Lâm Mộc Báo Thù


“Anh ta đang chờ tôi”.

Gió trên sân thượng của khách sạn đột nhiên cuồn cuộn dữ dội!
Cơn gió mạnh làm bụi thổi tung mù mịt.

“Tôn Bá Đương!”
Cam Hưng Bá không thể ngờ rằng huyền thoại của Phú Châu, một cao thủ nặng kí trong số các tông sư lại chủ động đi tìm Lý Phong.

Nghe thấy tiếng nói, Lý Phong chậm rãi quay người lại, nhìn thấy một ông lão mặc áo choàng màu lam, tóc bạc mặt hồng hào, râu dài phóng khoáng.

Ông lão giống như bước ra từ truyện cổ tích.

Khí chất mạnh mẽ trên người lão như thể đã có từ khi sinh ra, khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn.

“Được lắm, cậu còn trẻ như thế đã đạt được đến năng lực cao như vậy, quả thật là khó tìm”.

“Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội sống sót, quỳ lạy, nhận tôi làm thầy, nếu không thì chết!”
Khí thế bức người!
Khinh thường mọi thứ!
Đây chính là tông sư!
Tôn Bá Đương như một vị thần đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống chúng sinh.

“Cậu nhóc, tĩnh nhẫn nại của tôi từ trước đến nay không tốt, giờ mau quỳ xuống cho tôi!”
“Ông già, tôi thật ra cũng không được kiên nhẫn cho lắm.

Nếu ông quỳ xuống dập đầu với tôi ba cái, tôi sẽ suy nghĩ việc để lại gốc gác cho nhà họ Tôn các ông”.

Tôn Bá Đương trừng mắt phẫn nộ!
“Ngông cuồng!”
“Muốn chết!”
Vừa dứt lời, Tôn Bá Đương liền ra tay!
Sấm sét xuất hiện!
Tay của Tôn Bá Đương nhanh như chớp!
“Bộp!”
Cú đấm của lão, mạnh như sấm sét!
Tiếng gào thét của lão vang vọng như tiếng chuông!
Khí thế dời non lấp biển!
Sát khí bừng bừng mãnh liệt!
Vào lúc Tôn Bá Đương chuẩn bị tấn công Lý Phong bằng nắm đấm sấm sét của mình.

Lý Phong đột nhiên biến thành một cái bóng.

Nhẹ nhàng lướt qua người Tôn Bá Đương.

Tốc độ càng nhanh!
Khi Tôn Bá Đương đáp xuống vị trí của Lý Phong ban nãy, đột nhiên phần thân bên dưới cảm thấy có chút mát mẻ.

Ngay sau đó, Cam Hưng Bá ở bên cạnh đột nhiên phá lên cười: “Lão già, quần ông biến mất rồi kìa!”
Cúi đầu xuống nhìn, khuôn mặt Tôn Bá Đương đột nhiên biến sắc.

Bởi vì không biết từ lúc nào, quần lão đã biến mất!
Thời tiết ở Phú Châu lúc này tương đối ấm.

Tôn Bá Đương chỉ mặc một chiếc quần cộc.

Hơn nữa còn đầy màu sắc.

Phong thái của tông sư, khí thế giết người hung tợn, khí thế bức người không gì cản được đều biến mất trong tích tắc.

Tôn Bá Đương hùng hổ quay lại, phát hiện chiếc quần của mình đang nằm trong tay của Lý Phong
Lý Phong lúc này đang đứng bên mép sân thượng, đưa tay ra, khiến cho chiếc quẩn của Tôn Bá Đương bay phất phơ như cờ trong gió.

“Cậu dám!” Tôn Bá Đương phẫn nộ gào lên.

Lý Phong cười nhẹ thả tay ra.

Nhìn thấy chiếc quần sắp bị gió thổi bay, Tôn Bá Đương giận dữ gầm lên, lao tới với tốc độ nhanh hơn trước.

Chương 270: Trích Tinh thủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui