Làm Một Con Cá Mặn Trong Tiểu Thuyết Trinh Thám Cá Khô Xuyên Vào Tra Án Văn


Thời Dĩ Cẩm trở thành người cuối cùng tiến vào nhã gian, mấy người ngồi đây không tự chủ được đem ánh mắt chiếu lên trên người nàng.

Viên Viên nhìn thấy Thời Dĩ Cẩm đi vào, ngồi bên cạnh lão phu nhân không nổi nữa, muốn chạy đến bên cạnh Thời Dĩ Cẩm, nhưng lại bị Lý Như ngồi bên cạnh giữ lấy.

Thời Dĩ Cẩm nhìn vị trí còn thừa lại, vừa khéo ngồi đối diện Viên Viên, cũng không tiếng động ngồi bên cạnh đường đệ Thời Hạo của nàng, nàng vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Viên Viên ở bên đối diện nháy mắt làm mặt quỷ với mình.

"Người đều đến đông đủ rồi, bắt đầu ăn thôi".

Lão phu nhân mở miệng, những người khác mới dám động đũa.

Thời Dĩ Cẩm nhìn một bàn đầy đồ ăn, vừa bắt đầu còn làm dáng một chút, thấy cũng không có ai chú ý đến mình, cũng bắt đầu buông bỏ mà ăn.

Thời Dung và Thời Dịch đang nói về tình hình di chuyển đi lại vào Bích Thành, Thời Dĩ Cẩm từ trong cuộc nói chuyện của hai người mới biết được hóa ra thúc thúc Thời Dịch của nàng kinh doanh ngọc bích, mặc dù lợi nhuận không nhiều, nhưng chắc là dựa vào thân phận Lễ bộ thượng thư của Thời Dung, cũng miễn cưỡng duy trì được kế sinh nhai.

"Đúng rồi, Hạo nhi đã chuẩn bị cho kỳ thi hương sang năm như thế nào rồi?" Thời Dung nhìn Thời Hạo ăn chân giò đến ngon miệng, thuận miệng hỏi một câu.

Thời Hạo nghe thấy Thời Dung ân cần quan tâm, bị dọa đến mức đũa buông lỏng, miếng giò heo vừa đến bên miệng lại rơi về trong bát, phát ra tiếng "leng keng".

Thời Dịch trợn mắt nhìn Thời Hạo, Thời Hạo lúc này mới bỏ đũa xuống, thẳng người dậy đáp: "Đa tạ đại bá quan tâm, tất cả đều rất tốt".

"Thế thì tốt" Thời Dung vừa lòng gậtl đầu, "Tranh thủ lần này lấy được thứ hạng tốt, sớm ngày vì Thời gia chúng ta giành lấy vẻ vang".

Lão phu nhân nghe thấy chuyện của tiểu bối cũng đặc biệt quan tâm: "Đúng vậy, Hạo Nhi của chúng ta chớp mắt đã có thể đi tham gia thi hội rồi.

Đúng rồi, Dĩ Cẩm lớn hơn Hạo Nhi 3 tuổi, cũng đã 16 rồi đi, chuyện hôn nhân có thể quyết định xuống được rồi".

Vốn dĩ đang uống canh chân giò heo hầm đậu tương chiêu bài của Vọng Hương Lầu Thời Dĩ Cẩm cũng bị dọa nhảy dựng, sặc nước canh, ho sù sụ.

"Khụ, khụ khụ".

Thời Dĩ Cẩm dùng khăn tay che tiếng tiếng ho, ho đến mặt đỏ ửng.

Thời Dĩ Cẩm lần đầu tiên hiểu được cảm giác đến năm mới bị người nhà hỏi vì sao vẫn chưa lấy chồng, rốt cuộc là tâm tình gì.

"Đứa trẻ này ăn uống hấp tấp như vậy".

Lão phu nhân nhẹ nhàng trách cứ một tiếng, quay đầu lại hỏi Lý Như "Hôn sự nếu như vẫn chưa định xuống, ta cũng giúp đỡ thu xếp một tay".

Viên Viên chắc là đối với lời của Lão phu nhân cũng chỉ hiểu được lờ mờ, đầu cứ lắc lư hết nhìn lão phu nhân lại nhìn Lý Như.

Lý Như đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Thời Dung, Thời Dung ngầm hiểu ý nói: "Nương, năm nay Dĩ Cẩm mặc dù lại lớn hơn một tuổi, nhưng vẫn còn nhỏ không vội, ta đang dự định đưa đi làm nữ quan, đi rèn luyện một chút".

"Đây đều đã 17 rồi, còn nhỏ gì nữa, con không biết con gái Vương gia bên cạnh, sớm đã kết hôn rồi, hiện tại người ta đều đã có con rồi".

"Vị Vương gia tỷ tỷ đó 20 mới kết hôn".

Thời Hạo nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Thời Dĩ Cẩm nghe thấy được.

"Con tiểu tử này đang lẩm bẩm cái gì đó?" Lão phu nhân cũng nhìn thấy khóe miệng động đậy của Thời Hạo liền mở miệng quở trách, lập tức nói tiếp: "Nữ hài tử làm nữ quan làm gì, sớm chút gả cho người ta chăm chồng dạy con mới là tốt nhất".

Thời Dĩ Cẩm bị lão phu nhân nói như vậy, sắc mặt có chút biến đổi, nàng cũng biết bà nội bất quá chỉ là tư tưởng của lão trưởng bối, cũng không định xung đột, nhưng quyết định chủ ý không tiếp lời.

Thời Dung thấy không khí không được ổn, vội vã múc một bát canh cho lão phu nhân: "Nương, con nghe nói canh chân giò ở chỗ này là nổi tiếng, người mau ăn nhân lúc còn nóng, để lạnh thì không còn ngon nữa".

Chủ đề của các tiểu bối, lúc này mới được bỏ qua.

Chủ đề bàn tán của mấy người, tất nhiên là không thể không nhắc đến chuyện ma ám ở Bích Thành gần đây được.

"Cái này con biết, mấy người bạn đồng học của con đều nói bọn họ đã từng nhìn thấy rồi, buổi tối có bóng ma bay qua" Thời Hạo rõ ràng đặc biệt hứng thú.

Lão phu nhân nghe thấy chuyện này, lập tức cau mày: "Năm mới nói chuyện này nhiều xui xẻo".

"Bà nội, cái này không phải xui xẻo, bạn đồng học của con đều muốn bắt con quỷ đó, như vậy mới oai phong biết bao a".

Thời Hạo rõ ràng là vô cùng cao hứng, không chút để ý đến thần sắc không vui trên mặt lão phu nhân.

Viên Viên nghe thấy chuyện quỷ thần dường như cũng bị dọa sợ muốn trốn vào trong lòng của Lý Như.

"Hạo Nhi!" Thường Duyệt mẫu thân của Thời Hạo cảnh cáo gọi hắn một tiếng.

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại chuyện này quả thực náo khiến lòng người hoang mang, người ở Bích Thành hiện tại ban đêm không dám ra cửa, cũng không biết tết nguyên tiêu lễ hội hoa đăng tối hôm đó còn có thể làm được không?" Thời Dịch vốn dĩ còn định nhân lễ hội đèn lồng này, để người trong tiệm bày sạp bán, nhưng hiện tại xem ra vẫn còn xa xôi lắm.

""Huyện lệnh ở Bích Thành này cũng không dự định làm mấy kiểu pháp sự, vì người dân Bích Thành cầu phúc".

Thời Dung đối với chuyện này cũng để tâm, cảm thấy chuyện này nếu như truyền đến tai hoàng thượng, có thể sẽ dẫn tới một vài hậu quả xấu.

"Xác thực là có người báo quan, huyện lệnh Cao đại nhân đó cũng quyết định phái người đi tra, nhưng đáng tiếc người vừa tới báo quan, bóng ma đó liền không có dấu vết, hình như muốn tóm lấy nó cũng khó".

Thời Dung nói.

"Đủ rồi!" Lão phu nhân đập mạnh đũa lên gối đũa, sắc mặt xanh đen "Có phải không để lão nhân gia này vào mắt có phải không, không cho phép nói vẫn còn nói".

Mọi người thấy phạm vào cấm kị của lão phu nhân, lúc này mới đều ngậm miệng lại, liếc mắt nhìn nhau, rồi vội vàng kết thúc bữa cơm này.Truyện được đăng tại Wattpad.com: Catlazy mèo lười nhưng không ăn cắp.

Mấy người xuống dưới lầu, dìu lão phu nhân ra ngoài cửa đợi xe ngựa đến đón.

Thời Hạo ở sau cùng thân thiết nhìn Thời Dĩ Cẩm, đang kéo Thời Dĩ Cẩm lặng lẽ nói về chuyện ma ám ở Bích Thành này.

Lực chú ý của Thời Hạo và Thời Dĩ Cẩm đều tập trung vào cuộc trò chuyện, đột nhiên có một người hướng về Thời Hạo ngã xuống.

Dư quang của Thời Dĩ Cẩm liếc mắt nhìn người đó, mạnh mẽ kéo Thời Hạo sang một bên, người đó mất đi lực chống đỡ mà ngã xuống đất.

Người đó ngã chổng vó lên trên, đứng dậy mắng chửi, trên người mặc quần áo hoa lệ, chỗ bụng có in hình dấu chân dính đầy bụi bẩn, chỉ vào mũi Thời Hạo bắt đầu mắng: "Ngươi tiểu quỷ này trốn cái gì mà trốn, ngươi không trốn, thiếu gia ta cũng sẽ không ngã thảm như vậy".

Thời Hạo bình thường cũng là người nhanh mồm nhanh miệng oai phong, thấy người ngang ngược càn quấy nhìn vậy, cũng quên mất phản ứng.

Thời Dĩ Cẩm thấy tình hình như vậy.

phát hiện Thời Dung bọn họ đang đợi ở cửa, tất cả lực chú ý đặt lên trên người lão phu nhân, không chú ý đến hai người bọn họ vẫn chưa ra ngoài.

"Gia cái đầu ngươi!" Người nam nhân bụng phệ từ phía sau đi ra, xông đến đánh vào đầu người người đó "Có tiền đến đây ăn món ngon, tiền cờ bạc nợ chúng ta bao giờ mới trả".

Thời Dĩ Cẩm nhìn ra được người này chắc là chủ nhân của dấu chân đó, dự định kéo Thời Hạo lặng lẽ chuồn đi.

Hai người bọn họ vừa định xoay người rời đi, đã nghe thấy từ đằng sau truyền đến tiếng gọi——
"Chậm đã!"
Thời Dĩ Cẩm và Thời Hạo dừng bước chân, Thời Dĩ Cẩm vẫn đang nhìn bóng dáng người bên ngoài, phát hiện trưởng bối bên ngoài vẫn chưa chú ý đến động tĩnh trong này của bọn họ, ra dấu tay với Thời Hạo, biểu ý bảo cậu ta ra người trước gọi người.

Thời Hạo vừa mới bước hai bước ra ngoài, chủ nợ lại mở miệng: "Nhóc con đừng đi, để hắn xin lỗi ngươi đã rồi hãy đi".

"Không cần đâu, hắn ta cũng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, chúng ta không có chuyện gì đi trước đây".Thời Dĩ Cẩm đầu cũng không quay lại, kéo Thời Hạo bước nhanh ra bên ngoài.

Người chủ sòng bạc đó còn muốn đuổi theo, lại cảm thấy trên vai mình có một lực đạo nặng tựa ngàn cân, hắn ta sững sờ một chút, định quay đầu đánh một cú đấm, lại bị người phía sau nhẹ nhàng tiếp được, cú đấm này của hắn như đánh vào bông.

Cao Nhiên ở lầu hai xem kịch hay ở lầu dưới, hắn ta còn là lần đầu tiên thấy Tống Mạch Trúc người mặt lạnh tim lạnh này sẽ đi quản chuyện không đâu.

Ồn ào náo loạn vừa nãy ở đại sảnh truyền đến phòng bao, Cao Nhiên định ra xem xem, nhưng mấy người khác không có hứng thú.

Mãi cho đến khi có tiếng vật nặng rơi xuống, Cao Nhiên lúc này mới không yên tâm mà đi ra ngoài xem, vừa ra đã nhìn thấy cô nương vừa nãy gặp ở cửa và một vị nam tử đứng cạnh nhau, lúc hắn còn đang nghĩ hay là lên diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.

Thì hắn phát hiện Tống Mạch Trúc không biết từ lúc nào đã xuống đại sảnh, ở đằng sau lưng trấn áp đại hán kia, cho đám người Thời Dĩ Cẩm có cơ hội rời đi.

Vẻ mặt Cao Nhiên lộ ra thần sắc nghiền ngẫm.

Thời Dĩ Cẩm nghe thấy động tĩnh phía sau lưng, bước nhanh ra phía cửa, đi đến gần đám người Thời Dung, phát hiện bọn họ đã đưa lão phu nhân lên ngựa rồi, đang đợi xe ngựa phía sau qua đây, lúc này mới thở phào một hơi.

Thời Hạo cũng thở hổn hển: "Vẫn may, không có bị đám người kia quấn lấy, người chủ sòng bạc kia nổi danh là vô lại ở Bích Thành."
"Vô lại cái gì? Các con đang nói cái gì?" Thời Hạo không khống chế được thanh âm, bị Thời Dịch đang chuẩn bị lên xe nghe thấy.

Thời Hạo đơn giải 2, 3 câu kể lại chuyện trong tửu lầu, Thời Dung sắc mặt ngưng trọng, hai người cùng quay lại tửu lầu xem có cần phải báo quan không.

Lúc bọn họ vừa đi đến bên cửa, chủ sòng bạc kia đã ngã trên đất, trên người dính đầy bụi bẩn, đám thuộc hạ lâu la của hắn cũng vội vàng xông đến đỡ người dậy.

Theo đó là Tống Mạch Trúc cũng đang sải bước ra bậc cửa, người đó vẫn hằn học nhìn Tống Mạch Trúc: "Hãy đợi đấy!"
Vừa nói, vừa dưới sự nâng đỡ của đám tiểu lâu la chạy trốn, trong miệng còn hướng xuống đất nhổ một bãi nước bọt: "Không có gì, vừa nãy nhìn thấy tiểu thiếu gia và tiểu cô nương đó quần áo mặc trên người không tồi, không thu được tiền của tên ngốc kia, định lừa lọc lấy tiền của người khác, kết quả cài gì cũng không có".

"Cường ca, địa phận của Vọng Hương Lầu đó, người ra người vào là người gì đâu phải huynh không biết đâu".

Cường ca thấp giọng mắng một câu, biến mất vào trong chỗ ngoặt trên đường.

"Ta còn tưởng là vị thân sĩ nào, không ngờ rằng lại là Tống đại nhân, Tống đại nhân ở Bích Thành cũng tận tâm tận lực" Thời Dung nhìn thấy Tống Mạch Trúc xuất hiện, sững sờ một chút, lập tức đổi kiểu nụ cười tâng bốc trên quan trường "Nếu hiện tại lại gặp ở Bích Thành, lúc trước quên không cảm ơn Tống đại nhân ra tay trợ giúp trên đường đi, hôm sau Tống đại nhân không ngại đến phủ dùng một bữa cơm chứ."
Tống Mạch Trúc nhìn thấy nụ cười trên mặt Thời Dung, định nói không cần, ánh mắt nhìn qua vai Thời Dung, nhìn thấy Thời Dĩ Cẩm đứng cách đó không xa đang cười nói với Thời Hạo, đột nhiên sửa miệng nói: "Thế hẹn vào dịp khác".

Thời Dung thấy có triển vọng, lập tức bổ sung một câu: "Lúc trước Tống đại nhân nói là bạn tốt của Cao đại nhân, nếu như Cao đại nhân có thời gian, thì mà cả ngài ấy đến cùng".

"Ta sẽ đi hỏi hắn".

Tống Mạch Trúc gật đầu đồng ý.

Thời Dung thấy Tống Mạch Trúc không có trực tiếp từ chối, bàn tính trong lòng cũng đang tính nhanh như bay, như vậy có thể nhờ Cao Nhiên chiếu cố nhiều hơn đến chuyện làm ăn của đệ đệ ông ta ở Bích Thành.

Đúng lúc xe ngựa còn lại của Thời phủ cũng đến, Thời Dung và Thời Dịch cũng hướng Tống Mạch Trúc cáo từ, Tống Mạch Trúc cũng không nhìn họ rời đi, mà lập tức quay lại tửu lầu, nhớ ra những người khác còn đang đợi hắn.

Lúc hắn lên lầu, phát hiện Cao Nhiên không có hình tượng cả người dựa vào cầu thang lầu hai.

Tống Mạch Trúc liếc mắt nhìn hắn ta: "Ngươi xác định đứng thành như vậy, không sợ bị người đàm tiếu?"
"Chỗ nào có người đàm tiếu ta" Cao Nhiên đã sớm quen với những lời nói lạnh lùng của Tống Mạch Túc, đi theo sau Tống Mạch Trúc đi vào "Ngươi có phải rất quen thuộc với vị cô nương đó?"
"Liên quan gì đến ngươi?"
Cao Nhiên sờ sờ mũi, quyết định mấy ngày này nhất định phải nghĩ cách cạy miệng Tống Mạch Trúc ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui