Lâm Mộc Báo Thù


Trong phút chốc, cả hội trường yên lặng như tờ.
Lời nói và hành động của Bằng Gia khiến tất cả mọi người có mặt nơi này đều nhìn về phía Lâm Mộc, có kinh hãi, chấn động và cả không thể tưởng tượng nổi.
Đường đường là Bằng Gia mà lại gọi thiếu gia sa sút Lâm Mộc là đại ca ư?
Tình huống gì thế này?
“Lâm Mộc anh ta..tại sao..

sao có thể khiến Bằng Gia hạ mình?” Hâm Thiếu trợn tròn con mắt.
“Chắc chắn là Bằng Gia nhầm lẫn rồi! Chắc chắn không đúng đâu!”
Gương mặt Thẩm Tư Tư cũng lộ vẻ không muốn tin.
Chỉ có Hạo Tử đứng cạnh cô ta là chấn động trong lòng, dạo trước anh ta nghe nói Bằng Gia nhận một người làm đại ca, lẽ nào là Lâm Mộc?
Nhưng..

sao có thể chứ?
“Cái gì?” Đến Chu Khôn đang ngồi thưởng rượu vang đằng kia cũng đứng phắt dậy!
Lâm Đại Sơn và Hồng Tuyết Lệ cũng ngơ ngác không thôi.
Chẳng phải Bằng Gia tới để xử lý bọn họ ư, sao lại khom mình hành lễ với Lâm Mộc như này?
“Bằng Tử, ném ông ta ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy ông ta!” Lâm Mộc chỉ tay về phía Hâm Tổng.
“Không thành vấn đề, đại ca!” Bằng Gia đáp xong thì nhìn về phía Hâm Tổng, nụ cười trên môi bỗng biến mất, thay vào đó là gương mặt tràn đầy vẻ nghiêm nghị.
“Hâm Tổng, ông còn không mau cút ra ngoài cho tôi!” Bằng Gia thét lên như tiếng sấm, vang vọng cả hội trường.
Hâm Tổng cố nặn ra nụ cười khó coi.
“Bằng Gia, ông nhầm lẫn gì phải không, Lâm Mộc cậu ta chỉ là một tên thiếu gia sa sút, trước đây dẫu là con nhà giàu thì cũng là đổ bỏ đi, sao ông lại hạ mình với cậu ta? Huống chi chúng ta là chỗ quen biết!”
Bằng Gia cười lạnh: “Nhầm lẫn? Hừ, người sai là ông! Ông sai ở chỗ chọc giận đại ca Lâm Mộc của tôi! Lập tức cút ra ngoài cho tôi, đừng ép tôi phải động tay động chân!”
Hâm Tổng nghe đến đây thì không cười nổi nữa rồi.
“Bằng Gia, ông muốn tuyệt tình như vậy thật ư? Bữa tiệc hôm nay do Tập đoàn Thiên Mộc tổ chức, ông đâu phải người chủ trì, tôi được Tập đoàn Thiên Mộc mời tới, ông đuổi tôi ra ngoài thì không thích hợp nhỉ?” Hâm Tổng nghiến răng nói.
Ông ta sa sầm mặt nói tiếp: “Huống chi Hâm Mỗ tôi cũng có chút địa vị trong giới kinh doanh Kim Châu, Bằng Gia ông lợi hại thật đó, nhưng thương giới chẳng phải sân nhà của ông, ông đuổi thư ký trưởng của thương hội Kim Châu là tôi đây, có phải hơi quá đáng không? Tôi không đi thì ông định làm gì nào?”
Nếu Bằng Gia đã xé toạc mặt với ông ta, ông ta cũng không cần nể nang.
Lời này của ông ta khiến những người nổi tiếng trong giới kinh doanh có mặt trong hội trường không khỏi gật đầu ủng hộ.
Bằng Gia lợi hại thì sao, Hâm Tổng cũng đâu phải quả hồng mềm.
Dù hai bên có trở mặt thành thù thì chưa chắc Hâm Tổng đã phải nghe theo lời Bằng Gia.

Dù sao Hâm Tổng cũng là nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh Kim Châu.
“Ông nói tôi không đủ tư cách đúng không? Lấy thương hội ra luận bàn đúng không? Nếu Hội trưởng Lưu ở đây, ông ấy cũng sẽ đuổi ông ra ngoài thôi!” Bằng Gia chỉ tay vào mũi Hâm Tổng mắng to.
“Hội trưởng Lưu của thương hội Kim Châu tới!”
Giọng nói âm vang của người đón khách lại vang lên.
Mọi người nhìn về phía cửa, Hội trưởng Lưu với mái tóc hoa râm chậm rãi bước vào hội trường.
“Hội trưởng Lưu đến rồi ư? Ha ha, đến đúng lúc lắm!” Hâm Tổng vừa nghe Hội trưởng Lưu tới, gương mặt nhuốm vẻ vui mừng như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Hội trưởng Lưu! Hội trưởng Lưu!” Hâm Tổng cuống quýt hô tên Hội trưởng Lưu, hiển nhiên là muốn Hội trưởng Lưu đến nói câu công bằng thay ông ta.
Ông ta là nhân vật lợi hại trong giới kinh doanh Kim Châu, còn là thư ký trưởng nắm vai trò quan trọng trong thương hội, mối quan hệ giữa ông ta và Hội trưởng Lưu vô cùng thân thiết!
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Hâm Tổng không tin Hội trưởng Lưu sẽ nói đỡ lời cho một tên thiếu gia sa sút!
Hội trưởng Lưu nghe gọi liền nhìn về phía này.

Khi ông ta liếc thấy Lâm Mộc thì hơi ngẩn người, sau đó bước vội về phía đám đông.
Đến Hâm Thiếu đứng xa xa cũng vui mừng nói: “Bằng Gia thật ngông cuồng, dựa vào cái gì mà đuổi ba tôi ra ngoài? Đây cũng đâu phải bữa tiệc do ông ta tổ chức, giờ bác Lưu tới rồi, nhất định bác ấy sẽ đứng ra giải quyết chuyện này, còn tên Lâm Mộc kia tất phải chịu xử phạt! ”
Thẩm Tư Tư nhìn Lâm Mộc đứng đằng xa, lắc đầu nói: “Lâm Mộc, em được Bằng Gia giúp đỡ thì đã sao? Em vẫn chỉ là tên thiếu gia sa sút, Bằng Gia đâu thể vì em mà đắc tội với Hội trưởng Lưu, cuối cùng em vẫn phải trả giá đắt vì hành vi gây sự đánh người của mình thôi!”
Khách khứa trông thấy Hội trưởng Lưu bước tới, đều lộ vẻ tò mò.
Đến Hội trưởng Lưu cũng nhúng tay vào vụ ầm ĩ này rồi, cuối cùng sẽ dùng cách thức gì để giải quyết vụ này đây?
“Lâm Mộc, đó là Hội trưởng Lưu của thương hội Kim Châu, ông ta có quan hệ thân thiết với Hâm Tổng, chỉ e...” Lâm Đại Sơn lo lắng nói.
Lâm Đại Sơn vừa dứt lời, Hội trưởng Lưu đã bước tới.
“Hội trưởng Lưu!” Hâm Tổng lập tức nghênh đón rồi chuẩn bị kể khổ, chờ Hội trưởng Lưu nói lời công đạo thay ông ta.
Sau đó, một cảnh tưởng khiến mọi người muốn rớt luôn tròng mắt lại xuất hiện.
Chỉ thấy Hội trưởng Lưu lại đẩy Hâm Tổng ra như Bằng Gia ban nãy, sau đó bước tới trước mặt Lâm Mộc.
“Lâm thiếu gia, cậu đến sớm thật đấy!” Hội trưởng Lưu tươi cười duỗi tay về phía Lâm Mộc.
“Hội trưởng Lưu, đi đường có vất vả không! Lâm Mộc bắt tay với Hội trưởng Lưu.”
Cảnh tượng này quá kinh thiên động địa nha!
Cảnh tượng này khiến những người ở đây chấn động lần nữa!
Đó là ngôi sao sáng được người người kính trọng trong giới kinh doanh Kim Châu đấy, vậy mà ông ấy lại đẩy Hâm Tổng ra, chủ động lên chào hỏi Lâm Mộc ư?
Rốt cuộc là tình huống gì thế này! Chuyện gì thế này!
Trong lòng mọi người lại nổi lên sóng to gió lớn.
“Sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy...” Hâm Tổng thấy một màn này thì liên tiếp lùi về sau như chịu phải cú sốc trầm trọng lắm.
Đến Hội trưởng Lưu còn phải đến chào hỏi Lâm Mộc, tại sao lại như vậy! Không đúng!
Ông ta đang trông chờ Hội trưởng Lưu đứng ra nói lời công đạo cho mình cơ mà!
Thẩm Tư Tư ở đằng xa đứng sững như trời trồng, cô ta chỉ nghe một tiếng ầm trong đầu, tất cả hiểu biết của cô ta về Lâm Mộc sụp đổ tan tành trong phút chốc!
Rốt cuộc Lâm Mộc làm được những điều này bằng cách nào...
Đến Lâm Đại Sơn cũng chấn động tới cùng cực.
Dù năm xưa Lâm Đại Sơn ông huy hoàng thì gặp Hội trưởng Lưu vẫn phải lấy tư thế của tiểu bối mà đối đãi với ông ta, coi ông ta như khách quý!
Con trai Lâm Mộc của ông chỉ là tiểu bối trẻ tuổi mà có thể khiến Hội trưởng Lưu khách sáo như vậy? Có thể biết được Lâm Đại Sơn kinh ngạc như thế nào trước cảnh tượng hôm nay.
Kết hợp với hành động và lời nói khi trước của Bằng Gia, Lâm Đại Sơn chợt bừng tỉnh ngộ, Lâm Mộc thường nói với ông, muốn nhà họ Lâm huy hoàng trở lại, muốn làm nên chuyện lớn...!hình như, hình như không phải ba hoa khoác lác.
Con trai ông bỗng chốc nổi tiếng rồi!
Lâm Mộc nói: “Đúng rồi Hội trưởng Lưu, hồi nãy tôi đấm một quyền vào mặt Hâm Tổng, ông ta nói muốn tìm ông làm chủ chuyện này, ông cho ông ta cách giải quyết công bằng đi.”
“Được!” Hội trưởng Lưu cười đáp.
Sau đó, Hội trưởng Lưu quay đầu nhìn Hâm Tổng, mặt lập tức sa sầm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui