Lâm Mộc Báo Thù


"Ngay vừa rồi thôi ạ! Chúng tôi phải làm gì thưa bà?", cấp dưới hỏi.
"Cho người điều tra xem là chuyện gì, phía bọn săn tin thì liên lạc với bộ phận PR của công ty truyền thông Ma Đô của chúng ta để giải quyết!"
"Đã rõ thưa bà! Tôi sẽ đi sắp xếp ngay!"
Nghe thấy lời đáp của cấp dưới, Cơ Thanh Phó cúp điện thoại, trong mắt hiện lên sự suy tư.
Có người tung bằng chứng nhà họ Du bọn họ rửa tiền lên mạng xã hội sao? Không thể tin được.
Sao lại vào lúc này chứ?
Lúc này, điện thoại vẫn còn đang hơi rung nhưng cũng làm cho lòng bà ta không tự chủ run lên theo.
Advertisement
Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi suy đoán và loại trừ những người mà mình cho là có khả năng gây ra chuyện này nhất, cuối cùng mục tiêu của Cơ Thanh Phó chỉ còn lại Trần Hạo.
Lẽ nào là anh?
Bà ta đang nghi ngờ thì đột nhiên điện thoại lại đổ chuông.
Thấy vẻ mặt của mẹ mình, Du Tử Uyên đang ngồi một bên vui vẻ xem trò hay.
Sau khi bắt máy, bên trong truyền đến giọng nói của người quản lý tài chính nhà họ Du: "Thưa bà chủ, cổ phiếu của nhà họ Du chúng ta tại thị trường chứng khoán Tương Giang đã bị tấn công! Giá cổ phiếu tuột dốc không phanh, chỉ trong một tiếng giao dịch đã sụt giảm bảy mươi phần trăm.

Trên thị trường đầy rẫy những tin tức bất lợi về nhà họ Du, không những thế, có người còn đang mua lại cổ phiếu với giá thấp rồi bán ra với giá cao!"
"Trước tiên hãy sử dụng vốn lưu động để đối phó, thăm dò xem rốt cuộc đối thủ muốn làm gì!"
"Đã rõ, thưa bà!"
Cấp dưới đáp lời rồi cúp điện thoại.
Cơ Thanh Phó đặt di động xuống, sau một lúc suy nghĩ thì nở nụ cười lạnh lẽo.
"Trần Hạo ơi là Trần Hạo, tôi thật sự không ngờ cậu lại có bản lĩnh đến vậy, xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.

Muốn chơi trò tấn công dần để hạ bệ tôi à? Cậu có năng lực đó ư?"
Du Tử Uyên nở nụ cười đểu cáng: "Lỡ anh ta có thể thì sao ạ?"
Cơ Thanh Phó không để ý đến giọng điệu quái gở của con trai mình, cầm di động tìm đến một số điện thoại, đang suy nghĩ không biết có cần gọi cho người trong dòng họ mình để giải quyết sớm hay không.
Thình lình, di động lại reo lên.
Bà ta bắt đầu bực mình, không xem ai gọi đến đã nghe máy vì cho rằng lại là cấp dưới.
"Lại chuyện gì nữa vậy?", Cơ Thanh Phó gắt lên.
"Chậc chậc! Giọng của bà nghe bực bội quá nhỉ!"
Nghe thấy giọng nói vừa trêu tức vừa nhạo báng ấy, bà ta nở nụ cười suy ngẫm.
Cơ Thanh Phó rất ngạc nhiên vì người gọi đến thế mà lại là Trần Hạo.
Giờ mà thằng nhóc này gọi tới làm gì? Để xem bà ta hoảng loạn thế nào à?
Không chờ Cơ Thanh Phó trả lời, Trần Hạo lại nói tiếp, trong giọng nói có đôi phần khiêu khích: "Bà Du, chơi có vui không? Có động lực lắm đúng không? Đã nhiều năm bà không gặp được đối thủ nào xứng tầm như tôi nhỉ!"
"Trần Hạo, cậu đúng là dũng cảm thật! Cậu nghĩ sự phản kích ở trình độ này có thể gây ra ảnh hưởng gì cho tôi sao? Ngây thơ quá rồi đấy!", Cơ Thanh Phó vừa cười vừa nói.
"Có gây ảnh hưởng hay không thì phải xem kết quả chứ đừng chỉ nói bằng miệng.

À phải rồi, tôi thấy gọi bà là bà Du thì không chính xác lắm, chúng ta gần gũi thế mà, gọi là dì Cơ thì thân thiết hơn chứ!"
Ở bên này, Cơ Thanh Phó bị câu nói của Trần Hạo làm cho tức giận, ánh mắt lạnh đi.
"Nếu như cậu gọi đến chỉ để nói những lời vô bổ này thì tôi thấy nên dừng lại đi! Không còn chuyện gì khác thì tôi cúp đây!", bà ta lạnh lùng nói.
Ở đầu dây bên kia, anh sảng khoái cười: "Dì Cơ à, sao dì lại lạnh lùng thờ ơ với tôi như thế? Tôi đã nói trước là tôi không giỏi mài dao rồi nhưng dì chẳng thèm tin, tôi biết làm sao? Tôi đang làm theo lời dì mà!"
"Trần Hạo, tôi thừa nhận mình đã đánh giá thấp cậu, nhưng đây cũng không phải thứ cậu có thể cậy vào để lên mặt với tôi.

Trò chơi chỉ mới bắt đầu, cậu đi quá giới hạn như vậy, không làm gì để đáp trả lại thì tôi không phải Cơ Thanh Phó rồi", bà ta cười mỉa.
"Ối chà! Tôi đã nói dì Cơ đừng tức giận rồi mà.

Đây là lần đầu tiên tôi mài dao, ai ngờ mới dùng sức chút thôi đã thành mài lố rồi chứ? Dân mới vào nghề nên chưa thuần thục là chuyện thường tình, mong dì hãy thông cảm nhé!"
Trong điện thoại là giọng nói đầy chế giễu của Trần Hạo, ánh mắt của Cơ Thanh Phó càng lúc càng lạnh lẽo, trên môi lại nở một nụ cười.
"Ha ha! Trần Hạo, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng đả kích được nhà họ Du trên thị trường chứng khoán Tương Giang là có thể bắt ép tôi đi vào khuôn khổ ư? Hình như cậu ngây thơ quá rồi đấy! Mỗi ngày trên thế giới đều có vô số người mất tích một cách kỳ lạ, cậu không sợ mình là người tiếp theo sao?", giọng điệu của bà ta hết sức bình thản nhưng lại mập mờ sát khí thấu xương.
"Chậc chậc! Dì không phải người đầu tiên muốn tôi chết, nhưng đến bây giờ tôi vẫn đang sống nhăn răng đây, dì có biết tại sao không?", anh cười hỏi.
"Cậu nói thế làm tôi cũng tò mò theo, nói nghe thử xem!", Cơ Thanh Phó chiều theo.
Ở đầu dây bên kia, Trần Hạo gằn giọng nói ra từng chữ một: "Bởi vì những kẻ đó...đều chết trước tôi đấy!"
Cơ Thanh Phó nở nụ cười duyên dáng: "Ha ha ha! Trần Hạo, cậu nói vậy nghe đáng sợ quá!"
Anh đáp: "Tin hay không thì tùy dì.

Lúc nãy khi tôi gọi đến, dì đang chuẩn bị liên lạc với người của nhà họ Cơ phải không?"
Bị Trần Hạo hỏi vậy, hô hấp của Cơ Thanh Phó hơi chững lại.
Trong điện thoại, anh cười phá lên: "Xem ra tôi đoán đúng rồi! Dì Cơ à, không phải bao giờ dì cũng mưu tính chính xác sao? Không phải dì luôn tự hào mình có thể nắm mọi thứ trong tay sao? Nay lại phải tìm đến gia đình để nhờ giúp đỡ, tức là dì thừa nhận mình tính sai rồi đúng không? Thế thì mất mặt quá, hình tượng quý bà của dì Cơ trong lòng tôi bị phá vỡ rồi này!"
"..."
Cơ Thanh Phó tức muốn ói máu, biết anh đang cố ý chọc điên mình lên nhưng bà ta vẫn không thể kiểm soát cảm xúc của mình.
"Tôi không phải loại người sợ bị bẽ mặt, nếu không thì đã chẳng sống được đến ngày hôm nay rồi.

Nhưng còn cậu, Trần Hạo, tôi thấy cậu chưa nắm bắt được thế lực hiện nay của nhà họ Cơ đấy!", Cơ Thanh Phó hăm dọa.
"Thế lực của nhà họ Cơ sao? Tôi biết mà! Đáng sợ quá, dì không thấy giọng tôi nghe qua điện thoại mà cũng run sao? Giờ hàm răng tôi đang run cầm cập luôn đây này!", Trần Hạo nói với giọng điệu lên xuống thất thường.
"Ha ha, xem ra cậu vẫn chưa thật sự hiểu rõ, chi bằng để tôi phổ cập cho cậu biết nhà họ Cơ hiện giờ có gì khác biệt so với lúc cậu rời khỏi Đế Đô nhé?", cuối cùng bà ta cũng có thể tìm về chút tự tin, buông lời dọa dẫm.
"Dì Cơ à, tôi sợ nhà họ Cơ mà, sợ chết khiếp luôn ấy! Nhưng tôi sợ bố của Du Tử Uyên hơn! Tính tình của Văn Nhân Bá Hành ngang ngược như tên, nếu ông ta biết tôi bắt nạt tình nhân và đứa con riêng lấy họ người khác của mình, chắc có khi sẽ lôi tôi ra mà lột da, rút gân ấy nhỉ!", Trần Hạo cười nói.
Khi anh nói đến đây, Cơ Thanh Phó hoàn toàn chấn động, bàn tay đang nắm điện thoại run rẩy.

Giờ đây, lòng bà ta đang ngập tràn nỗi sợ hãi.
Tại sao tên nhóc đó lại biết chuyện này?
Trong đầu lướt qua những suy nghĩ, Cơ Thanh Phó chắc chắn những người bên cạnh biết được bí mật cũng không thể nào bán đứng bản thân, mối nghi ngờ càng lớn hơn.
Rốt cuộc thì Trần Hạo đã nghe được bí mật này bằng cách nào?
Sóng to gió lớn đắm chìm cả tâm trí, Cơ Thanh Phó cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi tránh đi ánh mắt của Du Tử Uyên mà đi đến bên cửa sổ, chắc chắn cậu ta không nghe thấy được nội dung cuộc nói chuyện mới dừng chân.
"Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Dì Cơ à, tôi đã nói rồi, không phải chỉ mình tôi có bí mật, dì cũng có thôi.

Ai mà chưa từng làm vài chuyện xấu không thể để ai biết chứ, dì thấy có đúng không nào?", ở đầu dây bên kia, Trần Hạo nói đến đây thì giọng nói càng trêu tức hơn.
Cơ Thanh Phó mau chóng suy nghĩ, không ngừng tìm cách đáp trả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui