Lâm Mộc Báo Thù


Miêu Lạc cuối cùng cũng lấy được dũng khí, nhìn thẳng vào Đao Gia: "Người này tên là Lý Phong, ở Đông Hải.

Hắn đã giết em trai tôi, tôi muốn báo thù cho em tôi”.
"Tôi đã lớn tuổi rồi, mấy năm qua đã quen với việc ăn chay niệm Phật”.
"Chém giết không còn hợp với tôi nữa.

Ngày mai cậu đi gặp cháu gái của tôi xem nó có hứng thú với chuyện này không”.
Nghe đến đây, mắt của Miêu Lạc đột nhiên sáng rực.
Diêu Nhược Nam, cháu gái của Đao Gia, cũng là phó bang chủ của bang Kim Đao!
Cô ta không chỉ là cao thủ số một ở tỉnh mà còn là một người đẹp có tiếng ở tỉnh.
Những người theo đuổi cô ta xếp hàng dài dằng dặc!
Nhưng cô ta trước nay luôn rất lý trí, không thèm để ý đến bất kì người đàn ông nào.
Ngày thường, con trai bình thường không dám tới gần cô ta!
Miêu Lạc phấn khích rời khỏi hội quán.
Không lâu sau, cánh cửa sau lưng Đao Gia mở ra.
Một cô gái xinh đẹp với thân hình mảnh mai, dáng người uyển chuyển và khuôn mặt thanh tú bước ra.
Cô ta khác với những cô gái bình thường.
Cả người cô ta là đồ Tây.
Mặc dù cắt tóc tém.
Nhưng cũng không làm mất đi vẻ quyến rũ hiếm có của mình.
"Ông, ông bảo người tên Miêu Lạc này đi gặp cháu, ông không lo cháu chém chết hắn sao?"
Một câu nói đầy sát khí phát ra từ đôi môi đỏ mọng gợi cảm của cô ta.
Đao Gia cười lớn: "Con bé này, cháu cũng không còn bé nữa.

Ông nội ngày nào cũng tìm cách để có được cháu rể đấy”.
"Miêu Lạc này trông cũng được, lại có dã tâm và mưu trí.

Hai đứa cũng coi như là môn đăng hộ đối”.
"Cháu không thích loại người này.

Hơn nữa, năm đó cháu đã nói với ông rồi còn gì”.
"Muốn trở thành người đàn ông của cháu, thì phải đánh bại được cháu đã”.
Đao Gia nhìn cháu gái bằng ánh mắt đầy cưng chiều.
Lão thở dài nói: "Bây giờ nhìn cả cái tỉnh Giang Châu này, ai mà đánh bại nổi cháu cơ chứ?"
"Mặc kệ, lời thề lập ra rồi thì không thể thay đổi được.

Hơn nữa cháu chả thích lũ tiểu nhân âm mưu nham hiểm chỉ biết giở trò”.
Đao Gia có phần bất lực: "Được rồi, được rồi, thích hay không thích cũng được”.
"Sắp tới sinh nhật ông Hổ rồi.

Gần đây hai chân của ông sưng tấy hết cả lên.

Cháu đến Đông Hải thay ông nhé”.
"Vâng! Cháu cũng lâu lắm rồi không gặp ông Hổ!"
Đao Gia đổi giọng: "Nhưng ông có một điều kiện, đến Đông Hải, phải mang theo Miêu Lạc”.
"Nếu cháu không thích cậu ta, thì sau khi từ Đông Hải về ông sẽ nói kết quả cho cậu ta, nếu …”
“Không nếu, loại người này không xứng với cháu!”, Diêu Nhược Nam ngắt lời Đao Gia, dứt khoát nói.
...
Cùng lúc đó, Tô Phương Hoa nhìn bản báo cáo trong tay với vẻ mặt ảm đạm.
"Không ngờ, thật không ngờ, Lưu Đức Luân đã đánh bại được trùm của An Hải.

Xem ra, Lưu Đức Luân nhất định phải có người chống lưng”.
Thư ký ở bên cạnh nhanh chóng nói: "Cậu chủ, Mã Nam Lăng quen biết rất rộng.

Tôi nghĩ Lưu Đức Luân biết rất rõ chuyện này”.
"Nhưng Lưu Đức Luân lại dám động đến cả Mã Nam Lăng.

Có thể thấy thế lực sau lưng hắn không hề nhỏ!"
"Nhỏ hay không thì phải đợi cậu đây đích thân đến Đông Hải một chuyến mới biết được”.
Thư kí nghe thấy thế không khỏi giật mình: "Cậu muốn đi đến Đông Hải sao?"
Tô Phương Hoa cầm một hộp quà nhỏ ở bên cạnh lên, trong đó có một vài cây đàn hương tinh xảo trị giá 200.000.
"Vài ngày nữa là sinh nhật lần thứ bảy mươi của Hổ Gia”.
"Các nhân vật có chút máu mặt ở tỉnh chúng ta sẽ đổ xô tới Đông Hải”.
"Tôi không thể vắng mặt trong bữa tiệc này”.
"Hơn nữa tôi muốn gặp giám đốc Hứa của tập đoàn Lăng Tiêu từ lâu rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui