Thời tiết thay đổi theo tháng, hiện tại trời ngày một lạnh hơn.
Bên trong phủ thượng thư bắt đầu chuẩn bị tốt chậu than phân phát cho mỗi viện.
Nhìn bên ngoài trời âm u, Thời Dĩ Cẩm làm tổ trong phòng không muốn động đậy.
Nhưng mà, nàng cũng cảm thấy kỳ quái, đã một đoạn thời gian rồi, án nổ và vụ án trộm tế phẩm kia vẫn chưa thấy tin tức gì.
Thậm chí đến thân ảnh của nhân vật chính trong chuyện là Mạch Trạch Minh và Khâu Ninh cũng không thấy.
Cũng nhờ như vậy mà nàng sống đến thoải mái, tối thiểu không có người ép nàng đi theo tình tiết vở kịch.
Nàng không thể không nghi ngờ Tống Mạch Trúc trong lời nói của phụ thân là người cay nghiệt, người này nếu thật sự như trong lời đồn vô cùng lại hợi như vậy.
Buổi trưa, Viên Viên kéo theo nhũ mẫu đến phòng của Thời Dĩ Cẩm bắt Thời Dĩ Cẩm phải thực hiện lời hứa.
Thời Dĩ Cẩm cả ngày ngốc ở trong phòng cũng là vô cùng buồn chán, thế là đồng ý cùng Viên Viên đi đến phòng bếp dùng bột gạo nếp làm bánh trôi nhỏ.
May là ở phòng bếp luôn có sẵn bột gạo nếp, Thời Dĩ Cẩm mới thành công làm được mấy viên bánh trôi.
Viên Viên ở bên cạnh nghịch bột gạo nếp, nghịch đến cho cả mặt đều là dấu tay trắng, đến cả trên tóc cũng có dấu vết của bột gạo, giống như một người tuyết nhỏ vậy.
Chỉ có lác đác vài viên bánh trôi ở trong tay Viên Viên là thành hình, Thời Dĩ Cẩm thấy Viên Viên vui vẻ nghịch ở đó, nên cũng để kệ nó.
Chớp mắt đã tối rồi, Viên Viên quấn lấy Thời Dĩ Cẩm không định quay về phòng mình.
" Tỷ tỷ, muội muốn ngủ với tỷ!" Viên Viên uốn éo người làm nũng với Thời Dĩ Cẩm.
Nhũ mẫu ở bên cạnh khuyên nhị tiểu thư về phòng, nhưng Viên Viên hôm nay đặc biệt bướng bỉnh, nói thế nào cũng không động.
" Viên Viên đi tìm mẫu thân ngủ cùng được không?"
" Nương không để ý muội, tỷ tỷ cũng không để ý muội" Viên Viên vẻ mặt tủi thân nhìn Thời Dĩ Cẩm.
Thời Dĩ Cẩm nhìn tiểu oa oa phấn điêu ngọc trác ở trước mặt, mặt đỏ hồng, sắp rơi nước mắt đến nơi cũng không khỏi mềm lòng: " Thế Viên Viên về phòng trước, để nhũ mẫu giúp muội tắm rửa đã, đến tối lúc đi ngủ, lại đến tìm tỷ tỷ có được không?"
Viên Viên nghe thấy thế, lập tực hít hít mũi, trên mặt nở nụ cười tỏa nắng: " Vâng, thế đến tối là muội đến tìm tỷ".
Quay trở về phòng, Thời Dĩ Cẩm đơn giản dùng bữa tối, tắm rửa một lượt, còn chưa đến thời gian đi ngủ, đã nhìn thấy một thân ảnh phi như bay nhào lên trên người nàng.
" Tỷ tỷ! Muội đến rồi!" Phía sau là khuôn mặt xin thứ lỗi của nhũ mẫu.
.
Đam Mỹ Hài
Thời Dĩ Cẩm cũng không có thói quen để người khác hầu hạ: " Nhũ mẫu cứ về trước đi, ta sẽ chiếu cố Viên Viên tốt, ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi".
Nhũ mẫu nhớ lại những sai sót để Viên Viên chạy mất trước kia, phu nhân và tiểu thư đều không có trách phạt bà ta: " Đây.....đại tiểu thư, nếu không ta lưu lại ở bên ngoài phòng, người có chuyện gì cứ gọi ta là được".
" Không sao đâu, Viên Viên sẽ ngoan ngoãn mà phải không?" Thời Dĩ Cẩm cúi đầu nhìn bánh bao sữa ở trước mặt.
Viên Viên ra sức gật đầu, từ trong lòng Thời Dĩ Cẩm chui ra, đẩy nhũ mẫu đi ra bên ngoài: " Nhũ mẫu, ta sẽ ngoan ngoãn, không gây phiền phức cho tỷ tỷ đâu".
" Thế tiểu thư ở lại, ta quay về đây".
Nhũ mẫu không yên tâm quay đầu nhìn.
Thời Dĩ Cẩm kéo lấy tay của Viên Viên, vẫy tay với nhũ mẫu, nhũ mẫu như vậy mới đóng cửa rời đi.
Viên Viên nhìn thấy thân ảnh nhũ mẫu rời đi, chân ngắn mới chạy đi trèo lên trên giường của Thời Dĩ Cẩm, chui vào trong chăn, vỗ vị trí ở bên cạnh: " Tỷ, tỷ cũng lên đi".
Thời Dĩ Cẩm nở nụ cười, đi đến chỗ Viên Viên, chui vào trong chăn.
bất giác phát hiện trong chăn rất lạnh, cảm thấy nên để người trong phủ đưa đến hai cái lò sưởi.
Viên Viên thấy Thời Dĩ Cẩm chui vào chăn, lập tực chui vào trong lòng của nàng.
" Muội cứ dính lấy tỷ như vậy?" Thời Dĩ Cẩm nhẹ véo má đầy thịt của Viên Viên.
" Lúc trước tỷ không có đối tốt với muội như vậy, hiện tại mới khiến cho muội dính lấy.
Tỷ tỷ, tỷ có phải đột nhiên cảm thấy Viên Viên rất đáng yêu."
Nghe lời nói trẻ con ngây thơ của Viên Viên, Thời Dĩ Cẩm mới phản ứng lại, thật ra Viên Viên chắc là ý thức được nàng và nguyên chủ Thời Dĩ Cẩm là không giống nhau, nên mới hỏi câu như vậy.
" Đúng vậy, Viên Viên rất đáng yêu, Viên Viên là đứa bé đáng yêu nhất kinh thành" Thời Dĩ Cẩm nở nụ cười vò loạn đầu của Viên Viên.
Viên VIên ở trong lòng Thời Dĩ Cẩm cười vui vẻ: " Tỷ tỷ, muội vẫn chưa buồn ngủ".
Thời Dĩ Cẩm nghĩ một lúc: " Thế tỷ tỷ kể chuyện cho muội nghe nhé".
" Ngày xưa có một vị công chúa sống dưới biển...."
" Còn có người sống ở dưới biển à?"
" Không chỉ có người, còn có cá, tôm, cua cũng đều sống ở trong biển" Thời Dĩ Cẩm trả lời Viên Viên xong lại tiếp tục kể câu chuyện 《nàng tiên cá》.
Lúc đầu Viên Viên còn chêm vào mấy câu, dần dần ở bên cạnh Thời Dĩ Cẩm có tiếng hít thở đều đều.
Thời Dĩ Cẩm giúp Viên Viên chỉnh lại chăn, quay đầu thổi tắt ngọn nến ở gần đầu giường, nhẹ vỗ vỗ vào sau lưng Viên Viên, sau đó cũng từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Đột nhiên, Thời Dĩ Cẩm bị âm thanh huyên náo ở bên ngoài đánh thức.
Đến Viên Viên ở bên cạnh cũng dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, bò dậy hỏi: " Tỷ tỷ, làm sao vậy?"
" Không có chuyện gì, muội ngủ đi".
Thời Dĩ Cẩm giúp Viên Viên đắp lại chăn, nhìn Viên Viên lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ, mới rón ra rón rén xuống giường.
Nàng vừa nãy nhìn ra bên ngoài cửa có thấy ánh lửa, nàng lấy y phục được treo đầu giường, chuẩn bị ra bên ngoài xem tình hình.
Vừa mới bước ra gần cửa phòng, có một hắc y nhân chắn ở trước mặt, trực tiếp bịt lấy miệng của Thời Dĩ Cẩm.
" Ưm! ưm!" Thời Dĩ Cẩm không có thắp nến, ở trong đêm tối, chỉ nhìn thấy đối phương mặc đồ đen, trên mặt bịt khăn đen.
Nàng vung loạn muốn đá đối phương, lại bị đối phương khống chế động tác, Thời Dĩ Cẩm vừa định đưa tay lên đánh đối phương.
Đối phương lại kéo khăn che mặt xuống, nhìn Thời Dĩ Cẩm nói: " Không cần nói chuyện".
Thời Dĩ Cẩm mới ý thức được bên ngoài dường như có người cầm đuốc đi đến gần trong này, Thời Dĩ Cẩm nương theo ánh sáng ở bên ngoài mới nhìn rõ đối phương: " Là ngài?"
Người đó trong tình cảnh này vẫn không hề có chút túng quẫn, nhìn phản ứng của Thời Dĩ Cẩm, dự đoán nàng sẽ không phát ra tiếng kêu lớn, mới lùi lại hai bước.
" Ta không ngờ đến Tống đại nhân sẽ có hành động giống bọn trộm cắp như thế này? Quân tử nào sẽ chạy đến phòng của khuê nữ vào ban đêm?" Thời Dĩ Cẩm tức giận nói, vừa nãy trong khoảnh khắc đó, nàng thật sự nghĩ có trộm lẻn vào trong phủ thượng thư của bọn họ, mà nàng bị phát hiện nên mạng nhỏ khó giữ, nghĩ đến Viên Viên vẫn còn đang ngủ trong phòng, càng toát mồ hôi lạnh thấm đẫm sau lưng áo.
" Ta trên đường truy xét dấu vết của vụ trộm tế phẩm, phát hiện tất cả các manh mối đều chỉ đến phủ thượng thư nhà cô, thế nên mới có hành động như vậy.
Dọa sợ đến cô, ta thật xin lỗi".
Thời Dĩ Cẩm không hề nghe thấy ý tứ xin lỗi nào từ thái độ của Tống Mạch Trúc: " Ngài trước hoài nghi ta, hiện tại lại hoài nghi đến người trong phủ ta, ngài có chứng cứ không mà nói như vậy?'
Đang lúc Thời Dĩ Cẩm đang định ra sức tranh luận với Tống Mạch Trúc, ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
" Đại tiểu thư! Đại tiểu thư!" gia đinh ở bên ngoài đang liên tục gọi Thời Dĩ Cẩm.
Thời Dĩ Cẩm đẩy Tống Mạch Trúc vào trong góc, qua một lúc mới kêu lên: " Đến đây!"
Trước lúc mở cửa, nàng lại liếc mắt nhìn một cái, phát hiện Tống Mạch Trúc đã nấp rất kỹ, mới mở cửa.
" Làm sao vậy?' Thời Dĩ Cẩm hỏi gia đinh ở bên ngoài cửa.
" Có kẻ trộm lẻn vào trong phủ, bọn thuộc hạ hiện tại đang lùng bắt kẻ trộm, không biết bên này đại tiểu thư có thấy chỗ nào khả nghi không?"
" Không có, ta và nhị tiểu thư của các người đang ngủ, các người gọi ta mới nghe thấy".
" Vì sự an toàn của đại tiểu thư và nhị tiểu thư, thuộc hạ sẽ phái người canh giữ ở trong viện" Gia đinh đó trực tiếp phân phó hai người ở đằng sau ở lại canh giữ.
" Thế làm phiền các ngươi rồi".
Thời Dĩ Cẩm thấy thế cũng biết được nếu từ chối thì sẽ càng đáng nghi hơn.
Nàng đóng cửa thấp giọng nói với Tống Mạch Trúc trong bóng tối: " Nghe thấy chưa? Ta xem ngài trong nhất thời sẽ không thể đi được rồi.
Muội muội ta vẫn còn ở bên trong, ta chẳng có thời gian quản ngài.
Ta giúp ngài chỉ là ta cảm thấy phụ thân ta không phải là người sẽ làm cái loại việc trộm cắp đó, ngài đừng nghĩ nhiều."
Tống Mạch Trúc không nói gì, chỉ từ trong lồng ngực lấy ra một lệnh bài đưa cho nàng.
Thời Dĩ Cẩm ngờ vực nhận lấy, nàng phát hiện lệnh bài này nàng vừa thấy qua lúc ở phòng bếp buổi chiều, bởi vì thấy lạ, nàng có hỏi nhiều thêm mấy câu, nói là hạ nhân trong phủ dùng khi xuất phủ đi mua sắm.
Tống Mạch Trúc cảm thấy Thời Dĩ Cẩm đã nhận ra lệnh bài này, đến đây mới tiếp tục nói: " Lệnh bài này là bọn ta phát hiện ở hiện trường vụ trộm, ở trong lùm cỏ bên cạnh tìm được.
Thời Dĩ Cẩm ném lệnh bài cho Tống Mạch Trúc: " Đây là chuyện của ngài, không phải chuyện ta phải lo lắng.
Ngài đừng hy vọng bảo ta đi giúp ngài nghe ngóng bất kỳ tin tức gì".
Bên trong phòng có tiếng Viên Viên truyền ra, dường như còn mang theo chút nứt nở: " Tỷ tỷ, tỷ ở đâu vậy?"
" Tỷ ở bên ngoài".
Thời Dĩ Cẩm vội vàng trả lời.
" Ngài tự lo tốt cho mình đi".
Nàng trợn mắt nhìn Tống Mạch Trúc đang ở trong bóng tối, cũng mặc kệ đối phương có nhìn thấy không.
Thời Dĩ Cẩm quay lại giường, Viên Viên lập tức túm chặt lấy góc áo của Thời Dĩ Cẩm: " Tỷ tỷ, muội còn cho rằng tỷ không cần muội nữa."
" Sẽ không đâu, Viên Viên của chúng ta ngoan như vậy mà, ta không nỡ để mất muội đâu".
Thời Dĩ Cẩm nhẹ vỗ Viên Viên, muốn cho Viên Viên lại chìm trong giấc ngủ lần nữa.
Viên Viên ở trong đêm tối mở to mắt: " Tỷ tỷ, vừa nãy ở bên ngoài có người à? Muội hình như nghe thấy tiếng tỷ nói chuyện".
"Ừ, là gia đinh trong phủ đến hỏi hai câu, nói là có trộm lẻn vào trong phủ ta".
Ánh mắt Thời Dĩ Cẩm lóe lên.
" Thế đã bắt được người xấu chưa?" Viên Viên nghe thấy Thời Dĩ Cẩm nói vậy, càng mở to mắt vô cùng tò mò.
" Vẫn chưa, nhanh ngủ đi, tỷ cũng ngủ đây".
Thời Dĩ Cẩm cảm thấy nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể mượn có nói đi ngủ, ôm Viên Viên một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Thời Dĩ Cẩm chợp mắt, lại nghĩ mãi không ra, Tống Mạch Trúc có thể đi vào trong viện tử nhà bọn họ, thêm vào đó với thân phận của hắn ta thì võ công chắc phải rất cao cường, làm sao có thể dễ dàng bị người khác phát hiện được.
Tống Mạch Trúc ở phòng ngoài cũng nghe thấy cuộc nói chuyện vừa nãy của Thời Dĩ Cẩm và Viên Viên.
Hắn biết lệnh bài đó là của hạ nhân trong phủ, vốn dĩ định đi phòng hạ nhân, lại ngoài ý muốn kinh động đến gia đinh ở trong phủ.
Hắn cảm thấy nguyên nhân hắn bị phát hiện chỉ có thể là hung thủ biết được hắn mấy ngày sắp tới sẽ tìm đến cửa, thế mới cảnh giác như vậy.
Hắn lúc đó cũng hoang mang rối loạn, trong Thời phủ khắp nơi đều đèn đuốc sáng trưng, chỉ có trong tiểu viện này nhìn có vẻ một mảnh tối om, thế nên mới trốn vào bên trong, lại không ngờ rằng đó là khuê phòng của Thời Dĩ Cẩm.
Hắn lại càng không ngờ rằng, Thời Dĩ Cẩm sẽ giúp hắn che giấu hành tung..