Lâm Mộc Báo Thù


Du Tử Uyên cười ngặt nghẽo, khom lưng ôm bụng: “Trần Hạo ơi là Trần Hạo! Đây quả là một bất ngờ to lớn đó! Không ngờ Tần Nam cũng là người của anh! Thật không đơn giản!”
Trần Hạo cười khiêm tốn: “Cậu Du quá khen rồi, chỉ là vài ba mánh khoé vặt vãnh thôi, sao có thể so với dao to búa lớn của mẹ anh được chứ!”
Du Tử Uyên cười phá lên: “Tôi cứ tưởng là anh không biết đấy! Dẫu Tần Nam là tay trong của anh thì sao? Chẳng qua là ông trời chia cho các anh vài điểm cộng thôi, cổ phần này cũng không giống với công ty năng lượng mới, như vậy thừa còn hơn thiếu, mà lại nhà họ Du có quyền khống chế tuyệt đối, dù các anh có chấp nhận hay không thì vẫn hai tay dâng kỹ thuật Bạch Thị nắm giữ cho nhà họ Du!”
Trần Hạo cười cười nói: “Thật vậy không?”
Thấy Trần Hạo luôn tỏ ra bình tĩnh, không chút sợ hãi, tất cả mọi người biết ngay chuyện không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, Trần Hạo vừa dứt lời, ở cửa phòng họp xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú.

Người nọ không phải là Lý Vân Dương thì là ai!
Advertisement
Tần Nam thấy Lý Vân Dương, định đứng lên chào hỏi, thì bị anh ta dùng ánh mắt ngăn cản.

Sau đó, Lý Vân Dương nhìn Du Tử Uyên nói: “Tôi đoán vị này chắc là người quản lý của Tinh Vân IT, anh Du phải không?”, Lý Vân Dương hỏi.

Du Tử Uyên lại thấy có người bước vào, sắc mặt vẫn không thay đổi, đáp lại: “Đúng vậy, là tôi!”
“Tôi là đại diện công ty Fruit của nước Mỹ, chúng tôi nghi ngờ kỹ thuật cơ bản nhất của công ty Tinh Vân các anh xâm phạm bản quyền của công ty Fruit chúng tôi, bắt đầu từ hôm nay, tất cả những dự án của công ty Tinh Vân dựa vào kỹ thuật này bắt buộc dừng lại, các anh dính vào án xâm phạm bản quyền kinh doanh, số tiền phạt lên đến hàng tỷ, công ty Tinh Vân và anh Du sẽ sớm nhận được thư kiện của luật sư công ty Fruit!”
Nghe thế, đầu tiên Du Tử Uyên hoảng sợ, không hiểu tại sao Trần Hạo và nhà họ Bạch lại quen biết với công ty Fruit của nước Mỹ.

Nhưng cậu ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười to, cười đến ngả nghiêng ngã ngửa.

“Thật thú vị, đây đúng là một việc khiến người ta ngỡ ngàng! Trần Hạo à, ván cờ này anh đã bố trí rất lâu phải không?”, Du Tử Uyên nhìn Trần Hạo chằm chằm, hỏi.

“Không lâu, gậy ông đập lưng ông thôi, tôi còn phải cảm ơn mẹ anh, nếu bà ta không làm những chuyện này thì chẳng dễ dàng gì nắm được thóp của nhà họ Du!”
“Giỏi lắm! Nhưng anh đừng tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy!’, Du Tử Uyên tươi cười nói.

“Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ hạ màn vậy đâu! Chúng ta còn vài món nợ nần còn chưa tính xong!”
Du Tử Uyên cười sung sướng cứ như kế hoạch của mẹ mình bị phá huỷ là điều cậu ta vui vẻ nhất: “Anh có thể làm đến mức này đã đủ để anh kiêu ngạo đến cuối đời rồi, đáng tiếc rằng, rốt cuộc anh và nhà họ Bạch vẫn sẽ thảm bại thôi, từng cú phản kích của anh chỉ đưa tới nhiều công kích điên cuồng của bà ta hơn.

Một chiêu gậy ông đập lưng ông này rất hay, tiếc là, anh còn chưa đủ làm tổn thương gân cốt của bà ta, hơn nữa, lấy vốn hiểu biết của tôi với bà ta, bà ta nhất định sẽ bị hành động của anh chọc điên lên, sau đó sẽ cuồng phong bão táp trả thù anh! Hy vọng các anh có thể chịu đựng nổi”.

Trần Hạo mỉm cười đi đến bên cạnh Du Tử Uyên, rồi đưa tay lên.

Du Tử Uyên bị dọa sợ co rúc như gà rụt cổ, cậu ta đã từng chứng kiến sự ngang ngược của Trần Hạo, anh ta cực kỳ vô lý, nói đánh là đánh mà không thèm cân nhắc suy nghĩ.

Cậu ta không ngờ là lần này Trần Hạo không ra tay, mà là chỉ vươn tay lên cao rồi nhẹ nhàng đặt xuống, khẽ vỗ vai, rồi trầm tư nhìn mình.

“Thật xin lỗi, cứ coi mẹ anh như Tôn Ngộ Không một lần đi xa một trăm lẻ tám ngàn dặm nhờ cân đẩu vân, nhưng nó cũng chẳng thể chạy thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của tôi, bà ta không có cơ hội đâu!”
Du Tử Uyên cười bảo: “Phải vậy không? Tôi chống mắt chờ xem màn biểu diễn của anh đấy!”
Trần Hạo chỉ tươi cười xoay người mà không nói gì.

Du Tử Uyên hờ hững liếc mắt nhìn những người còn lại: “Hy vọng sau này chúng ta gặp lại, các người vẫn còn giữ vững tư tưởng như vậy!”
Dứt lời, Du Tử Uyên trầm tư rời khỏi phòng họp.

Sau khi cậu ta đi, Bạch Phi Nhi mới thoát khỏi cơn kinh hoàng, từng cơn sóng to gió lớn cuồn cuộn trong lòng cô.

Lại một lần nữa, Trần Hạo đã biến chuyện nguy nan trở nên vô hình, chỉ là lần này Trần Hạo không âm thầm hành động mà anh đường đường chính chính công khai hành động.

Bạch Phi Nhi không khỏi suy nghĩ, Trần Hạo, anh rốt cuộc là ai?
Anh có năng lực như thế, sao lại khư khư nép mình ở nhà họ Bạch nhỏ bé nay? Anh có âm mưu gì thế?
Bạch Phi Nhi hít thở sau, cưỡng ép bản thân loại bỏ những tâm sự về Trần Hạo ra khỏi đầu óc, rồi nhìn Tào Thanh Nguyên, Hà Chí Chương, Tần Nam nói: “Ba vị tổng giám đốc, nếu các ông đồng ý tham gia vào dự án mới của Bạch Thị chúng tôi thì tương lai sẽ là đồng đội cùng chiến tuyến với nhau, tôi cho rằng chúng ta cần nói rõ mọi chuyện trước!”
Tào Thanh Nguyên cười bảo: “Chủ tịch Bạch nói thế nào thì cứ làm vậy đi, dù sao dự án năng lượng mới này, nhà họ Tào chúng tôi chỉ có thể hợp tác với Bạch Thị!”
Tần Nam cũng vội vàng bày tỏ lập trường: “Tất nhiên rồi, nhà họ Tần ở Hương Giang chúng tôi coi Bạch Thị như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”
Hà Chí Chương nói tiếp: “Nhà họ Hà cũng vậy!”
Giờ phút này, Bạch Phi Nhi không để tâm ba người kia đang nói gì, đầu óc cô vẫn mãi quanh quẩn chuyện của Trần Hạo, chuyện hợp tác giữa ba nhà và Bạch Thị đã là chắc như đinh đóng cột, yêu cầu nói rõ ràng chẳng qua chỉ là làm cho có.

Bạch Phi Nhi càng nghĩ càng không hiểu, cô không nhịn được, len lén liếc nhìn Trần Hạo trong khi ba người đang bày tỏ lòng trung thành.

Vào lúc này, Trần Hạo đã đi ra khỏi phòng họp với Lý Vân Dương.

Sau khi ra cửa, Trần Hạo thuận tay đưa điếu thuốc cho Lý Vân Dương.

Anh ta hỏi: “Tại sao hút lại rồi?”
“Ừ! Rảnh rỗi hút hai điếu, chỉ vậy mới có thể tìm lại cảm giác dòng máu nóng sục sôi cuồng nhiệt trong cơ thể!”, Trần Hạo lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy, hiu quạnh là khó khăn trải qua nhất!”
Trần Hạo liên nhìn tên này: “Cậu đẹp trai như vậy thì đi tìm phụ nữ là có thể dễ dàng vượt qua nỗi cô đơn thôi!”
Lý Vân Dương nghe thế, không khỏi trầm mặc, trong mắt anh ta là từng dòng chảy đau thương hoài niệm.

Trần Hạo nhớ về người nọ, lòng anh như có một hòn đá chắn ngang: “Xin lỗi, tôi không cố ý!”
“Tôi biết! Sau khi giải quyết hết mọi chuyện, tìm được nội gián, đến khi ấy, cuộc sống của tôi sẽ lại bắt đầu!”, Lý Vân Dương nói.

“Rất nhanh! Nhanh thôi…”
Trần Hạo hít một ngụm thuốc lá, ánh mắt anh sắc bén và kiên định với mục tiêu của mình.

Lý Vân Dương nhìn Trần Hạo chăm chú rồi nói: “Tôi đi đây, tôi cần phải theo dõi chuyện sau đó kỹ hơn!”
“Đi đi!”, Trần Hạo nhàn nhạt nói.

Lý Vân Dương gật đầu rồi đi.

Trong Bạch Thị, Bạch Phi Nhi lần lượt trình bày chi tiết từng phần của dự án, bàn bạc việc phân chia lợi ích với các ông lớn.

Du Tử Uyên thì đang mỉm cười bước vào phòng khách sạn bọn họ trú ngụ khi ở Hải Dương.

Trong phòng, Cơ Thanh Phó đang thanh lịch pha trà, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, càng tô điểm thêm cho dung nhan tuyệt đẹp của bà ta, đôi mắt tĩnh lặng như nước khiến người ta không tài nào liên tưởng bà ta với người đã làm khuấy động cả trời đất ở Hải Dương.

Chỉ có con trai bà ta, Du Tử Uyên, biết rằng ẩn núp bên trong cái thân xác đẹp đẽ mê hồn này là một linh hồn cực kỳ đáng sợ và tàn ác.

Du Tử Uyên thấy đến lúc này mà Cơ Thanh Phó vẫn còn tâm trạng pha trà ngâm thơ, cậu ta không nhịn được muốn châm chọc bà ta vài ba câu.

“Mẹ có bất ngờ không? Mẹ có từng nghĩ là có người sẽ lần lượt phá huỷ những kế hoạch mẹ bày mưu tính kế không, có nghĩ đến sẽ có người có âm mưu trí tuệ và cái nhìn toàn cục xuất sắc chẳng kém gì mình không? Nói thật nhé, có người phá huỷ kế hoạch của mẹ làm con vui chết đi được! Vui thật đấy!”, Du Tử Uyên nói.

Cơ Thanh Phó thờ ơ ngước đầu nhìn con trai mình: “Lúc nào con thấy mẹ thua? Lúc nào thấy mẹ ra tay mà không có biện pháp đề phòng?”
Du Tử Uyên cười nói: “Vậy hôm nay mẹ bất ngờ không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui