Lâm Mộc Báo Thù


Cuối cùng, Lý Phong lại dùng chân phải đá vào đầu gối hắn.

Tên bảo vệ thứ hai cũng giống như tên vừa rồi, đồng thời quỳ xuống.

Lý Phong dùng một tay đặt giỏ rau nặng mười mấy kg xuống đất.

Lý Phong bước ra.

Lúc này hai tên bảo vệ quỳ trước mặt ông cụ gầy gò đen nhẻm đó.

Biểu cảm trên mặt Lý Phong mặc dù không có quá nhiều sự thay đổi.

Tuy nhiên, ánh mắt anh nhìn hai tên bảo vệ tỏa ra một tia sắc bén và lạnh lùng như dao khiến hai tên đó khiếp sợ!
Hai tên bảo vệ vừa nãy còn hống hách lắm, giờ đây run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.

Người mà bây giờ bọn chúng đang phải đối mặt đâu có phải là người, rõ ràng là một con thú dữ!
“Kính già yêu trẻ, là đức tính truyền thống của Hoa Hạ”.

“Nếu như bố mẹ của các anh ở bên ngoài cũng bị người ta ức hiếp, bắt nạt như thế này, các anh cảm thấy thế nào?”
Từng từ trong lời nói của Lý Phong truyền đến tai bọn chúng một cách rõ ràng.

Hai kẻ ngạo mạn hống hách ban này bây giờ cúi gằm đầu xuống.

Một trong số hai tên đó nói: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đây là do quản lý thị trường yêu cầu chúng tôi làm”.

“Không thể dựng quầy bên cạnh chợ rau được, bọn họ không nộp tiền”.

Giọng của Lý Phong dần trở nên lạnh lùng.

“Không nộp tiền thì anh có thể đánh người à”
Bọn chúng lắc đầu quầy quậy, rụt cổ lại.

Quá đáng sợ!
Luồng khí thế tỏa ra từ cơ thể Lý Phong khiến bọn chúng run lên bần bật, hồn như lìa khỏi xác!
“Xin lỗi, lần sau chúng tôi không dám nữa”.

“Lần sau chúng tôi sẽ chỉ đuổi bọn họ đi thôi”.

“Cút đi”.

Hai tên bảo vệ hốt hoảng bỏ chạy.

Khi Lý Phong quay đầu lại, phát hiện Hứa Mộc Tình đã đi tới trước mặt ông cụ gầy gò đen nhẻm ấy, đưa tay đỡ ông ấy đứng dậy.

Ông cụ vội vàng xua tay, mỉm cười với Hứa Mộc Tình.

“Cô gái, người tôi bẩn lắm, cô đừng chạm vào người tôi, tôi có thể tự đứng lên được”.

Ông cụ vừa nói xong, lúc này Lý Phong đã đi tới trực tiếp đỡ ông cụ đứng lên.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong, khẽ mỉm cười.

Sau đó, nhặt hết chỗ rau bị hai nhân viên bảo vệ ném ra vào lại trong giỏ.

Hứa Hạo Nhiên đi tới, nói với ông cụ.

“Ông à, mấy mớ rau này của ông trông không được đẹp lắm!”
Ông cụ gầy gò đen nhẻm, cầm một mớ rau xanh lên bằng đôi bàn tay nhăn nheo.

“Chàng trai trẻ, cậu xem rau nhà tôi này, rau đều mới được hái sáng nay, rất tươi”.

Trong cái giỏ tre của ông cụ có rất nhiều rau tươi.

Trên lá rau xanh còn có dấu vết của sâu cắn.

Màu sắc của cà chua cũng không đồng đều, kích thước to nhỏ khác nhau.

Vì rau tươi trong giỏ tre của ông cụ trông không được đẹp mắt lắm.

Vì vậy ông cụ ấy không bán được nhiều.

Hơn nữa, các dì các mẹ đến đây mua đồ ăn đều rất kỹ tính.

Chọn từng cái một.

Vì vậy những mớ rau trông tươi ngon, đẹp mắt một chút đều bị bọn họ mua mất rồi.

Những thứ còn lại đều hư hỏng một chút.

Lý Phong ngồi xổm xuống trước giỏ tre, lấy một quả cà chua.

Sau khi xem qua hai lần, anh hỏi ông cụ: “Ông à, rau này là nhà mình tự trồng ạ?”
“Đương nhiên rồi!”
“Vậy nhà ông cách đây bao xa?”
“Ừ, cũng khá xa đấy, tôi đạp xe đến đây mất hơn hai tiếng”.

Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó hỏi.

“Ông à, cháu thấy có nhiều loại rau ở đây, đều là do một mình ông trồng sao?”
Ông cụ đen nhẻm mỉm cười: “Chàng trai trẻ, cậu thật có mắt nhìn”.

“Chỗ rau củ này là do người dân trong thôn chúng tôi trồng”.

“Trong số bọn họ có người không đi được, nên mới nhờ tôi đi bán g


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui