Lâm Mộc Báo Thù


Gương mặt của Lương Siêu bỗng biến sắc, vốn dĩ anh ta muốn chụp ảnh giúp Thẩm Tịch Dương, nào ngờ cô ấy lại nhờ Lâm Mộc.

“Chẳng ngờ Thiên Hương lại chụp hình chung với cô gái kia.” Một fan đứng trong hàng dài thấy cảnh tượng này thì ngưỡng mộ không thôi.

Chụp ảnh xong.

Nhà văn Thiên Hương lại lấy quyển sách mới ký tên trên bàn, nói: “Tiểu thư Tịch Dương, Lương thiếu gia đích thân đưa cô tới đây thì chắc hẳn cô là bạn gái của anh ấy rồi, tôi để lại số liên lạc, có thời gian chúng ta trò chuyện nhé.”
Thiên Hương ghi số liên lạc vào cuốn sách rồi đưa cho Thẩm Tịch Dương.

“Cảm ơn.” Thẩm Tịch Dương nhận cuốn sách được ký tên, giải thích: “Tôi là nhân viên một công ty quảng cáo đang bàn chuyện hợp tác với Lương thiếu gia, chúng tôi không phải một đôi đâu.”
“Tiểu thư Tịch Dương, Lương thiếu gia cất công đưa cô tới tận đây, đối xử với cô tốt như vậy thì chắc chắn không coi cô là nhân viên công ty đối tác rồi.” Thiên Hương cười nói.

“Thiên Hương, còn bao nhiêu fan đang chờ cô kìa, cô ký tặng cho họ đi.” Lương Siêu khoát tay ra hiệu.

“Được, vậy tôi bận việc trước, tiểu thư Thẩm Tịch Dương, chúng ta tán gẫu sau nhé.” Thiên Hương nói xong lại quay về bàn tiếp tục công việc ký tặng.

Lương Siêu nhìn Thẩm Tịch Dương: “Tịch Dương, nếu đã tới khách sạn nhà tôi rồi, tôi đưa em lên phòng bao được sắp xếp trên lầu để mời em ăn chút đặc sản của khách sạn nhà tôi, thế nào?”
Lâm Mộc nghe tới đây không khỏi than thầm, quả nhiên anh ta đâu chỉ đơn thuần đưa Thẩm Tịch Dương tới tham gia buổi ký tặng sách, đây là mánh khóe lường gạt Thẩm Tịch Dương mà.

“Lương thiếu gia, anh nói tham gia buổi ký tặng xong sẽ về công ty ký hợp đồng mà, chúng ta...!vẫn nên về ký hợp đồng trước đã.” Thẩm Tịch Dương trả lời yếu ớt.

“Muốn ký hợp đồng cũng phải ăn no đã chứ? Tôi đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi.” Lương Siêu cười nói.

“Lương thiếu gia, vẫn nên ký hợp đồng trước đi, xong xuôi tôi sẽ mời anh dùng cơm tại nhà ăn ở lầu dưới công ty chúng tôi.

” Thẩm Tịch Dương nói.

Lương Siêu lùi một bước: “Thế này nhé, giờ chúng ta về công ty ký hợp đồng, ký xong thì quay lại khách sạn này dùng cơm, tôi đã dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn rồi, không thể để tôi uổng công đúng không nào?”
“Cái này...được thôi.” Thẩm Tịch Dương trầm ngâm giây lát rồi cắn răng đồng ý.

Chỉ cần hoàn thành chuyện hợp tác lần này, cô ấy có thể lấy tiền cho ba mình ghép thận, đây là điều quan trọng nhất với Thẩm Tịch Dương.

Nếu có thể ký hợp đồng trước rồi dùng cơm sau thì đồng ý cũng chẳng sao.

Lâm Mộc không nghĩ gì nhiều, dù sao anh cũng luôn đi theo Thẩm Tịch Dương, chẳng sợ Lương Siêu giở trò gì hết.

“Thế chúng ta đi thôi.” Lương Siêu khoát tay rồi đi ra ngoài.

“Tịch Dương, em được chụp ảnh riêng với nhà văn mình yêu thích, lại còn được cô ấy để lại phương thức liên lạc, lần tham gia này không khiến em thất vọng chứ?” Lương Siêu nói.

“Cảm ơn Lương thiếu gia.” Thẩm Tịch Dương chỉ đáp một câu.

“Thẩm Tịch Dương, chỉ cần là thứ em muốn, dẫu vô cùng khó khăn với em thì tôi cũng dễ dàng làm được, đây chính là năng lực của tôi, còn kẻ nào đó chạy con xe rách nát chỉ biết luôn miệng nói yêu em thì chẳng thể cho em thứ em muốn, càng không đáp ứng được nguyện vọng của em.” Lương Siêu kiêu ngạo nói.

Lời này rõ là hạ thấp giá trị của Lâm Mộc mà.

Đưa Thẩm Tịch Dương tới tham gia buổi ký tặng sách, ngoài mục đích thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, Lương Siêu còn muốn phơi bày tài phú, đặc quyền và năng lực của bản thân trước mặt Thẩm Tịch Dương.

Theo lẽ thường, có người con gái nào cưỡng lại được sức hút của tiền bạc, xe hiệu và đặc quyền hay không?
Lương Siêu đồng ý cho Lâm Mộc đi cùng, cũng vì muốn Lâm Mộc được thấy rõ sự lợi hại của anh ta, từ đó thấy khó mà rút lui.

“Tiền bạc và đặc quyền của anh đều nhờ ba anh mà có, anh đâu có gì đáng để khoe khoang chứ, nếu không có ba mình, anh còn chằng bằng đồ bỏ đi.” Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc đã được lĩnh hội sâu sắc điểm này.

Lương Siêu cười lạnh: “Thằng nhóc, dù tiền bạc và đặc quyền xuất phát từ đâu thì ít nhất tôi cũng là người sở hữu mọi thứ! Còn anh, anh có gì nào? Nếu không nhờ phúc của Thẩm Tịch Dương, chỉ e đến khách sạn năm sao như này anh cũng chưa từng bước chân vào ấy nhỉ? Chỉ là một nhân vật hèn mọn ở tầng thấp nhất mà thôi.”
Dứt lời, ba người đã đi tới bãi đỗ xe ngoài trời ở bên ngoài khách sạn.

“Ồ.” Mặt Lâm Mộc bỗng biến sắc.

Chiếc Jetta cũ của anh ở phía trước đã bị đập nát.

“Ơ, sao xe của anh lại bị đập hỏng thế? Ai làm vậy? Ai mà thất đức thế nhỉ?” Lương Siêu lập tức gào lên hỏi.

Lâm Mộc đi lên trước, thử khởi động xe, nhưng thử vài lần vẫn thất bại, Jetta đã thành xe bỏ đi rồi.

“Nhóc con, nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, e là con xe rách nát này bị đập cũng khiến anh đau đến đứt ruột đứt gan nhỉ?” Lương Siêu nói mỉa mai.

“Là anh làm hả?” Lâm Mộc lạnh lùng nhìn Lương Siêu.

“Anh đừng nói bừa, tôi vẫn luôn đi cùng hai người thì sao có thể làm ra chuyện này? Nói gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng nhé.” Lương Siêu không đồng tình nên vặc lại.

Lương Siêu nói tiếp: “Nhưng anh yên tâm, nể tình anh là bạn của Thẩm Tịch Dương, lát nữa tôi sẽ kêu bảo vệ khách sạn kiểm tra giúp anh.”
“Đừng có làm bộ làm tịch.” Lâm Mộc bước xuống khỏi con Jetta rách nát.

Lâm Mộc hiểu rõ, kẻ đầu sỏ phá xe anh không phải Lương Siêu thì còn là ai?
“Tịch Dương, xe của bạn em bị đập hỏng rồi, giờ em lại nóng ruột muốn tới công ty ký hợp đồng, thế này nhé, em ngồi xe của tôi đi.” Lương Siêu mở cửa phụ chiếc Porsche 911.

Sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: “Đúng rồi, xe của tôi chỉ chở thêm được một người, cho nên đành để anh tự bắt xe về thôi.”
“Cái này...” Thẩm Tịch Dương bối rối nhìn Lâm Mộc.

Xe của Lâm Mộc bị đập hỏng khiến Thẩm Tịch Dương không khỏi áy náy, dù sao anh cũng tới đây vì cô ấy.

“Chị Dương Dương, không sao đâu, em gọi xe khác tới.” Lâm Mộc cười với Thẩm Tịch Dương.

Lâm Mộc quay người, lạnh lùng nói với Lương Siêu: “Ban nãy anh nói, tôi là đứa hèn mọn ở tầng thấp của xã hội, tức là anh cho rằng, sở hữ tài phú xe hiệu và đặc quyền chính là nhân vật thượng lưu đúng không? Được, tôi làm người thượng lưu một lần vậy!” Dứt lời, Lâm Mộc lấy di động ra gọi.

“Lâm cao nhân.” Điện thoại truyền ra giọng nói niềm nở của Mai Tổng.

“Trong vòng hai mươi phút, sắp xếp một xe thể thao tới cổng khách sạn Kim Loan cho tôi mượn dùng chút, ông làm được không?” Lâm Mộc nói vẻ nghiêm túc.

“Khách sạn Kim Loan đúng không? Lâm cao nhân, 15 phút nữa xe sẽ tới nơi.” Mai Tổng trong điện thoại lập tức đồng ý.

“Mười lăm phút nữa xe của tôi sẽ tới đây.” Lâm Mộc nhìn Lương Siêu.

“Tôi cũng muốn xem xem anh có thể gọi loại xe gì tới đây, mười lăm phút đúng không, tôi chờ!” Lương Siêu giơ tay xem giờ trên chiếc đồng hồ Patek Philippe của mình, mặt anh ta nở nụ cười khinh miệt.

Ở một nơi khác.

Mai Tổng cúp điện thoại xong.

“Nếu Lâm cao nhân đã mượn xe thể thao thì ta nhất định phải lấy bảo bối mà mình cất giữ ra cho cậu ấy mượn.” Mai Tổng nói.

Vốn dĩ Mai Tổng có sở thích thu thập xe hơi.

Ông ta có một bãi đỗ xe lớn với rất nhiều loại xe.

Sau đó Mai Tổng gọi điện cho nhà xe, điều chiếc xe thể thao Koenigsegg đắt nhất của mình đến khách sạn Kim Loan trong vòng mười lăm phút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui