Đám người Tống Mạch Trúc dùng xong bữa trưa thì đến Chu gia, bọn họ lại bị hạ nhân Chu gia thông báo Chu Tư không có ở trong phủ, mà đi mai viên gần đây thưởng mai.
Trên đường Cao Nhiên dẫn bọn họ đến Mai Viên, cũng nói qua với bọn họ về Chu gia.
Chu gia lúc trước cũng có mấy vị quan tam, tứ phẩm, chính vì vậy mà ở Bích Thành cũng có danh tiếng, nhưng đáng tiếc hiện tại bởi vì hậu bối xa hoa mà dần dần bị tụt dốc, thật khiến người ta thổn thức.
Chu Tư càng khiến cho dòng họ Chu gia đau đầu, rượu chè, gái gú, bài bạc, không gì là không dính.
Đến cửa Mai Viên, còn chưa vào cửa, đã có hương hoa truyền đến.
Mai Viên này là từ vườn mai có sẵn mà xây dựng lên, cả Bích Thành cũng không có mấy lâm viên thiết kế tinh xảo nào khác, ở đây có hành lang gấp khúc, bên ngoài hành lang có các cây mai trồng xen kẽ.
Bóng râm lưa thơ vắt ngang, người đi vào đó, hương mai quyện vào quần áo.
Chủ nhân của Mai Viên rõ ràng muốn vào mấy ngày hoa mai nở này, thu hút được càng nhiều người đến thưởng mai, vì thế cũng không để người gác cửa, tất cả mọi người đều có thể tiến vào.
Không có ai để hỏi chuyện, đoàn người của Tống Mạch Trúc chỉ có thể ở trong Mai Viên rộng lớn trực tiếp đi tìm tung tích của Chu Tư.
Lúc bọn họ đi qua hành lang, liền nghe thấy một giọng nói non nớt: "Tỷ tỷ, chúng ta vì sao không tìm họa sư, để vẽ tranh cho chúng ta".
Họa Mi cảm thấy giọng nói của đứa trẻ này có chút quen tai, đi qua khúc quanh, thì nhìn thấy Thời Dĩ Cẩm đang dắt tay Thời Dĩ Tú.
Sau lưng bọn họ có một họa sư đang vẽ cho một vị phu nhân.
Thời Dĩ Cẩm ngồi xổm xuống nói gì đó với Viên Viên, thấy Viên Viên gật gật đầu, lập tức buông tay Thời Dĩ Cẩm ra, một đường chạy vào bên trong Mai Viên.
Cao Nhiên vừa nhìn thấy Thời Dĩ Cẩm, không biết từ chỗ nào trên người rút ra cây quạt, "phật" một cái mở quạt ra, nhẹ quạt, định đi lên phía trước.
Sắc mặt của Tống Mạch Trúc vẫn giống như bình thường, Hoa Mi và Dương Trú ở sau lưng bọn họ nhìn thấy động tác của Cao Nhiên không tự giác giật giật khóe miệng.
Thời Dĩ Cẩm đứng dậy, cũng nhìn thấy Cao Nhiên và Tống Mạch Trúc: "Mấy vị đại nhân thật có nhã hứng, cũng đến chỗ này thưởng mai, đều nói hoa mai ở chỗ này là đẹp nhất, lúc này mới đưa muội muội trong nhà đến đây thưởng hoa".
Thời Dĩ Cẩm trong lòng nghĩ: "Ở Bích Thành rộng lớn này, đối với mấy người bọn họ mà nói quả thật là nhỏ".
"Bọn ta đến tra...."
Tống Mạch Trúc còn chưa nói xong, đã bị Cao Nhiên cắt đứt, thuận tiện trốn sau quạt, nháy mắt với Tống Mạch Trúc: "Đúng, chúng ta chính là đến thưởng mai, ta rất quen thuộc với nơi này, nếu được ta sẽ dẫn Thời cô nương đi tham quan".
Thời Dĩ Cẩm ngại không vạch trần lời nói dối của Cao Nhiên, cũng ngại làm mất mặt hắn ta: "Thế cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền Cao đại nhân rồi".
Cao Nhiên gấp cây quạt trong tay lại, gõ gõ trong lòng bàn tay: "Như này sao gọi là làm phiền được".
Dương Trú và Thời Dĩ Cẩm cũng khá quen thuộc không kiêng nể gì, thuận miệng hỏi: "Thời cô nương, chỉ có cô và tiểu muội hai người đến thôi sao, người nhà không đến à?"
"Người trong nhà đều đến Mạch gia làm khách, Viên Viên đợi không nổi, nên đã để ta mang muội ấy ra ngoài chơi".
Thời Dĩ Cẩm khéo léo nói, nàng chỉ là không muốn cùng với nam nữ chính trong nguyên tác lẫn lộn chung một chỗ, nên đã kiếm cớ nói là chưa biết nhiều về phong cảnh ở Bích Thành mà trốn ra ngoài.
Thời Dung và Lý Như cũng lo lắng Thời Dĩ Cẩm thấy Mạch Trạch Minh và Khâu Ninh sẽ thất lễ, nên cũng đồng ý.
Dương Trú và Họa Mi nhớ đến tin đồn xôn xao lúc trước liên quan đến Mạch Trạch Minh và Thời Dĩ Cẩm, cũng là ngầm hiểu, nên không có tiếp tục truy hỏi nữa.
Cao Nhiên nói muốn giới thiệu Mai Viên với Thời Dĩ Cẩm, nhưng thực tế là vẫn đi theo con đường mà vừa nãy Viên Viên rời đi.
"Có con sâu!" Phía trước đột nhiên có tiếng kêu non nớt.
Thời Dĩ Cẩm cũng quên luôn kiêng nể mấy người bên cạnh, chạy hai bước, nhìn thấy nhũ mẫu đang giúp Viên Viên phủi quần áo, một con sâu từ trên y phục của con bé rơi xuống đất.
Viên Viên tức giận, định đi giẫm con sâu, lại bị nhũ mẫu ôm vào trong lòng: "Nhị tiểu thư, chúng ta đừng sát sinh".
"Con sâu đó dọa ta!" Viên Viên lúc này cũng chẳng để ý đến ai, khóc to.
Thời Dĩ Cẩm cảm thấy con sâu này chắc là trong mắt người trưởng thành thì rất nhỏ, nhưng trong mắt của Viên Viên có khả năng có kích thước khổng lồ bị dọa cũng là phải.
Nàng vừa định đi lên phía trước an ủi, thì từ góc hành lang đối diện có một người xông đến, vô cùng kích động hét vào mặt Viên Viên: "Sâu nào? Là con dế của ta?"
Viên Viên bị người lạ gầm thét, càng quay đầu nằm sấp lên trên người nhũ mẫu, khóc càng thương tâm.
Tống Mạch Trúc và Cao Nhiên cũng nhìn rõ mặt của người trẻ tuổi đó, có thể nói là đi mòn gót giày tìm không thấy, lại không tốn chút công sức nào tìm được, người mà bọn họ muốn tìm đang ở ngay trước mặt của bọn họ.
Thời Dĩ Cẩm còn muốn đi lên bảo vệ Viên Viên, Tống Mạch Trúc đã nhanh chân đi lên phía trước, cắt ngang giữa Thời Dĩ Cẩm và Chu Tư: "Chúng ta nói chuyện chút".
"Gia không quen biết ngươi, có gì tốt mà nói?" Hắn ta còn chỉ vào Viên Viên "Vứt con dế của ta đi, ngươi có biết xấu hổ không? Ngươi có biết gia tìm con dế này bao lâu rồi không?'
"Chu gia, ngươi không biết hắn cũng không vội, nhưng ngươi chung quy vẫn biết ta đi?" Cao Nhiên thong thả đi đến bên cạnh Tống Mạch Trúc.
Chu Tư bởi vì bình thường làm mấy chuyện xằng bậy, không ít lần giao tế với Cao Nhiên, lúc này vừa thấy Cao Nhiên, trên mặt hắn lập tức trên lên một nụ cười nịnh nọt: "Tiểu nhân còn tưởng là ai? Đây không phải là Cao đại nhân sao, tiểu nhân thật là mắt cao mà không thấy thái sơn".
"Nếu đã như vậy, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" Cao Nhiên cây quạt gõ lên bả vai của Chu Tư.
Chu Tư đã không còn dáng vẻ kiêu căng vừa nãy: "Đương nhiên, Cao đại nhân đã mở miệng rồi làm sao có thể từ chối".
Đợi đến lúc Thời Dĩ Cẩm bình tĩnh lại, lúc này mới nhận ra người trước mặt này chính là người gặp ở Vọng Hương Lầu hôm qua.
Nàng lúc này mới hiểu được Tống Mạch Trúc vừa nãy nói tra án là tra án gì, kết hợp với chuyện nghe lỏm được từ hạ nhân sáng nay, đoán không sai, chắc là liên quan đến án quỷ gây rối.
Nàng vốn dĩ định cùng với Viên Viên về phủ trước, không làm phiền bọn họ tra án, không ngờ rằng Cao Nhiên lại ngăn nàng lại: "Thời cô nương, không bằng cùng nghe một chút, nghe xong ta lại tiếp tục giới thiệu cho cô về Mai Viên này".
"Này...." Thời Dĩ Cẩm có chút khó xử.
Viên Viên lại chớp chớp mắt, nhìn Cao Nhiên, nói với Thời Dĩ Cẩm: "Muội còn chưa có chơi cùng với ca ca mới này, muội muốn chơi cùng ca ca mới này".
Thời Dĩ Cẩm nghe thấy lời của Viên Viên thì cũng không còn gì để nói, có thể tùy tiện nói để quan phụ mẫu của Bích Thành cùng chơi với muội ấy, chắc là cũng chỉ có Viên Viên.
Cao Nhiên nghe thấy Viên Viên nói như vậy, ngược lại cười lớn: "Được, đợi ta giải quyết xong chuyện bên này, sẽ cùng chơi với muội, muội hiện tại đi chỗ khác chơi một lúc có được không?"
Viên Viên lập tức ngoan ngoãn gật đầu, kéo tay nhũ mẫu chạy mất dạng.
Tống Mạch Trúc thấy Viên Viên đã đi chơi, lúc này mới mở miệng hỏi: "Hôm qua giờ tý ngươi đang ở chỗ nào?"
"Ta ở bên ngoài uống rượu, uống đến say khướt, còn phải để người trong phủ dìu về".
"Thế ngươi hôm qua sau khi từ Vọng Hương Lầu đi ra, có đi qua sòng bạc Trường Lạc không?'
"Không có, gia ta đi đến chỗ đó làm gì, đi tìm đánh sao?" Chu Tư không có hình tượng dựa vào lan can, đột nhiên đứng thẳng người dậy "Đúng rồi, nghe nói sòng bạc Trường Lạc bị quỷ náo có phải không, các ngươi là bởi vì chuyện này mới đến tìm ta.
Nhưng mà bằng lá gan của ta, làm sao có thể làm ra chuyện giả quỷ dọa người, trước lúc dọa được người khác bản thân không bị dọa đã là may rồi".
Cao Nhiên cũng là hiểu rõ Chu Tư, cảm thấy lời hắn nói quả thật không sai, bình thường chỉ có kẻ trộm có gan làm chuyện xấu, một khi làm xong mấy chuyện đó, sợ đến mức so với ai cũng đều nhanh.
Tống Mạch Trúc nhìn mấy người khác, phát hiện bọn họ cũng không có câu hỏi khác.
Cao Nhiên cũng chỉ có thể bỏ qua Chu Tư lần này: "Đợi khi nào có chuyện lại tìm người, ngươi đến lúc đó hợp tác một chút".
"Đương nhiên, nếu đã không có chuyện gì, ta đi trước tìm con dế của ta" Nói xong, hắn liền nhanh như chớp chui vào trong gốc mai tìm dế.
Họa Mi nhìn thân ảnh của Chu Tư: "Trời lạnh như vậy, vẫn còn muốn tìm dế để cá độ".
Dương Trú ở bên cạnh tiếp lời: "Chính là bởi vì trời lạnh, nếu có thể tìm được con dế chiến đấu, nếu như thắng, lúc này càng kiếm được nhiều tiền".
"Người này đúng thật là đến chết vẫn không hối cải, ta thấy người này với cái người ở sòng bạc Trường Lạc kia đúng là kẻ tám lạng người nửa cân".
Họa Mi có chút tức giận, cảm thấy cái loại người này sống trong phúc mà không biết quý trọng.
"Được rồi, các ngươi lại đi điều tra mấy người nợ tiền sòng bạc Trường Lạc, hoặc là những kẻ thù của bọn họ" Tống Mạch Trúc nói "Lại đi đến chỗ hôm qua Chu Tư uống rượu xem, hắn nói có thật không, còn có đi đến mấy chỗ lúc trước bị quỷ náo một vòng, hỏi hàng xóm xung quanh xem thế nào".
Dương Trú và Họa Mi nghe xong Tống Mạch Trúc phân phó, lĩnh mệnh, lập tức chia nhau rời đi.
Tống Mạch Trúc nhìn sang Thời Dĩ Cẩm người từ nãy đến giờ vẫn luôn lắng nghe, hỏi nàng: "Có suy nghĩ gì không?"
"Ta cảm thấy người đó không giống như là đang nói dối, trừ phi hắn thật sự diễn xuất giỏi, nhưng nhìn không giống.
Nhưng mà ta cảm thấy vẫn còn có một khả năng, chính là hôm qua người ăn cơm ở Vọng Hương Lầu đều biết được trò hề của hắn ta ngày hôm qua, lúc này mới định giá họa lên người hắn".
Thời Dĩ Cẩm nói xong, lại cảm thấy có chút không thích hợp, nếu thật sự là hung thủ muốn giá họa lên người Chu Tư, chắc sẽ xác định chính xác thời điểm gây án Chu Tư sẽ ở một mình, không có người làm chứng cho hắn ta.
Cao Nhiên thấy hai người người hỏi người đáp, dường như đã trầm mê vào vụ án, lúc này mới nhắc nhở: "Muội muội của cô chắc đang rất sốt ruột rồi".
Thời Dĩ Cẩm mới hồi thần, lúc này mới cùng Tống Mạch Trúc và Cao Nhiên đi tìm Viên Viên.
Mấy người cùng nhau rời khỏi Mai Viên, đi về phía chợ, Viên Viên kéo Cao Nhiên đi loanh quanh hết sạp hàng này đến sạp hàng khác, hết lần này đến lần khác muốn Cao Nhiên nhấc bổng con bé lên.
Thời Dĩ Cẩm cảm thấy có chút bối rối làm phiền Cao Nhiên như vậy, định đi lên phía trước ngăn lại.
Tống Mạch Trúc chắc là nhìn ra được băn khoăn của Thời Dĩ Cẩm: 'Không cần quản hắn ta, thấy ta luôn được trẻ con yêu thích, hơn nữa ở trước mặt người lạ thể hiện thái độ bình dị gần gũi, đối với hắn ta mà nói cũng là một điều tốt".
Thời Dĩ Cẩm cũng ngại không nói ra là, nàng cảm thấy "chơi" trong miệng Viên Viên, chắc là để người ta mua đồ cho muội ấy.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy Viên Viên chỉ vào người bán kẹo đường thổi*, người bán dường như định tặng cho Viên Viên, nhưng Cao Nhiên vẫn rút tiền đồng ra trả.
(Kẹo đường thổi*: đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn.)
Cao Nhiên đem Viên Viên đi phía trước, đợi đến khi Thời Dĩ Cẩm và Tống Mạch Trúc đi đến chỗ người bán kẹo đường thổi mà bọn hắn vừa qua, Thời Dĩ Cẩm hỏi người bán hàng một câu: "Vừa nãy Cao Đại nhân mua kẹo đường thổi của ngươi hết bao nhiêu?"
"9 văn tiền" Người bán hàng có chút không hiểu "Cô nương cô muốn lấy một cái như vậy sao?"
"Không phải, cảm ơn".
Thời Dĩ Cẩm bất quá chỉ mới gặp Cao Nhiên có một lần, dự định lúc sau sẽ trả tiền lại cho hắn ta.
Tống Mạch Trúc từ hành động hỏi giá của Thời Dĩ Cẩm, cũng nhìn ra được nàng có dự định gì: "Cô không trả lại hắn cũng không sao, hắn có tiền".
Thời Dĩ Cẩm từ cách ăn mặc của Cao Nhiên cũng biết được gia cảnh hắn ta giàu có, không giống như huyện lệnh bình thường, cũng có chút tò mò: "Nhà hắn ta ở Bích Thành là phú thương sao?"
"Người nhà hắn cô chắc là đã gặp rồi" Tống Mạch Trúc thấy Thời Dĩ Cẩm quay đầu nhìn mình, ngừng lại một chút: "Cha hắn là thái phó Cao Đề".
Thời Dĩ Cẩm lúc này mới hiểu rõ từ "có tiền" trong lời của Tống Mạch Trúc, so với gia cảnh nhà nàng chắc cũng không khác mấy, hoặc là Cao gia còn có tiền hơn.
Tống Mạch Trúc thấy Thời Dĩ Cẩm không tiếp lời: "Cô không thấy tò mò cha hắn làm thái phó, lại để hắn đến Bích Thành làm huyện lệnh?"
Thời Dĩ Cẩm cười: "Mỗi người có chí hướng riêng, đó là sự lựa chọn và sắp đặt của riêmg bản thân".
Tống Mạch Trúc nhìn nụ cười của Thời Dĩ Cẩm dưới ánh nắng mặt trời có chút chói mắt.
Hai người bọn họ đưa Thời Dĩ Cẩm và Viên Viên tiễn đến tận cửa, nhìn theo hai người các nàng đi vào.
Viên Viên lưu luyến vẫn tay với hai người: "Ca ca hẹn gặp lại!".