Thời Dĩ Cẩm vừa định kiễng chân lấy câu đố trên đèn lồng xuống, nhưng chiều cao có hạn so với câu đố đó vẫn kém chút.
Lúc này, có người sượt qua vai Thời Dĩ Cẩm, lấy câu đố xuống.
Thời Dĩ Cẩm vừa quay người liền đụng vào lồng ngực rắn chắc của người đó, nàng lùi ra phía sau hai bước, mượn ánh đèn xung quanh, nhìn rõ mặt của đối phương.
"Tống đại nhân" Thời Dĩ Cẩm gặp Tống Mạch Trúc cũng có chút ngoài ý muốn, nàng nhìn mảnh giấy trên tay Tống Mạch Trúc, "Ngài cũng đến đoán đố đèn".
"Ừm" Tống Mạch Trúc đưa câu đố lấy xuống cho Thời Dĩ Cẩm.
Thời Dĩ Cẩm nhìn số lượng câu đố trong tay Tống Mạch Trúc rõ ràng nhiều hơn trong tay nàng rất nhiều, nên cũng thoải mái nhận lấy.
Nàng lại nhìn đèn lồng xung quanh, câu đố phía trên đã bị người xung quanh xé khá nhiều, cũng chỉ còn thừa mấy cái thôi.
Sau lưng của Thời Dĩ Cẩm đột nhiên xông đến một đám người, đẩy nàng loạng choạng về phía trước ngã vào lòng Tống Mạch Trúc.
Tống Mạch Trúc đỡ lấy Thời Dĩ Cẩm, lùi về sau hai bước: "Tiểu thư không sao chứ?"
Thời Dĩ Cẩm lắc đầu.
Đám người đó cũng ý thức được là va vào người khác quay đầu xin lỗi Thời Dĩ Cẩm: "Xin lỗi cô nương, người đông quá".
Mặc dù câu đố trên đèn chỉ còn thừa lại mấy cái, nhưng người trên cầu xem đèn lại dần dần đông lên.
Thời Dĩ Cẩm nói với Tống Mạch Trúc: "Chúng ta cùng đi đổi mấy câu đố này, xem có đổi được thứ gì không?".
Tống Mạch Trúc nhìn Thời Dĩ Cẩm nói cười ôn hòa, cũng đáp lại một câu: "Được".
Hai người quay lại chỗ người bán hàng bên kia, người bán hàng đang đổi cho người khác, mấy người trước mặt có không ít người đoán sai, hoặc là đến để đục nước béo cò.
Đến lượt hai người Tống Mạch Trúc và Thời Dĩ Cẩm, Tống Mạch Trúc đi lên phía trước nói lại cho chủ hàng nghe.
Đếm đến câu đố đèn cuối cùng, chủ sạp lộ ra vẻ lúng túng: "Vị công tử này, số lượng câu của ngài bằng với số lượng của vị công tử đang chờ ở bên kia".
Tống Mạch Trúc và Thời Dĩ Cẩm nhìn theo ánh mắt của chủ sạp, thì nhìn thấy Mạch Trạch Minh và Khâu Ninh từ khi đến Bích Thành đến giờ vẫn chưa gặp lại lần nào.
Thời Dĩ Cẩm không chút do dự đưa hết câu đố trong tay của mình đưa cho Tống Mạch Trúc: "Chúng tôi đi cùng nhau, tính là một người là được rồi".
Chủ sạp thấy tình hình như vậy, ngại ngùng nhìn Mạch Trạch Minh và Khâu Ninh, nhưng sau khi nghe hết đáp án của Tống Mạch Trúc, vẫn quay người lấy cây đèn ở sau lưng đưa cho Tống Mạch Trúc.
Mạch Trạch Minh dường như bị chọc tức, kéo Khâu Ninh xoay người đi xuống thềm: "Đi, chúng ta cũng không hiếm lạ gì cái đèn đó, ta mua cho muội cái đẹp hơn".
Thời Dĩ Cẩm bĩu môi, không có quan tâm hai người vừa đi đó nữa, ngược lại vô cùng hứng thú với chiếc đèn trong tay Tống Mạch Trúc.
Tống Mạch Trúc thấy Thời Dĩ Cẩm có hứng thú như vậy, liền đưa chiếc đèn trong tay cho nàng.
Thời Dĩ Cẩm cũng không khách khí nhận lấy, thắng được chiếc đèn này, ít nhiều cũng có công lao của nàng, hiện tại cầm chơi một lúc cũng rất tốt.
Hai người xuống cầu, dọc theo bờ sông, ánh trăng trên trời rọi xuống chiếu lên hoa đăng trôi nổi trên mặt sông khiến cho chúng tỏa ra một tầng ánh sáng ôn nhu.
"Bán sủi dìn* đây——sủi dìn vừa to vừa ngọt——" bên cạnh có tiếng rao của người bán hàng truyền đến.
(Sủi dìn - là món bánh trôi tàu có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Sủi dìn làm bằng bột gạo nếp, nhân đậu xanh hay vừng đen.
Bên ngoài lăn vừng đen & nấu trong nước gừng nóng, rắc thêm một vài sợi dừa nạo.
Sủi dìn của người Hoa có rất nhiều loại nhân, ngon nhất là nhân vừng đen, hạt sen nấu với táo tàu khô.)
Thời Dĩ Cẩm lập tức bị tiếng rao bán này thu hút, nhìn hơi nóng trong nồi bốc lên ngùn ngụt, sủi dìn ở trong nồi không ngừng sôi ùng ục.
Tống Mạch Trúc thấy Thời Dĩ Cẩm nhìn nồi sủi dìn không chớp mắt: "Muốn ăn, ta mời cô ăn sủi dìn, để cảm ơn cô đã đưa đố đèn cho ta".
Thời Dĩ Cẩm hít hít mũi, cảm nhận được hương thơm của gạo nếp: "Thật sự có thể sao?"
"Hai bát sủi dìn".
Tống Mạch Trúc cũng không trả lời Thời Dĩ Cẩm, trực tiếp nói với người bán hàng.
Thời Dĩ Cẩm ở trước sủi dìn, không thể chối từ, đặt đèn lồng lên trên bàn, tìm ghế ngồi xuống.
Tống Mạch Trúc kéo một cái ghế bên cạnh Thời Dĩ Cẩm ngồi xuống.
Thời Dĩ Cẩm lúc này mới bất giác nhớ ra hỏi: "Dương Trú và Họa Mi không có đi xem hội đèn lồng sao?"
"Để cho hai người bọn họ tự đi xem rồi".
Tống Mạch Trúc nói xong, Thời Dĩ Cẩm nhất thời cũng không biết Tống Mạch Trúc nói cái gì, quay đầu giả vờ như đang đánh giá đèn lồng.
Tống Mạch Trúc cũng nghiêng đầu nhìn cô nương trước mặt, dưới ánh đèn chiếu rọi, cũng nhiều hơn mấy phần nhã nhặn trầm tĩnh.
Không bao lâu, người bán hàng đã bưng sủi dìn lên: "Sủi dìn nóng hổi đến rồi đây!"
Hai người đều nói cảm ơn.
Thời Dĩ Cẩm cắn một miếng, vỏ ngoài mềm mịn bị thủng một lỗ, nhân vừng đen ở bên trong lập tức chảy ra ngoài.
Nhân vừng đen chảy vào trong miệng ngọt ngào nhưng không ngấy.
Nàng ăn xong một cái, lập tức cắn sang cái thứ hai nhìn Tống Mạch Trúc vẫn chưa động đũa: "Ngươi không ăn sao?"
Tống Mạch Trúc nghe thấy Thời Dĩ Cẩm hỏi, lúc này mới có động tác, hắn không động đũa chỉ là vì hắn không thích ăn ngọt.
Tống Mạch Trúc nhét sủi dìn vào trong miệng, vị ngọt của vừng đen lập tức tràn đầy trong miệng, nhưng lại không hề giống cái kiểu ngọt ngấy như bình thường, khó trách người trước mặt này lại ăn đến vui vẻ như vậy.
Không lâu sau, Thời Dĩ Cẩm đã ăn hết sủi dìn trong bát.
Tống Mạch Trúc đặt tiền đồng lên trên bàn, Thời Dĩ Cẩm thuận tay xách đèn lồng lên.
Sắc trời càng lúc càng muộn, mấy cửa hàng cũng bắt đầu đóng cửa, người cũng thưa thớt dần, Thời Dĩ Cẩm cảm thấy thời gian không sai biệt lắm nên định quay về.
Nàng đang định nói cáo từ với Tống Mạch Trúc, thì nghe thấy tiếng gọi to "tỷ tỷ", Viên Viên ở chỗ không xa "phịch phịch" chạy qua.
Viên Viên chạy đến chỗ Thời Dĩ Cẩm, ngẩng đầu nhìn Thời Dĩ Cẩm, lại nhìn Tống Mạch Trúc ở bên cạnh nghi vấn hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ sao lại đi cùng với vị ca ca này?"
Thời Dĩ Cẩm liếc mắt nhìn Tống Mạch Trúc bên cạnh: "Trên đường gặp được".
Nghe thấy Thời Dĩ Cẩm trả lời như vậy, Viên Viên giống như dâng bảo vật, quay người chạy về phía nhũ mẫu cầm một cái liên hoa đăng đưa cho Thời Dĩ Cẩm: "Muội ở trên đường gặp Khâu Ninh tỷ tỷ, tỷ ấy mua cho muội.
Muội còn nói cảm ơn tỷ tỷ ấy nữa".
Thời Dĩ Cẩm nghe thấy Viên Viên nói như vậy, giống như trước đây dỗ dàng con bé: "Viên Viên của chúng ta thật ngoan".
Viên Viên nghe thấy Thời Dĩ Cẩm khen mình, cũng vô cùng kiêu ngạo: "Nhưng mà muội vẫn thích đèn thỏ mà tỷ tỷ mua cho muội nhất".
"Cái miệng của muội thật ngọt" Thời Dĩ Cẩm cười cười nói với con bé một câu.
Tống Mạch Trúc nhìn Thời Dĩ Cẩm gặp được Viên Viên, cũng đoán ra được chắc bọn họ đến lúc phải quay về: "Ta tiễn hai người về".
"Xe ngựa của Thời phủ đợi ở cửa ngõ bên kia, không dám phiền đại nhân".
Thời Dĩ Cẩm từ chối "Tống đại nhân mấy ngày này chắc cũng vì vụ án mà bận đến sứt đầu mẻ trán, vẫn nên quay về sớm nghỉ ngơi thì hơn".
"Tiện đường".
Thời Dĩ cẩm thấy Tống Mạch Trúc trả lời như vậy, cũng không nói nhiều nữa, để Tống Mạch Trúc đưa hai tỷ muội nàng đến đầu ngõ.
Trên đường đi đến chỗ xe ngựa, Viên Viên mới chú ý đến đèn lồng đặc biệt trên tay Thời Dĩ Cẩm.
"Tỷ tỷ, chiếc đèn lồng trên tay tỷ, mỗi mặt đều không giống nhau, tỷ mua bao nhiêu tiền vậy?"
Thời Dĩ Cẩm cũng không định nói dối trước mặt trẻ con: "Là Tống đại nhân thắng đố đèn mà lấy được".
"Oa!" Viên Viên kinh ngạc hô lên một tiếng, "Ca ca đó thật lợi hại, chiếc đèn này thật đẹp".
Viên Viên vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào đèn lồng, thỉnh thoảng còn cảm thán mấy câu.
Thời Dĩ Cẩm cúi đầu nhìn động tác nhỏ của Viên Viên, biết được con bé đang có chủ ý gì, liền cảnh cáo: "Thời Dĩ Tú, muội đừng nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ".
Viên Viên bị Thời Dĩ Cẩm chọc thủng tiểu tâm tư, cũng không lúng túng, ngược lại to gan đi hỏi Tống Mạch Trúc: "Ca ca, chiếc đèn này có thể cho muội được không? Muội sẽ thích cái đèn này hơn cái đèn thỏ kia".
Thời Dĩ Cẩm nghe thấy lời của Viên Viên, cũng dở khóc dở cười, còn cảnh cáo một tiếng: "Thời Dĩ Tú, ta vừa nãy nói với muội cái gì".
Tống Mạch Trúc cũng không coi lời của Viên Viên là đồng ngôn vô kỵ, đặc biệt nghiêm túc trả lời Viên Viên: "Ta vừa nãy đã tặng chiếc đèn lồng này cho tỷ tỷ của muội rồi".
Thời Dĩ Cẩm ngạc nhiên quay đầu nhìn Tống Mạch Trúc, nàng không ngờ rằng Tống Mạch Trúc sẽ trả lời như vậy, cũng không chọc thủng lời nói của hắn.
Tống Mạch Trúc thấy Thời Dĩ Cẩm nhìn mình, cũng nhìn lại, lộ ra nụ cười ôn nhu hiếm thấy.
Viên Viên ngẩng đầu nhìn Tống Mạch Trúc và Thời Dĩ Cẩm tương tác qua lại cũng biết bản thân tuyệt đối sẽ không lấy được thứ tốt của tỷ tỷ, quay người lại xách đèn thỏ bảo bối của mình, "phịch phịch" chạy lên phía trước.
Viên Viên chạy xa một chút, Thời Dĩ Cẩm lúc này mới nói với Tống Mạch Trúc: "Đợi chút nữa ngài còn phải cầm về, nếu như Viên Viên nhìn thấy, không phải biết là ngài lừa nó sao".
"Không tính là lừa".
Tóng Mạch Trúc bất động thanh sắc "Chiếc đèn này tặng cho cô".
"Đây" Thời Dĩ Cẩm có chút do dự "Cái này suy cho cùng cũng là do ngài thắng được".
Tống Mạch Trúc thản nhiên nói: "Ta cầm chiếc đèn này về, sẽ bị Cao Nhiên trêu chọc".
Thời Dĩ Cẩm nhớ đến tính cách của Cao Nhiên, cảm thấy quả thực người đó sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng nàng lại không ngờ rằng Tống Mạch Trúc sẽ nói đến nhẹ nhàng như vậy: "Thế ta sẽ thay ngài cầm trước, đợi khi nào quay về kinh thành có cơ hội sẽ đưa lại cho ngài".
Tống Mạch Trúc nghe ra được Thời Dĩ Cẩm vẫn không định nhận, nhưng mà nhớ nàng ấy e là nhận, rồi lại quên.
THời Dĩ Cẩm đột nhiên nhớ ra cái gì, lúng túng mở miệng: "Tống đại nhân, ngài còn có hai chiếc khăn tay ở chỗ ta, đợi lúc này quay lại Kinh Thành sẽ trả lại cho ngài, mỗi lần ta đều quên mất".
Tống Mạch Trúc không ngờ rằng nàng vẫn còn nhớ đến chuyện này: "Được".
Tống Mạch Trúc tiễn Thời Dĩ Cẩm và Viên Viên đến đầu ngõ, sau đó liền từ biệt hai người.
Hắn xoay người quay lại chỗ vừa nãy đi qua, đi đến chỗ cửa hàng lúc nãy mua sủi dìn.
"Đầu nhi".
Dương Trú và Họa Mi đang ngồi ở trong quán cao giọng gọi Tống Mạch Trúc.
Tống Mạch Trúc nhìn hướng hai người bọn họ, phát hiện hai người họ đang ngồi ở cái bàn vừa nãy hắn với Thời Dĩ Cẩm ngồi, hắn cũng đi qua ngồi xuống.
Dương Trú hỏi hắn: "Đầu nhi, ngươi có muốn ăn một bát không? Bọn ta vừa nãy nghe người xung quanh nói sủi dìn ở chỗ này là tuyệt nhất, đến thử xem".
Tống Mạch Trúc lắc đầu, trong lòng nghĩ vừa nãy đánh bậy đánh bạ, lại ăn sủi dìn ở chỗ này.
Chủ hàng đó băng hai bát sủi dìn nóng hổi đặt lên trên bàn của bọn họ, nhìn Tống Mạch Trúc nói: "Vị công tử này, có cần gì không?"
"Không cần, cảm ơn".
Chủ hàng nhìn Tống Mạch Trúc một cái, dường như nhận ra hắn: "Được rồi, công tử ngài ngồi một lúc.
Sủi dìn của chúng ta đích xác là rất ngon, nên ngài mới giới thiệu bạn mình đến ăn phải không".
Tống Mạch Trúc cũng không trả lời, chủ hàng đó cũng không lại tìm mất mặt, hít hít mũi, quay lại đứng trước nồi bánh rao to.
Dương Trú thổi thổi sủi dìn, cắn một miếng, hàm hồ không rõ hỏi: "Đầu nhi, người vừa nãy một mình đến đây ăn sủi dìn?"
"Ừm, một mình".
Họa Mi nhìn ra được Tống Mạch Trúc không nguyện ý nói nhiều, đập nhẹ Dương Trú một cái: "Có đồ ăn vẫn không ngăn được miệng của ngươi".
Đợi đến lúc bọn họ ăn xong, mấy người lúc này mới cùng quay về phủ nha..