà để ước hết cả người như vậy chứ, có phải ham chơi rồi không về nhà kịp mới phải chạy ngoài mưa tới đây hay không?. Cô bé con này con đi chơi có người lớn theo hay không?. Con nói xem một cô bé con như con lại chạy lung tung tới chỗ này của người già làm gì không biết nữa!. "

Ông Lão nghe thấy vội vào nhà mình lấy khăn bông lớn ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã nghe mấy câu của bà lão ông lão quay đầu lại nhìn một cái rồi quay đi vào nhà. 

Nạp Lan Mỹ Linh giờ phút này thật không có gì để nói, nghe thấy bà lão nói chuyện còn có dành một tia yêu thương gửi gắm vào, cô nhìn vào mắt của bà lão lại thấy bà lão nhìn cô giống như đang xuyên qua cô để nhìn một bóng hình nào đó, trong lòng suy nghĩ cùng nghi hoặc nhưng trên mặt lại là tươi cười tỏ ra cảm ơn với hành động của bà lão. 

Không bao lâu ông lão đã đem khăn bông ra đưa cho bà lão trên tay còn thêm một ly nước ấm đưa cho Nạp Lan Mỹ Linh, xong xuôi thì ông lão đi ra phía sau bà lão đứng đó ngửa đầu nhìn trời mưa bên ngoài. 

Bà lão cầm khăn lau cho Nạp Lan Mỹ Linh, lau không sai biệt lắm cũng vừa thời gian cô uống xong ly nước thì tóc và người cũng đã không còn ẩm ướt. 

Mấy ông bà lão lúc này mới bu lại xem cô và có vài người hỏi han, đa số mọi người đều về nhà hiện tại còn ở đây điều là vài người thích xem mưa hay thời tiết lạnh hoặc là tán gẫu chưa hết chuyện.


"Cô bé đi đâu mà trời mưa cũng không về nhà vậy?. "

"Người lớn trong nhà biết cháu ở đây không?. "

"Phải đó, cháu nhà ở đâu lại chạy tới chỗ này.?."

Nạp Lan Mỹ Linh bị hỏi dồn dập không biết trả lời thế nào, cũng may bà lão kia tốt bụng giải vây giúp cô.

"Ông Trương, bà Lý, bà Ngô mấy ông bà hỏi nhiều như vậy sao con bé trả lời chứ?. Tôi thấy bây giờ là nên cho con bé vào nhà cho ấm chứ cứ ở ngoài không khoé lại bị cảm cho coi." bà lão nhìn từng người một lên tiếng vừa trách cứ vừa khuyên ngăn cũng là lo Nạp Lan Mỹ Linh bị doạ sợ, cố ý dùng mắt ra hiệu cho mấy ông bà bạn này. 

Mấy người hiểu ý cũng không nói nữa, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp không tránh khỏi sẽ sợ hãi huống chi con bé còn không có người lớn ở đây bị vây quanh hỏi tới hỏi lui làm sao không sợ. 

Ai cũng nghĩ Nạp lan Mỹ Linh im lặng là sợ hãi, nhưng thật ra là cô bất đắc dĩ mới đúng, cô đã lớn như vậy rồi còn bị xem là trẻ con một dạng trốn đi chơi quên không về nhà còn bị đặc biệt chăm sóc quan tâm hỏi han thật sự là không biết nói thế nào cho phải, tuy rằng......cô hiện tại là thân thể trẻ con mới hơn 10 tuổi. 

Nạp Lan Mỹ Linh được hai ông bà lão đưa vào trong nhà của mình, để cô ngồi trên so pha trong phòng khách dặn dò cô ngồi im nghỉ ngơi xong thì bà lão đi lên lầu còn ông lão thì vào bên trong có lẽ là phòng bếp. 

Một lát sau bà lão bước xuống trên tay là một bộ váy công chúa màu hồng nhạt vừa xuống lại lôi kéo Nạp Lan Mỹ Linh bước vào một căn phòng gần nhất tại bên dưới phòng khách cho cô thay đổi đồ ước ra.

"Cháu vào thay bộ đồ này ra đi không thì cảm lạnh nhé. "

"Cảm ơn bà ạ." Nạp Lan Mỹ Linh lên tiếng cảm ơn.

Bà lão ra ngoài để lại Nạp Lan Mỹ Linh trong phòng cho cô thay đồ, cô nhìn bộ váy một lúc rồi mới bắt đầu thay đổi, rất nhanh cô đã thay xong, cô rôm quần áo của mình lại định ra ngoài nhờ bà lão sấy khô giúp. 

Nạp Lan Mỹ Linh vừa định mở cửa thì không khí trong phòng thay đổi, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh cả căn phòng tối lại làm Nạp Lan Mỹ Linh giật mình. 

Cảm ứng được như phía sau lưng có người nhìn cô, Nạp Lan Mỹ Linh từ từ quay đầu lại nhưng chỉ quay đầu được một nửa đã có tiếng nói vang lên ngăn cản. 


"Làm ơn không cần nhìn em." Tiếng nói của một bé gái nhưng giọng nói rất xa xăm bay bổng. 

Nạp Lan Mỹ Linh đình chỉ lại động tác, hiện tại cô không cần nhìn chỉ nghe thấy giọng nói cũng đủ biết cô đang gặp là thứ gì à không người cũng không đúng phải nói là ma hoặc quỷ.

Khả năng của nguyên chủ trong thế giới này là thấy được ma quỷ cũng có thể giao tiếp với ma quỷ, nguyên chủ rất sợ hãi khả năng này của mình nên luôn phong bế bản thân. Còn cô thì không hề hấn gì cả cũng do cô cũng là một hồn ma sống nhờ thân thể nguyên chủ thôi, chỉ là hiện tại hai chân cô có chút nhũng ra rồi đây là phản ứng của thân thể nguyên chủ, cô đã áp chế lắm mới không ngã ra đất.

Nạp Lan Mỹ Linh bình ổn lại cảm xúc bắt đầu mở miệng dò hỏi: "Em!. Là cháu gái của nhà này sao?."

"Phải! Họ là ông bà của em."

Giọng nói của cô bé vang lên trả lời cô,vẫn là xa xăm vọng lại nghe gợn người. 

"Em tên là gì?. " Nạp Lan Mỹ Linh vừa nổi gai ốc vừa tiếp tục hỏi. 

Cô biết những hồn ma hay quỷ xuất hiện trước mặt cô tìm chuyện nói có nghĩa là bị chết oan hoặc muốn nhờ vả, cô cũng thuận theo mà làm dù sao năng lực này cũng không thể biến mất được và cho dù là nguyên chủ cũng không thể làm gì khác hơn. 

Cô nhớ trong truyện có nói mỗi lần nguyên chủ gặp chuyện này điều là trực tiếp bỏ qua không nhìn hoặc là từ chối thẳng chứ không bao giờ chấp nhận, trong suy nghĩ của nguyên chủ tất cả điều có báo ứng và nhân quả nên nguyên chủ không muốn nhúng tay vào. Nhưng cô thì khác, cô không muốn phải giống nguyên chủ nên sẽ đi đường đối ngược với nguyên chủ cũng là muốn tránh kết cuộc như trong truyện. 


"Em tên Tiểu Bối." 

Nghe thấy cô bé trả lời Nạp Lan Mỹ Linh chắc chắn là cô không thể bỏ qua được cô bé Tiểu Bối này, cho nên, cô làm ra quyết định muốn thấy Tiểu Bối vì vậy lên tiếng thăm dò. 

"Tiểu Bối, em có thể cho chị thấy em được không?. Chị muốn thấy em hình dáng ra sao!."

"Không cần nhìn. "

"Vì sao vậy?. Em yên tâm chị sẽ không sợ em."

Tiểu Bối vừa nghe thấy Nạp Lan Mỹ Linh muốn nhìn thấy mình thì ngay lập tức từ chối, cũng không biết làm sao nhưng Nạp Lan Mỹ Linh lại ghe ra sợ hãi trong giọng nói của Tiểu Bối, cô lập tức trấn an cùng hỏi lại.

Tiểu Bối như là bị đánh vào người giống nhau kêu lên.: Đừng nhìn em. Chị đừng nhìn. Đừng nhìn. "

Tiếng kêu làm đầu của Nạp Lan Mỹ Linh căn ra cảm thấy đau đớn cô lập tức mở miệng nói: "Chị không nhìn, không nhìn, em đừng kêu nữa được không, được không. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận