“Châu Vũ, Lục Chính Bình, hai người muốn làm gì? Tự đến nộp mạng à?”
“Chúng mày quên mất lúc trước, chúng mày cũng hung hăng tới đây, nhưng cuối cùng thì sao?”
“Nếu như không phải bố tao rộng lòng từ bi, giữ lại gốc gác cho gia tộc bọn mày thì bây giờ nhà họ Châu và già họ Lục chúng mày đã bị xóa sổ lâu rồi!”
Tôn Văn Đài khí thế hùng dũng, hét lớn.
“Nếu như bây giờ chúng mày còn có chút đầu óc thì mau chóng cút đi cho tao!”
“Nếu không thì, đến lúc đó đừng trách nhà họ Tôn bọn tao diệt cỏ tận gốc!”
Lục Chính Bình vẫn chưa rõ lắm về tình hình hiện tại.
Thật ra hắn có chút lo lắng không biết tin tức của Châu Vũ có chính xác hay không.
Lục Chính Bình đi tới bên cạnh Châu Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Anh chắc chắn lão già đó đã bị thương nặng, tối nay không thể đến đây được đúng không?”
Châu Vũ cười lạnh một tiếng: “Nếu như lão già đó có thể ra tay, anh nghĩ rằng thằng chó Tôn Văn Đài bây giờ liệu có đứng đây nói mấy lời thừa thãi này với chúng ta không?”
Lục Chính Bình gật đầu: “Cũng đúng, nếu như là trước kia, ông ta sẽ không nói mấy lời nhảm nhí này với chúng ta mà trực tiếp ra tay động thủ luôn”.
“Đúng vậy! Ông ta không nói mấy lời này thì vẫn còn ổn, còn bây giờ nói như vậy, vậy càng khẳng định chuyện lão già đó bị thương nặng là thật”.
Cả gia đình Tôn Văn Đài, ngạc nhiên sợ hãi.
Bọn họ không ngờ rằng tin tức này đã bị lộ ra ngoài!
Tôn Thượng Hương lập tức nghĩ đến Lý Phong.
Nhưng cô ta nhanh chóng đập tan suy nghĩ đó.
Cô ta biết rõ tính cách của Lý Phong, anh sẽ không tung tin tức này ra ngoài.
Nhưng có rất ít người biết chuyện này, ngoài Lý Phong ra thì còn ai nữa đây?
Lúc này, Châu Vũ tiến lên trước hai bước, chỉ vào Tôn Văn Đài, nói: “Thời của nhà họ Tôn chúng mày đã qua rồi”.
“Nếu như vẫn còn muốn sống, bây giờ quỳ xuống dập đầu cho tao”.
“Nếu hôm nay tâm tình tao tốt, không chừng sẽ tha cho cái mạng chó của mày, nuôi bên cạnh, mỗi ngày cho ăn một bữa cơm”.
“Nói ít mấy lời thừa thãi thôi! Tới đi!”
Tôn Trung Mưu phẫn nộ hét lớn!
Cầm chắc con dao gang trong tay liền xông đến.
Cuộc chiến bắt đầu!
Tiếng chém giết!
Tiếng kêu gào!
Không ngừng vang lên!
Than khóc!
Gầm rú!
Vang lên tận trời xanh!
Hòa vào từng đám mây!
Máu nhuộm đỏ cả phiến đá xanh.
Bắn tung tóe dưới ánh đèn mờ ảo.
Nhỏ từng giọt xuống phiến lá.
Cảnh tàn sát khốc liệt.
Đám người hỗn loạn.
Xông lên!
Giết chết!
Hai nhà họ Châu và họ Lục đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tới.
Bọn chúng dồn toàn bộ lực lượng.
Tên nào cũng giết người đến đỏ cả mắt!
Bọn chúng đã kìm nén hơn hai mươi năm, chỉ là vì ngày hôm nay!
Giết!
Giết giết giết!
Người nhà họ Tôn lùi dần từng bước, mỗi một lần lùi một bước lại có thêm người ngã xuống vũng máu!
Số người bên cạnh không ngừng giảm xuống.
Tôn Trung Mưu bị thương rồi!
Tôn Thượng Hương đầu tóc rối bù!
Chiếc váy dạ hội màu đỏ sẫm đắt tiền tối qua cũng xuất hiện vô số vết rách.
Làn da trắng nõn mềm mại được ánh đèn mờ ảo chiếu rọi vào.
Lộng lẫy.
Xinh đẹp.
Nhưng ánh mắt cô ta sắc bén, toàn thân sát khí đằng đằng!
Lúc này cô ta giống như một bông hoa hồng có độc.
Kẻ nào động vào, kẻ đó sẽ chết!
Cho dù Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu có thực lực mạnh.
Nhưng bọn họ người ít không đánh lại đông.
Cao thủ bên phía đối phương quá nhiều!
“Ha ha ha ha! Không ngờ được đúng không! Chúng mày chưa bao giờ nghĩ là sẽ có ngày hôm nay đúng không!”
Châu Vũ cười ầm lên.
Hắn chỉ tay về phía Tôn Văn Đài cũng đang bị thương: “Lão già mà ngày thường chúng mày cung phụng như thần đâu rồi?”
“Mau gọi lão ra đây! Không có lão thì tất cả chúng mày hôm nay đều sẽ chết”.
Nói xong, những cao thủ bên cạnh Châu Vũ và Lục Chính Bình lập tức xông lên đòi giết.
Vào lúc này, đột nhiên có một cơn gió lạnh rít qua!
“Bụp!”