Lâm Mộc Báo Thù


Chỉ thấy Lâm Mộc giơ tay lên như nhào nặn, không khí phía trước ngưng kết thành một bàn tay lớn, sau đó bóp vỡ tung luồng khí đang bay tới.

“Hóa ra cậu ta cũng là đạo nhân có pháp thuật?” Mấy ông chủ ngồi đây đều kinh ngạc không thôi.

Trước đây họ từng thấy pháp thuật của Văn Kiệt đạo nhân và Vũ đạo trưởng, nhưng chưa bao giờ thấy hai đạo nhân có pháp thuật cùng đấu pháp với nhau.

Màn giao đấu ban nãy đủ để họ mở mang tầm mắt, cả đời khó quên!
“Không ngờ anh lại là người đồng đạo?” Mặt vị Văn Kiệt đạo nhân kia bỗng biến sắc.

Văn Kiệt đạo nhân là một Tu hành Giả, cho nên anh ta thừa hiểu, hồi nãy Lâm Mộc giải phóng nội lực ở mức độ đó, ít nhất cũng có tu vi Linh Ý Cảnh.

Tôn Thượng Minh đang dựa vào ghế cũng thay đổi sắc mặt.

“Văn Kiệt đạo nhân, có giải quyết được anh ta không?” Tôn Thượng Minh hỏi.

“Yên tâm.” Văn Kiệt đạo nhân nhả ra hai từ rồi nhìn về phía Lâm Mộc.

“Nếu anh cũng là Tu hành Giả, chắc hẳn biết rõ, Kim Trì Quan của tôi lợi hại thế nào, sư phụ Vũ đạo trưởng của tôi tài giỏi ra sao! Bây giờ anh rời đi còn có thể bảo toàn tính mạng, bằng không tự gánh hậu quả!” Câu nói này của Văn Kiệt đạo nhân mang theo ý đe dọa.

“Nói nhảm nhiều thật! Cho dù sư phụ Vũ đạo trưởng của anh ở đây, tôi cũng không rời đi!”
Lâm Mộc vừa dứt lời, nội lực trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển.

Lưu Quang Quyết!
Lâm Mộc búng ngón tay, nội lực từ đầu ngón tay bộc phát ra, hàng trăm đạo quang màu trắng như sợi tơ lập tức ngưng tụ ở không trung phía trước.

Ánh sáng trắng như giăng đầy trời, chiếu rọi khiến căn phòng bừng lên rực rỡ.

“Đây..

đây là pháp thuật gì?”
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Đám thương nhân giàu có trong phòng thấy Lâm Mộc phất tay một cái đã thi triển ra đạo ánh sáng lấp lóa thì trợn mắt há hốc mồm, sợ hãi đến tột độ.

Bạch quang phản chiếu trong đồng tử của Văn Kiệt đạo nhân.

Đôi mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ kiêng dè và e sợ.

Bởi vì anh ta hiểu rõ, Lâm Mộc có thể thi triển ra chiêu thức lợi hại như này, chắc hẳn đã đạ tới Linh Ý Cảnh.

Còn anh ta chỉ là Khai Linh Cảnh!
“Đi!”
Lâm Mộc quát một tiếng vang vọng căn phòng, bạch quang giăng đầy trời hội tụ lại thành thanh kiếm bén nhọn rồi lao về phía Văn Kiệt đạo nhân.

“Đáng chết!” Văn Kiệt đạo nhân nghiến răng, ra sức lưu chuyển nội lực, hai tay điên cuồng đập.

Nội lực cuộn trào thoát ra khỏi lòng bàn tay, sau đó hội tụ lại trước mặt Văn Kiệt đạo nhân thành một bức tường thành che chở.

Xẹt xẹt
Hàng trăm tia sáng trắng điên cuồng bắn vào bức tường thành như gió mưa giông bão.

Bức tường thành xây từ nội lực lập tức nổ tung như tiếng sấm đùng đoàng, khiến cho màng nhĩ đám phú thương chấn động mạnh.

Sau khi các tia bạch quang phá vỡ bình phong che chắn, tất cả đổ ụp lên người Văn Kiệt đạo nhân.

“Phụt!” Văn Kiệt đạo nhân trúng đòn công kích, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người nện vào bình hoa phía sau khiến bình hoa vỡ thành trăm mảnh.

“Phụt phụt!”
Văn Kiệt đạo nhân nằm trên đất lại phun ra vài ngụm máu nữa, mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.

Đòn công kích ban nãy đã khiến anh ta bị trọng thương.

Căn phòng im phăng phắc.

Đám phú thương và ông chủ của Thục Nhã Trai chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, kinh hồn bạt vía.

Văn Kiệt đạo nhân là đệ tử đắc ý của Vũ đạo trưởng, tuy năng lực còn kém xa Vũ đạo trưởng, nhưng cũng là đạo nhân tinh thông đạo pháp nha!
Vậy mà anh ta bị đánh cho tả tơi tan tác nhường này?
Màn đấu pháp ban nãy đã làm mới nhận thức của bọn họ, hóa ra đấu pháp của cao nhân là cảnh tượng hoành tráng như vậy!
Hoàng Đạo Trường đứng bên cạnh cũng nhìn đến trợn tròn con mắt.

Anh ta nhớ rõ lần trước gặp Lâm Mộc, anh vẫn đang là Tu hành Giả Khai Linh Cảnh mà.

Nhưng chiêu thức Lâm Mộc thi triển ban nãy rành rành là của Linh Ý Cảnh!
Thấy Văn Kiệt đạo nhân bị đánh tới trọng thương, Tôn Thượng Minh cũng đứng ngồi không yên.

“Rốt cuộc mày là ai? Dù anh đến đây vì bảo vật, đánh người như này cũng vô cùng quá đáng!” Tôn Thượng Minh sa sầm mặt hỏi.

“Tôn Thượng Minh, ban nãy chính mày phái anh ta ra tay với tao, nếu thực lực của tao không mạnh, người bị thương sẽ là tao, giờ mày lại trách tao đánh trọng thương anh ta ư?” Lâm Mộc cười lạnh.

Lâm Mộc lập tức giơ tay lên, hỏi: “Mày muốn nếm thử mùi vị chiêu thức ban nãy của tao không?” Đồng tử của Tôn Thượng Minh co rút.

Nhưng anh ta hiểu rõ, đến Văn Kiệt đạo nhân còn bị đánh trọng thương, anh ta sao đối phó được với Lâm Mộc.

Dù anh ta luôn mang theo súng bên người, nhưng anh ta có hiểu biết về Tu hành Giả.

Nếu Lâm Mộc có thể đánh bại Văn Kiệt đạo nhân, thì súng lục tuyệt chẳng thể gây uy hiếp tới Lâm Mộc.

Tôn Thượng Minh nghiến răng nói: “Tao nhịn lần này, bảo vật trên bàn nhường cho mày!”
Tuy ngày thường Tôn Thượng Minh rất ngông cuồng và bá đạo, nhưng cách làm sáng suốt lúc này, chỉ có thể là nhường lại bảo vật cho Lâm Mộc, có vậy mới đảm bảo an toàn cho anh ta.

Mọi sự xong xuôi, Tôn Thượng Minh sẽ nghĩ cách trả thù món nợ này cả gốc lẫn lời.

Lâm Mộc đi thẳng tới trước bàn, cầm lư hương lên.

“Quả nhiên là bảo vật quý giá!” Lâm Mộc đánh giá xong thì dứt khoát cầm bảo vật rời đi.

“Ông chủ, ban nãy Tôn Thượng Minh mua bảo vật này rồi, tôi cướp được từ anh ta, cho nên ông cứ tìm anh ta mà đòi nợ.”
“Được thôi cao nhân.” Ông chủ Thục Nhã Trai cười phụ họa đồng ý.

“Người mày cũng đánh rồi, đồ mày cũng lấy rồi, bâu giờ mày có thể đi được chưa?” Tôn Thượng Minh có dằn lửa giận trong lòng xuống.

Lâm Mộc không trả lời ngay, mà chậm rãi bước tới trước mặt Tôn Thượng Minh.

Căn phòng yên lặng tới mức có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân Lâm Mộc.

“Tôn Thượng Minh, thực ra hôm nay tao tới đây vì mày.” Lâm Mộc đặt tay lên vai Tôn Thượng Minh.

Tôn Thượng Minh bị Lâm Mộc đánh lên vai cũng không hề nhúc nhích, bởi anh ta hiểu rõ, đến Văn Kiệt đạo nhân còn đánh không lại Lâm Mộc, anh ta động tay hay không thì có gì khác biệt?
“Nhắm vào tao? Ý mày là gì?” Mặt Tôn Thượng Minh tái mét.

“Ý tứ chính là, tìm mày để báo thù!” Lâm Mộc vừa dứt lời, tay liền giơ lên rồi phát kích khiến Tôn Thượng Minh ngất đi.

Sau đó anh nhấc anh ta lên, đi ra ngoài.

Mấy phú thương trong phòng chỉ ngồi ngây tại chỗ, lặng lẽ nhìn Lâm Mộc xách Tôn Thượng Minh đi.

Không ai dám hé răng nửa lời.

Đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Tôn, giờ đây còn là người cầm lái con thuyền kinh doanh của nhà họ Tôn, cứ vậy mà để người ta bắt đi vậy ư?
Khi Lâm Mộc rời đi, đám phú thương đều thở dài nhẹ nhõm, may sao Lâm Mộc không kiếm chuyện với họ.

Dù vậy, bọn họ đều phát hiện ra lưng áo mình đã ướt đầm, quả thực chiêu thức mà Lâm Mộc thi triển quá dọa người!
Văn Kiệt đạo nhân nằm trên đất đỡ ngực, nói giọng yếu ớt: “Ông chủ Quế, ông mau sắp xếp người cáng tôi về Kim Trì Quan, tôi phải lập tức...!lập tức báo cho sư phụ!”
“Được được” Ông chủ của Thục Nhã Trai tức thì phái 4 nhân viên cửa tiệm lái xe đưa Văn Kiệt đạo nhân về Kim Trì Quan.

Sau khi Văn Kiệt đạo nhân được cáng ra khỏi phòng.

“Haha, tốt lắm! Đáng đời Tôn Thượng Minh, anh ta ngông cuồng bá đạo cho lắm vào, lần này phải chịu thiệt rồi!” Mai Tổng đứng dậy khen hay trước tiên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui