Làm Mẹ Con Anh Nhé

Trên đường đưa họ tới bệnh viện Lý Dật Khôn đã thuật lại rõ ràng tình hình.
Khi Bánh Bao Nhỏ rơi xuống đã được cây long não bên ngoài tòa nhà đỡ cho
một chút, nên chỉ bị xây xát toàn thân, với gãy xương đùi phải. Trước
kia còn có nhà cứ phàn nàn tán cây long não rậm rạp quá che hết cả ánh
sáng của họ, nếu như bên phụ trách cây xanh mà hành động chiều họ thì…

Khương Trì nghĩ tới đã thấy sợ rồi.

Khi ba người đến được bệnh viện thì Bánh Bao Nhỏ đang nằm trên giường ngủ,
cả người rúc vào trong chăn, trên mặt chi chít mấy miếng băng gạc. Chị
Vương thấy Khương Trì thì không cầm được nước mắt:

- Ngài Khương, cuối cùng thì anh cũng tới rồi.

Khương Trì bước nhanh tới bên giường, cẩn thận vén chăn bên chân Bánh Bao Nhỏ, thấy khối thạch cao nặng nề thì trầm mặt xuống.

Chị Vương và Lý Dật Khôn đều lui ra ngoài, Hướng Thiển Ngôn để những món
quà lưu niệm nãy mua mà không kịp về khách sạn cất lên ghế sa lon, im
lặng đứng đằng sau Khương Trì. Có lẽ cảm thấy lành lạnh dưới chân, Bánh
Bao Nhỏ hé miệng khẽ rên rồi tỉnh lại, thấy nhìn thấy bố thì ngẩn ngơ
trong giây lát.

- Bố… bố…

- Bố đã bảo với con thế nào? – Mặt âm trầm như thế, giọng nói như thế Hướng Thiển Ngôn nghe còn thấy ngỡ ngàng.

Bánh Bao Nhỏ rụt mình lại, kéo chăn lên vội vàng che miệng mình:

- Khi người lớn vắng nhà, không được chơi trên ban công. – Nói xong dè
dặt giữ chăn, bé thấy vẻ mặt Khương Trì vẫn âm trầm thì tủi thân khóc
òa.

Hướng Thiển Ngôn thấy mà đau lòng, nhưng không tiện xen vào giữa bố con họ.
Cô nhìn tấm lưng cứng ngắc của Khương Trì và khuôn mặt nức nở của Bánh
Bao Nhỏ, trong lòng vô cùng khó chịu.

- Đừng khóc. – Từng thớ thịt căng thẳng chùng dần xuống, Khương Trì thở
dài ngồi xuống mép giường ôm con vào lòng. – Sau này bất kể thế nào cũng không được làm chuyện nguy hiểm thế nữa nhé.

Khương Triết vẫn khóc không ngừng, mãi sao mới ngẩng đầu lên:

- Bố ơi, con xin lỗi…

Cẩn thận lau nước mắt cho con, Khương Trì ôm chặt bé rồi lại nới ra một chút, rồi lại ôm chặt vào lòng.

- Tiểu Triết. – Đưa khăn nóng trong tay cho Khương Trì, Hướng Thiển Ngôn
xoa nhẹ đầu Bánh Bao Nhỏ. – Sau này con đừng để bố lo lắng vậy nữa nhé.

- Dì Hướng!


Đang lau mặt cho con, Khương Trì lại véo cái má phúng phính của bé một cái:

- Dì Hướng của con nghe tin con gặp chuyện liền chạy vội tới, con xem có bao nhiêu người lo lắng cho con này.

- Con xin lỗi ạ… – Bánh Bao Nhỏ nói rồi bỗng rời khỏi lòng Khương Trì, ngó dáo dác xung quanh tìm cô bảo mẫu.

- Bố bảo cô bảo mẫu về trước rồi.

Bánh Bao Nhỏ lo lắng lại khóc nức nở, đưa tay lên quệt nước mắt:

- Cái hộp của con…

- Sao thế?

- Bố ơi, mình về nhà được không? Cái hộp nhỏ của con vẫn đang ở cạnh cái cây!

Hướng Thiển Ngôn còn đang nghi hoặc không biết cái hộp nhỏ là gì, Khương Trì đã hiểu ra được phần nào:

- Tý bố về sẽ tìm cái hộp đó cho con, giờ con phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong bệnh viện.

- Con không muốn ở lại bệnh viện.

- …

Thấy mặt Khương Trì lại bắt đầu trầm xuống, Hướng Thiển Ngôn vội vàng lên tiếng:

- Sao Tiểu Triết lại không muốn nằm viện nhỉ?

- Con không thích mùi ở đây.

Không nói thêm câu nào, Khương Trì đứng dậy để Hướng Thiển Ngôn lại với Bánh
Bao Nhỏ rồi đi ra ngoài, anh cũng không thích bệnh viện.

- Dì Hướng ơi, bố có phải đang giận con không ạ?

- Dì không biết. – Hướng Thiển Ngôn xoa xoa đầu bé, thoáng nhìn đến túi
quà trong ngăn tủ bên giường thì nhoẻn miệng cười. – Thầy Khương còn mua quà cho con nữa nè.

- Thật thế ạ?!

- Nè, đôi gấu teddy này ở Hàn Quốc nè, có phải trông rất giống hai bố con con không nè? – Hướng Thiển Ngôn nói rồi đặt hai chiếc móc treo vào tay Bánh Bao Nhỏ.

Bánh Bao Nhỏ cầm hai chú gấu vui vẻ ngắm nghía rất lâu, rồi ngẩng đầu lên đắc ý lúc lắc đầu cười:

- Dì Hướng, dì gạt con nhé.

- Sao?

- Bố sẽ không tặng con mấy thứ đáng yêu đâu. – Nói vậy, nhưng Bánh Bao
Nhỏ vẫn chăm chú nhìn chú gấu Teddy, nghịch nghịch chiếc móc trong tay. – Cái này treo lên xe của bố, cái này treo ở lều của con.


- Vậy thầy Khương hay mua cho con cái gì?

Nắm chặt lấy hai chú gấu, Bánh Bao Nhỏ kéo góc áo Hướng Thiển Ngôn bảo cô
ngồi xuống cạnh mình, cả thân hình nhỏ bé rúc vào lòng cô:

- Bố với chú Lý toàn mua xe đua, transformer, hoặc là máy chơi game cho con thôi.

Trẻ nhỏ cũng chẳng dễ gạt đâu, Hướng Thiển Ngôn ôm lấy bé nhìn băng gạc to đùng trên tay bé xót xa hỏi:

- Sao Tiểu Triết lại bị rơi từ ban công xuống?

Vuốt ve chú gấu Teddy, Bánh Bao Nhỏ kể lại tóm tắt chuyện đã xảy ra. Bé ôm
cái hộp nhỏ ra ban công chơi, cái hộp rơi ra ngoài nên bé muốn nhặt về,
không ngờ lại bị rơi xuống dưới.

- Sau này dù thế nào cũng không được làm chuyện nguy hiểm như vậy đâu
nhé. – Trong lòng vẫn còn sợ hãi, Hướng Thiển Ngôn nâng khuôn mặt Bánh
Bao Nhỏ lên nhìn chăm chú. – Không phải lúc nào cũng may mắn như vậy đâu có biết không?

Bánh Bao Nhỏ nghiêm túc gật đầu, rồi lại cười tươi rạng rỡ:

- Dì Hướng, con đã gặp từ rất lâu lâu rồi.

Không hiểu đã từng gặp bé như thế nào, Hướng Thiển Ngôn định hỏi thì thấy Khương Trì đẩy cửa bước vào.

- Bố ơi!

– Chú Lý bảo lúc nãy hỏi bác sĩ rồi, con ngoài gãy chân và xây xát ra
thì không có gì đáng ngại. Hôm nay chúng ta về nhà trước, mai lại đến
bệnh viện hỏi bác sĩ xem cần chú ý những gì. – Khương Trì vừa nói vừa
thu dọn đồ đạc.

Hiển nhiên là vô cùng hưởng ứng quyết định của bố, Bánh Bao Nhỏ vui quá quên béng mất là chân còn đang bó bột, nhào ra khỏi lòng Hướng Thiển Ngôn
nên bị đau đến nhíu mày.

Khương Trì cởi áo khoác choàng lên người con trai, rồi ôm bé tét nhẹ vào mông một cái:

- Vừa thoát nạn đã không biết chừa. (1)

Đã lâu không được bố ôm, Bánh Bao Nhỏ bây giờ có cảm giác trong họa có
phúc. Bé đưa hai chú gấu Teddy trong tay ra trước mắt Khương Trì:

- Bố ơi, đây là quà dì Hướng tặng bố con mình phải không ạ?

- Ừ.


- Con biết ngay mà. – Nói xong bé nháy nháy mắt nhìn Hướng Thiển Ngôn qua vai Khương Trì.

Không về khu chung cư nữa, Khương Trì lái xe đưa hai người tới khu nhà liền kề đã mua từ lâu.

- Bố ơi, đây cũng là nhà mình ạ?

- Ừ, sau này chúng ta sẽ ở đây. – Khương Trì ôm con đi thẳng lên tầng hai.

Bánh Bao Nhỏ đảo mắt ngắm nhìn khắp căn phòng mới của mình, hai mắt sáng lấp lánh:

- Bố ơi, con là phú hào đời hai rồi!

- …

Khương Trì đen mặt, còn Hướng Thiển Ngôn đứng bên cạnh thì bật cười thành tiếng:

- Ai dạy con từ này?

- Cô bảo mẫu xem TV, phú hào đời hai đều có rất nhiều phòng để ở. Con bây giờ cũng có hai cái phòng mà!

- … Từ giờ không được xem phim truyền hình nữa. – Khương Trì nghiến răng, đặt con trai lên giường, còn nhét một chiếc hộp nhỏ xuống gối bé.

Hướng Thiển Ngôn nhéo nhéo mũi Bánh Bao Nhỏ:

- Sau này con không được nói bí mật này cho ai khác đâu nhé.

- Vì sao ạ?

- Con không thấy là phú hào đời hai trên TV đều bị bắt cóc sao?

- ! – Bánh Bao Nhỏ nhảy dựng lên che miệng lại, tròn xoe đôi mắt ghi nhớ lời dặn dò của Hướng Thiển Ngôn.

Dỗ dành Bánh Bao Nhỏ ngủ xong, Hướng Thiển Ngôn mới sắp sửa về nhà. Lúc
ngồi trong xe Khương Trì lục túi mới nhận ra mình đã để quên chìa khóa ở khách sạn:

- Ối, thầy Khương, phiền anh đưa em tới Vạn Gia Hoa Thành(2) với. – Thấy
vẻ mặt khó hiểu của anh thì cô mới rụt rè giải thích. – Em không mang
theo chìa khóa, phải qua chỗ bạn em ngủ nhờ một đêm.

- Nhà tôi có phòng cho khách…

- Không cần không cần, em gọi điện được rồi. – Hướng Thiển Ngôn nói rồi
gọi điện cho Hà Vãn, nói mình muốn qua đó nhân tiện đưa quà Hàn Quốc
luôn.

- Cám ơn em. – Sau một lúc lâu im lặng, Khương Trì bỗng nói lời này khiến Hướng Thiển Ngôn không kịp phản ứng gì. – Lại phiền em phải bay từ Hàn
Quốc về.

- À, không sao, Tiểu Triết rất tốt với em, dù sao mai kia em cũng không phải lên lớp, có ở Hàn Quốc cũng không việc gì.

- Tiểu Triết lần này bị như vậy chỉ vì một cái hộp.

- Vâng?

- Cái hộp là di vật của mẹ thằng bé, bên trong đựng viên sô cô la em tặng nó.

Cô tặng sô cô la cho Khương Triết bao giờ thế nhỉ? Hướng Thiển Ngôn căng
óc ra cũng không nhớ được gì, nghiêng đầu nhìn sang thấy khóe môi Khương Trì còn vương nụ cười, cô cũng ngại không dám hỏi rõ.


- Tiểu Triết thực sự rất thích em. – Khương Trì nói ra câu ấy xong, hai
người lại rơi vào im lặng. Câu nói chuyện duy nhất sau đó là tạm biệt và cảm ơn khi Hướng Thiển Ngôn xuống xe.

- Không phải chứ! Cậu định làm mẹ kế nhà người ta à?!

- … – Vội vàng che lấy miệng Hà Vãn, Hướng Thiển Ngôn trừng mắt với cô
nàng. – Mẹ kế cái gì thế, đầu cậu bị người ngoài hành tinh tẩy não à?

- Còn không phải mẹ kế à?

- …

- Cậu nhìn coi, người ta là đại minh tinh mà vượt ngàn dặm xa xôi đến Hàn Quốc để làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu…

- Đó là vì công ty của anh ấy bên kia có chuyện, gặp tớ rồi mới nói làm hướng dẫn viên du lịch cho tớ mà.

- Dẹp mẹ đi, ở cái chỗ rộng lớn như vậy mà tự dưng lại đụng phải cậu á? – Muốn lừa ai đây. – Được rồi được rồi, không nói cái đó nữa, anh ta tùy ý cho cậu chụp ảnh á?

- Đâu có tùy ý…

- Một đại minh tinh phong độ đường đường lại đứng cạnh một con gấu ngớ
ngẩn để cho cậu chụp ảnh chung, thế còn không phải là tùy ý cậu à?

- …

- Cứ coi mấy cái đó là tớ đoán mò đi, cậu còn đi theo anh ta về xem con
anh ta là sao đây? Cậu quan tâm quá đến mức tự cho mình là người trong
cuộc rồi.

- Trẻ nhỏ gặp chuyện ai mà không xót xa.

- Thế cậu không xót xa tiền vé máy bay à? – Hoàn toàn không tin lời trần
tình của Hướng Thiển Ngôn, Hà Vãn ném áo ngủ cho cô. – Cậu tự ngẫm lại
đi, bây giờ cậu vẫn đang đợi chờ cái kẻ đã mất tích mấy năm kia, hay là
thích ông chú nhà người ta mất rồi.

- Tiểu Vãn này…

- Nếu không phải hai người này thì cậu đăng ký làm hội viên văn phòng của tớ đi cho rồi, tớ nhất định sẽ giới thiệu cho cậu những nhân vật tiềm
năng nhất!

- …

Ôm áo ngủ đi tắm rửa, Hướng Thiển Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc mình bị Hà Vãn
quay cho như chong chóng. Cô chỉ cảm thấy Bánh Bao Nhỏ rất là đáng yêu,
còn Khương Trì chỉ là thần tượng mà cô mãi mãi không có khả năng sánh
cùng, vậy thôi.

Nhớ đến cái người đã hứa sẽ quay về kia, cô cười cười càng kiên định với suy nghĩ của mình hơn.

Chú thích:

(1) 好了伤疤忘了疼(once on shore, one prays no more): đây là một câu thành ngữ, ý
của nó thì mình để ở kia rồi, nhất thời mình không thể nhớ ra được thành ngữ tương tự với nó trong tiếng Việt nên đành dùng nghĩa thô thiển vậy

(2) Vạn Hoa Gia Thành: khu biệt thự cao cấp ở thành phố Hàng Châu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận