Tại quán kem Machiato, guigui chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ thoáng mát và yên tĩnh, cô nhìn ra phía ngoài và chờ Tiểu Dục đến…
- Sao đây, hum nay còn dám cúp học àk [ Tiểu Dục bước vào quán kem và nhận ra ngay guigui đang ngồi gần đó, anh bước đến và kéo ghế ngồi diện guigui ]
- ỦA, cậu đến rồi àk. Cậu muốn ăn kem gì, gọi đi, hum nay mình sẽ đãi [ guigui tươi cười ]
- Ừkm, kem vani được rồi [ Tiểu Dục nhìn guigui nghi ngờ ]
- Chị ơi, cho em một socola và một vani nha [ guigui gọi người phục vụ ]
- Kem của quý khách đây, chúc quý khách ngon miệng [ phục vụ đẹp hai ly kem đặt lên bàn ]
- Kem cũng đã gọi rồi giờ có chuyện gì, cậu mau vào chủ đề chính đi [ Tiểu DỤc ngồi tựa vào ghế ]
- Mình…………sắp đi rồi [ guigui ấp úng. Tay cầm muỗng quậy ly kem ]
- Đi??? Đi đâu???? [ Tiểu Dục nhíu mày ]
- Đến một nơi mà ko ai có thể tìm ra mình [ guigui nghẹn ngào ]
- Vì Tiểu Huân…… [ Tiểu Dục ]
- Sao…….sao cậu bík [ guigui bất ngờ ]
- Chuyện giữa hai người tôi bík hết, cậu đúng là ngốc, chẳng lẽ cậu ko nhận ra vì Tiểu Huân sợ wangzi sẽ lại rung động trước cậu nên mới cố tình nói như thế sao [ Tiểu Dục]
- Mình bík rõ nữa là khác. [ guigui cười bùn ]
- Bík, vậy tại sao lại còn ra đi [ Tiểu Dục ]
- Vì dù Tiểu Huân ko nói thì mình cũng ko có ý định quay trở lại với wangzi, anh ấy xứng đáng có được một người bạn gái tốt hơn mình và có thể ở bên cạnh anh ấy suốt đời [ guigui rưng rưng nước mắt ]
- Thật ra cậu còn bí mật gì nữa mà chưa nói ra đúng ko?? [ Tiểu Dục ]
- Phải, và đó cũng là lý do hai năm trước mình đã rời bỏ wangzi [ guigui ]
- Có thể nói ra ko??? [ tiểu DỤc ]
- Nếu một ngày nào đó, chúng ta gặp lại nhau mình sẽ nói cho cậu nghe [ guigui ]
- Nói vậy cậu quyết định ra đi thật sao [ Tiểu Dục ]
- Ừhm, sau khi tạm biệt cậu mình sẽ đi, hành lý mình cũng đã để ngoài xe rồi [ guigui ]
- Vậy cậu muốn gặp tôi chỉ để nói lời tạm biệt thôi sao?? [ tiểu Dục ]
- Tiểu DỤc, cảm ơn cậu rất nhiều, từ khi wen bík cậu mình dường như có thêm động lực để típ tục cuộc sống. Nhờ có cậu mà mình đã hiểu ra nhiều điều, thật sự cảm ơn cậu lắm [ guigui ]
- Tôi ko bík là mình đã giúp cậu nhiều như vậy đấy [ Tiểu Dục cười đùa ]
- Phải, chính mình cũng ko ngờ mà [ guigui mỉm cười ]
- Mình hỏi một cậu được ko?? [ guigui ]
- Hỏi gì??? [ tiểu DỤc ]
- Có phải cậu thích Tiểu Huân ko??? [ guigui ]
- Sao lại hỏi vậy??? [ Tiểu Dục ]
- Vì mình thấy lạ, tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện giữa mình và wangzi đến như vậy vả lại mình cảm nhận được mỗi khi nhắc đến Tiểu Huân thá độ của cậu hình như khác đi hẳn [ guigui ]
- Chuyện tôi có thích Tiểu Huân hay ko cậu hỏi để làm gì??? [ Tiểu Dục ]
- Nếu cậu thích Tiểu Huân thì mình xin lỗi [ guigui ]
-Tại sao??? [ Tiểu DỤc ]
- Vì sự ra đi của mình có thể sẽ làm cậu mất đi tiểu Huân. Nếu mình đi rồi thì Tiểu Huân sẽ ko cần lo lắng mà đường hoàng trở thành bạn gái wangzi, đến lúc đó chắc hẳn cậu sẽ bùn lắm [ guigui ]
- Điều đó còn chưa chắc, bík đâu khi cậu đi rồi thì wangzi sẽ cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó và đi tìm cậu thì sao. Còn việc tiểu Huân có thích tôi ko thì chẳng quan trọng, tôi ko cần đáp lại chỉ cần thấy cô ấy sống tốt là được rồi [ Tiểu Dục ]
- Cậ nói gì vậy??? Mà dù sao thì wangzi cũng sẽ ko tìm mình đâu [ guigui cười buồn ]
- Trên đời này ko có chuyện gì là chắc chắn cả [ TIểu Dục ]
- Cậu có vẻ như đang có ý định gì thì phải. [ guigui nghi ngờ ]
- Cũng chưa bík, tùy trường hợp thôi [ Tiểu Dục nhún vai bình thản ]
-Mà thôi sắp tới giờ rồi, mình phải đi đây ko thôi trời tối mất [ guigui ]
- Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi [ Tiểu Dục ]
- Hi vọng vậy [ guigui đứng dậy bước ra ngoài ]
- Tạm biệt cậu, và chúc cậu hạnh phúc [ guigui ]
- Tạm biệt [ Tiểu DỤc giơ tay chào và mỉm cười ]
Guigui bước vào xe và chiếc xe lăn bánh về phía trước, Tiểu Dục đứng nhìn theo chiềc xe đã dần khuất xa và khẽ mỉm cười ẩn ý, anh quay người bước đi. Trở về với wangzi, hôm nay anh có một cảm giác khó chịu đến kỳ là và guigui lại ko đến lớp. Thấy bất an, đợi đến giờ ra chơi wangzi nhanh chóng lôi A Vỹ đến một góc và…..
- Chuyện gì vậy???? [ A Vỹ cau có ]
- Có chuyện gì vậy, mặt mài làm gì mà hầm hầm thế [ wangzi chau mày ]
- Mày còn hỏi nữa àk, có phải vì mày mà guigui bỏ đi ko??? [ A Vỹ ]
- Bỏ đi, cô ta đi đâu??? [ wangzi ]
- Ko bík, chỉ bík là guigui đã đi thôi [ A Vỹ ]
- Thật ra là có chuyện gì đã xảy ra [ wangzi ]
- Mày cũng quan tâm sao, vậy mà cứ tưởng là sẽ ko bao giờ quan tâm đến những việc liên quan đế pà gui nữa chứ [ A Vỹ nói móc wangzi ]
- Nói mau đi, đừng vòng vo nữa [ wangzi ]
- Guigui đi rồi, tuy ko bík lý do thực sự nhưng tao chắc chắn là có liên quan đến mày đấy. Xem đi [ A Vỹ đưa cho wangzi xem bức thư mà guigui đã viết, chợt trái tim wangzi như thắc lại khi đọc đến nhữgn dòng cuối cùng của bức thư “ hãy quan tâm đến wangzi giúp mình và nếu có thể hãy giúp anh ấy quay về với con người trước kia. Có lẽ khi ko có mình thì wangzi sẽ sống hạnh phúc hơn, chào tạm biệt anh ấy giúp mình……” ]
- Thật ra đã có chuyện gì xảy ra [ wangzi bức xúc lay lay A Vỹ thật mạnh ]
- Chát……… [ hebe từ xa chạy tới và cho wangzi một bạt tay tho saulà nhóm bạn của cô và Nha Đầu ]
- Vì cậu đấy, vì cậu tấtt cả, vì cậu mà em gái tôi khóc, vì cậu mà nó đau lòng, và giờ chính vì cậu mà nó phải ra đi [ hebe bật khóc ]
- Tại sao chứ, mọi người nói gì tôi ko hiểu [ wangzi ]
- Mày còn giả ngây ngô àk, ko phải vì mày đối xử lạnh nhạt với guigui mới làm con bé đau lòng mà ra đi hay sao [ Arron bức xúc ]
- Vậy còn những gì cô ta đã gây ra với tôi hai năm trước thì sao?? CÔ ta bík đau còn tôi thì ko àk, vả lại tôi cũng chưa làm gì động chạm đến cô ta kia mà, sao lại đổ lỗi cho tôi [ wangzi ]
- Hai năm trước guigui ra đi vì nó có một lý do ko thể nói ra, cậu nghĩ nó vui khi bỏ lại cậu àk, hai năm đó đối với nó là cực hình đấy, nó đau khổm nó dằn vặt con tim thậm chí nó……. [ hebe đang nói bỗng ngưng lại ]
- Cô ta làm sao??? Cô ta đau khổ àk, vậy lý do mà cô ta bỏ tôi là gì, các người nói đi [ wangzi ]
- Nó…….cậu có bík nó…… [ hebe rất muốn nói ra nhưng lại ko thể nói ]
- Ko nói được chứ gì, đó là vì cô ta thật sự chẳng có lý do nào cả [ wangzi ]
- Bốp [ một cú đấm từ Arron dành tặng cho wangzi ]
- GUIGUI BỊ BỆNH TIM ĐẤY CẬU CÓ BÍK KO HẢ [ Arron ko dằn được lòng nên hét lớn và câu nói đó đã làm cho tát cả những người có mặt ở đó đều sửng sốt, bàng hoàng ]
- Hai năm trước, trong một lần khám sức khỏe, guigui mới bík mình bị tim và bác sĩ đã nói nếu ko phẫu thuật sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tỉ lệ ca phẫu thuật thành công là quá ít, guigui sợ cậu đau lòng nên đã ko nói ra và quyết định rời xa cậu để sang Anh chữa trị, nó sợ một khi đi rồi thì khó có cơ hội quay trở lại, nó ko muốn để cậu phải chờ đợi để rồi tuyệt vọng nên mới chọn cách chia tay, nó nghỉ rằng thà để cậu hận nó còn hơn để cậu phải đau khổ cả một đợi [ hebe vừa nói vừa khóc nức nở, Sel, Ella và Nha Đầu cũng xúc động khóc theo và bước đến an ủi Ella, còn các br thì ngậm ngùi thương cảm ]
- Tại…….tại sao lại như vậy [ wangzi ngồi bệch xuống đất, lộng ngực đau nhói như sắp vỡ tung ra ]
- Hai năm guigui ở anh, con bé chưa một lần có được một nụ cừơi thực sự. Hằng đêm nó dùng rượu để wên đi đau khổ, căn bệnh tim của nó đã hai lần phải cấp cứu, và đến lần thứ ba nó đã may mắn thoát chết nhưng vẫn phải dùng thuốc để duy trì sức khỏe. CUộc sống của guigui trong hai năm qua cư nhứ là địa ngục, ở đâu và làm gì nó cũng thấy hình bóng của cậu và mỗi lần như vậy thì nó lại khóc và tìm đến rượu để giải sầu [ Arron giải thích cho wangzi hiểu ]
- guigui…….. [ wangzi cuối mặt xuống đất, những giọt nước mắt hiếm hoi của một chàng trai đang rơi lả chả, trái tim băng gia của wangzi đang dần tan chảy bởi chính những giọt nước mắt của anh ]
- Thì ra guigui đã phải trải qua những ngày đau khổ đến như vậy, hjx……guigui tội nghiệp cho cậu quá [ Nha Đầu ôm lấy A Vỹ khóc nức nở ]
- Giờ guigui đã đi rồi, cậu đã vừa lòng chưa??? [ hebe nhìn thẳng vào wangzi ]
- Guigui…………..guigui đã đi đâu, nói cho tôi bík đi, cô ấy đi đâu [ wangzi đứng phắt dậy hết xoay wa hebe rồi lại nhìn sang Arron hỏi tới tấp ]
- Chúng tôi ko bík mà nếu có bík đi nữa thì chúng tôi cũng sẽ ko nói. CẬu đã làm cho guigui đau khổ đến như vậy rồi thì hãy để cho nó được thanh thản đi [ hebe cương quyết ]
- Tôi xin chị đây, nói cho tôi bík đi, guigui đang ở đâu [ wangzi thành khẩn vang xin ]
- Đừng van xin tôi vô ích vì chính guigui đa nói là ko muốn bất kỳ ai bík nó đi đâu, từ nay mong cậu hãy rời xa cuộc sống của em tôi đi [ hebe lạh lùng bỏ đi và mọi người cũng bỏ teo hebe, chỉ còn lại wangzi đứng đó với cơn mưa trái mùa, cơn mưa hòa chung với những giọit nước mắt của anh và cơn mưa cũng như đang an ủi anh ]
Phía xa, nãy giờ đã có hai người nghe hết tất cả mọi chuyện, người đó ko ai khác chính là Tiểu Huân và Tiẻu Dục. Tiểu Huân đứng đó từ lúc wangzi kéo A Vỹ ra nói chuyện còn Tiểu Dục thì đến đúng lúc hebe đang khóc và nói về bệnh tình của guigui. Tiểu Huân đã khóc, khóc vì bík mình đã sai, khóc vì cảm thương cho guigui và cũng khóc cho chính bản thân mình. Cô đã bík tất cả và điều cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, wangzi đã tha thứ cho guigui và………..