“Bốn……bốn quyển tiểu thuyết á?!” Nam Bùi nghe vậy, không khỏi mở to hai mắt.
Lời hệ thống nói tựa như sấm sét, nổ tung trong đầu cậu, vô số mảnh ký ức cũng theo đó nhảy ra. Chỉ là Nam Bùi còn chưa có cách nào ghép tất cả những mảnh vỡ ấy lại với nhau. Nhưng một suy đoán đáng sợ đã xẹt qua tâm trí cậu.
Hệ thống vậy mà lại có cùng suy nghĩ như cậu. Nó trầm mặc giây lát, sau đó nói, “Ừ, quả thật là bốn quyển tiểu thuyết. Sở dĩ nói không dám xác định đây là tin tốt hay tin xấu, là bởi vì……tôi còn chưa biết được mối liên hệ của cậu với quyển tiểu thuyết thứ tư này.”
Không sai, hệ thống và Nam Bùi đều đang nghĩ đến một việc, nếu như khu dữ liệu thừa ra chính là quyển tiểu thuyết thứ tư……
Vậy liệu Nam Bùi có phải là người thuộc quyển tiểu thuyết ấy không?
Cậu là nhân vật nào trong đó?
Hay……đây chỉ là trùng hợp, Nam Bùi chỉ là một người ngoại lai thôi?
“Ta và quyển tiểu thuyết thứ tư……” Nam Bùi đờ đẫn ngồi trước bàn làm việc, con ngươi không ngừng rung động, giọng nói cũng theo đó run run, “Có thể có liên hệ gì được chứ? Ta nhớ rõ ràng mình xuyên tới đây mà!”
“Vậy cậu có còn nhớ được những ký ức trước khi mình xuyên tới đây không?” Hệ thống đột nhiên hỏi, “Chi tiết một chút, như là ở thế giới cũ cậu có từng thích ai không ấy.”
Nam Bùi ngây ra giây lát, sau đó kinh ngạc mở to hai mắt.
Cậu chỉ nhớ trước khi mình xuyên qua là một diễn viên, không cha không mẹ thôi, còn đâu cả cuộc đời đều là một mảnh mơ hồ.
Muốn tỉ mỉ nhớ lại một chi tiết nào đó, làm sao cũng không thể nhớ ra được.
“Lẽ nào ý mi là……” Nam Bùi không dám tin hỏi, “Ta thật ra, không phải xuyên tới đây?”
Hệ thống rơi vào im lặng. Một lát sau, nó mới đáp, “Ký chủ, tôi phải xem thử bức tranh cậu vẽ ở nhà kia.”
Giờ phút này, cậu đã sớm không còn thương cảm vì sắp sửa ly biệt nữa rồi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn làm rõ mối liên hệ của mình với quyển tiểu thuyết thứ tư.
Cậu nhanh chóng tìm ra bức chân dung trên gác xép kia.
Trong tranh, Hoắc Nghiêu ngồi dưới đất trong một thư viện, lưng dựa vào giá sách, cổ áo sơ mi cởi vài khuy……
Nhìn từ bố cục, đường nét, phong cách vẽ thì rõ ràng bức tranh này là từ tay Nam Bùi mà ra. Nhưng từ ngày Nam Bùi tới thế giới này tới giờ, rõ ràng chưa từng vẽ bức thứ hai.
Cũng chính bởi nguyên nhân này nên sau khi biết được có quyển tiểu thuyết thứ tư, Nam Bùi và hệ thống mới không hẹn mà cùng nghi ngờ Nam Bùi có quan hệ với quyển tiểu thuyết ấy.
Nếu không, không thể giải thích được chuyện này.
Nam Bùi xem xong bức tranh, ngón tay đều run lên.
Khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn nghĩ mình là một kẻ ngoại lai, nhưng đối diện bức tranh kia, càng lúc càng nhiều mảnh vụn ký ức len lỏi vào đầu cậu.
Lần đầu tiên gặp ba mẹ, trong lòng Nam Bùi đã nảy sinh cảm giác thân thiết, thậm chí có chút nhớ nhà.
Lần đầu tiên gặp Hoắc Nghiêu, Nam Bùi đã không nhịn được tới gần anh, vô thức tin tưởng anh.
Lần đầu tiên tới khu bắc thành phố Lục Tấn, Nam Bùi cảm thấy quen thuộc với mỗi một thứ ở đây, như là đã từng trông thấy vậy.
……
Càng lúc càng nhiều chi tiết như kết thành một tấm mạng nhện, từng tầng từng tầng quấn lấy nhau, khiến Nam Bùi đứng như trời trồng tại chỗ.
Hệ thống scan bức tranh lên thử giải mã nhưng vẫn không tìm ra được tin tức gì từ đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, đợi nó đưa ra kết quả.
Cuối cùng, giọng nói không chút phập phồng của hệ thống vang lên, “Ký chủ, tôi lọc ra được một ít dữ liệu từ bức tranh này, trùng khớp với khu dữ liệu thừa ra, mà bức tranh này lại là do cậu vẽ, thế nên……
Cậu chắc chắn là nhân vật trong quyển tiểu thuyết thứ tư.”
Tuy Nam Bùi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị chấn động đến không nói ra lời.
“Hệ thống, có thể tìm được nhiều thông tin hơn không…” Nam Bùi nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn nghèn nghẹn, “Ví dụ như……ta là nhân vật nào trong quyển tiểu thuyết thứ tư?”
Lần này, ngoài dự liệu của Nam Bùi, hệ thống không chút do dự đáp, “Cậu nhất định là nhân vật chính……hay ít nhất là một trong các nhân vật chính.”
Nam Bùi mở to hai mắt, “Sao mi lại khẳng định như thế?”
“Ngoại trừ người từ thế giới khác xuyên đến…” Hệ thống bình tĩnh phân tích, “Thì chỉ có nhân vật chính mới có thể bù đắp vận mệnh thiếu hụt cho người khác trong thế giới tạo thành từ nhiều quyển tiểu thuyết hợp lại này thôi.”
Một câu nói đơn giản, lại khiến sống lưng Nam Bùi không rét mà run.
Cậu là nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết thứ tư.
Nhưng cục xuyên thư lại bảo cậu dùng vận mệnh của mình bù đắp cho nhân vật chính của ba quyển tiểu thuyết khác.
Nam Bùi còn nhớ hệ thống từng nói —- vận mệnh của mỗi một thế giới có hạn.
Vì vậy, cậu gần như run giọng hỏi, “Nếu như ta thật sự là nhân vật chính của quyển tiểu thuyết thứ tư, nhưng lại dùng vận mệnh của mình bù đắp cho nam chính của ba quyển tiểu thuyết khác……vậy sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Hệ thống trầm mặc thật lâu.
Nó không phải đang suy nghĩ, mà là đang do dự.
Nếu nó nói ra chân tướng, có lẽ sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn tới thế giới này.
Nhưng khoảng thời gian này ở chung với Nam Bùi, mỗi một nỗ lực của Nam Bùi nó đều nhìn vào mắt.
Cậu tận tâm tận lực hoàn thành từng cảnh diễn, mỗi lần tưởng như lật xe tới nơi đều gắng sức cứu vãn tình thế, trong quá trình phát triển sự nghiệp của ba vị nam chính luôn xuất hiện ngay khi cần thiết……
Đứng trước một ký chủ kính nghiệp như vậy, hệ thống quả thật không nhẫn tâm dối gạt.
Nhưng nếu như để Nam Bùi biết được chân tướng, cục xuyên thư bên kia không biết sẽ làm ra chuyện gì……
“Hệ thống…” Nam Bùi khẽ khàng thở ra một tiếng, “Ta hỏi như vậy, có phải đã làm khó mi rồi không?”
Hệ thống không trả lời.
“Nếu như biết được chân tướng là phải trả giá…” Nam Bùi hít một hơi thật sâu, chầm chậm nói, “Vậy ta nguyện một mình gánh chịu. Nhưng ít nhất, ta không muốn chìm trong mơ hồ như thế này nữa.”
Ước chừng mười giây sau, hệ thống cuối cùng cũng mở miệng, “Vận khí của thế giới là có hạn, sau khi nhiều quyển tiểu thuyết hợp lại làm một, nhân vật chính nào càng mạnh vận khí được chia cho sẽ càng nhiều. Nếu như dùng vận khí của mình bù đắp cho nhân vật chính yếu hơn, nhân vật chính cường thế sẽ trở nên yếu đi, cuối cùng biến thành nhân vật phụ, thậm chí pháo hôi —- quan trọng hơn là, những người bên cạnh nhân vật chính cũng đều chịu ảnh hưởng.”
Có vẻ không khác lắm với những gì Nam Bùi suy đoán.
Cậu đã bình tĩnh lại từ cơn chấn động, hỏi hệ thống, “Sao cục xuyên thư các người lại làm như vậy?”
“Chuyện này, cục xuyên thư không cho tôi biết.” Hệ thống đáp, “Họ không cấp cho tôi quyền hạn cao hơn, phỏng chừng cũng là vì thế. Nếu như không nhờ có bức tranh này, tôi cũng không phát hiện ra được.”
Nam Bùi trầm mặc giây lát, sau đó nói, “Không phải ta muốn trách mi đâu.”
Hệ thống tiếp tục nói, “Nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi, đây có lẽ là vì lúc mới đầu, ba vị nam chính còn lại đều quá yếu, còn cậu ở quyển tiểu thuyết thứ tư lại quá mạnh, khi bốn quyển tiểu thuyết hợp lại làm một, vận khí được phân chia không đồng đều, vì thế buộc phải có một nhân vật chính hy sinh, mới có thể duy trì được sự cân bằng.”
“Thế nên cục xuyên thư đã xóa đi ký ức của ta, khiến ta dùng vận khí của mình bù đắp cho ba người kia…” Nam Bùi nghiến răng nói, “Là để hoàn thành tuyến sự nghiệp cho ba nam chính kia ấy hả?!”
“KPI của cục xuyên thư được tính trên số lượng người, hy sinh một mình cậu, nhưng thành toàn được cho ba người còn lại —- à không, nói đúng ra thì, các thụ chính cũng được hưởng ké vận khí từ cậu, nên hẳn phải là thành toàn được cho sáu người mới đúng, đây với cục xuyên thư mà nói chính là chỉ có lợi không có hại.”
“Vậy bây giờ ta đã dùng bao nhiêu vận khí bù đắp cho bọn họ rồi?” Nam Bùi không vui hỏi.
Hệ thống đáp, “E rằng đã vượt quá 60%……”
“Một câu hỏi cuối cùng…” Nam Bùi cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, từng câu từng chữ hỏi, “Nếu như ta không phát hiện ra chuyện này, sau khi tuyến sự nghiệp hoàn thành, cục xuyên thư định làm như thế nào?”
Hệ thống suy nghĩ giây lát, trả lời, “Tôi nghĩ, phần thưởng một tỷ hẳn vẫn sẽ trao cho cậu, nhưng cậu sẽ phải rời xa thế giới tiểu thuyết nguyên bản của mình, được đưa tới một thế giới khác, vĩnh viễn cắt đứt liên hệ với quyển tiểu thuyết thứ tư. Mà những người có quan hệ với cậu trong quyển tiểu thuyết thứ tư, đều sẽ biến thành nhân vật pháo hôi. Như vậy, tình tiết mấy người Tống Cảnh Sâm trả thù nhà họ Nam cũng sẽ thuận lợi tiến hành.”
Nam Bùi xem như hiểu được rồi.
Cục xuyên thư không chỉ xóa bỏ ký ức của một mình cậu, mà còn xóa bỏ ký ức của tất cả những người thuộc quyển tiểu thuyết thứ tư.
Như vậy, sau khi Nam Bùi chia hết vận khí cực mạnh của mình cho mấy nam chính còn lại, hoàn thành nhiệm vụ của cục xuyên thư xong sẽ bị diệt trừ, đưa tới một thết giới khác, còn người thân, bạn bè cậu sẽ tiếp tục ở lại gánh chịu kết cục bị vả mặt.
“Hay lắm, muốn biến toàn bộ người của quyển tiểu thuyết thứ tư thành pháo hôi à.” Nam Bùi nghiến nghiến răng, ngón tay nhịn không được siết chặt thành quyền, “Cục xuyên thư nhất định phải làm đến triệt để như vậy hả?!”
Hệ thống không nói gì, rõ ràng cũng bị chuyện này chấn động không nhẹ.
Nó cũng không ngờ, sự nghiệp của ba vị nam chính kia, lại được thành lập trên đau khổ của các nhân vật thuộc quyển tiểu thuyết thứ tư.
Nam Bùi bị cảm xúc tuyệt vọng nhấn chìm. Bây giờ tuyến sự nghiệp của ba vị nam chính đã sắp hoàn thành, cậu sắp bị đưa đi nơi khác rồi.
Cậu còn có thể làm gì để thay đổi kết cục được đây?
Quyển tiểu thuyết thứ tư liệu còn có thể cứu vãn được không?
Ba mẹ của cậu, còn cả Hoắc Nghiêu nữa……
Thật sự sẽ biến thành pháo hôi sao?
Đối diện với ánh mắt tuyệt vọng, hoảng loạn của Nam Bùi, hệ thống rốt cuộc không thể chịu được thêm nữa.
Giữa hệ thống và ký chủ, nó lựa chọn đứng về phía ký chủ của mình.
Vì thế, hệ thống nói với Nam Bùi, “Ký chủ, chuyện này cũng không phải không có cách cứu vãn. Chỉ cần cậu có thể phá hoại cốt truyện của ba quyển tiểu thuyết kia, thì vận khí đã cho đi có thể quay trở lại chỗ cậu.”
Nam Bùi có chút vô lực nói, “Nhưng mà tối nay tuyến sự nghiệp của bọn họ sẽ hoàn thành, bây giờ ta mới ra tay liệu có còn kịp không?”
“Đừng sợ, ký chủ.” Trong giọng hệ thống lộ ra mấy phần kiên định, đây là lần đầu tiên nó lựa chọn phản bội cục xuyên thư, “Tuy quyền năng của tôi có hạn, nhưng phần thưởng nhiệm vụ là do tôi thực hiện đó.”
Nam Bùi ngơ ngác hỏi, “Nghĩa là sao?”
“Sau khi sự nghiệp của ba vị nam chính hoàn thành, tôi có thể trao một tỷ cho cậu.” Hệ thống đáp, “Nhưng tôi cũng có thể chọn để cậu tiếp tục ở lại thế giới này, chỉ cần không để cục xuyên thư biết là được.”
Những lời nói của hệ thống tựa như ánh mặt trời chiếu xuyên qua đêm tối, khiến Nam Bùi ngay lập tức thấy được hy vọng.
“Hệ thống, mi làm như vậy có mạo hiểm lắm không?” Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, nói, “Bất kể thế nào, cảm ơn mi vì đã đồng ý giúp ta.”
Hệ thống bình tĩnh trả lời, “Bên phía cục xuyên thư cứ để tôi ứng phó cho, thời gian tới cậu chỉ cần nghiên cứu một việc duy nhất – làm thế nào để phá hoại cốt truyện của ba quyển tiểu thuyết kia – thôi.”
Nam Bùi nhắm mắt, chìm vào suy nghĩ.
Lát sau, cậu mở mắt ra, khóe môi cong lên, “Tuyến sự nghiệp là ta thúc đẩy, tuyến tình cảm là ta giúp phát triển, mọi thứ ba người đó hiện giờ có được đều do ta ban tặng. Ta muốn phá hoại còn không đơn giản sao?” Giọng điệu tràn ngập trào phúng.
Bị cục xuyên thư xóa mất ký ức, mơ mơ hồ hồ làm simp lâu như vậy, cung cấp nhiều tài nguyên như vậy cho ba người kia.
Bây giờ, cũng đến lúc lấy lại tất cả rồi.
“Cậu định làm thế nào? Có cần đối đầu trực diện với bọn họ không?” Hệ thống hỏi.
Nam Bùi cười khẽ một tiếng.
Cậu cười rất đẹp, là nụ cười hệ thống chưa từng được thấy bao giờ, trong đó không chỉ có tự tin, mà còn mang theo mấy phần lạnh lẽo, cùng với khí thế nắm giữ tất thảy trong lòng bàn tay nữa.
“Không vội.” Nam Bùi cong môi, chậm chạp nhả từng chữ, “Cứ từ từ, từng bước từng bước một.”
Khoảnh khắc này, hệ thống vậy mà lại thấy đồng tình thay cho ba vị nam chính kia.
Nó nhìn ra được, thân là nhân vật chính của quyển tiểu thuyết thứ tư, năng lực của Nam Bùi hơn xa mấy nam chính còn lại.
Mà…..
Lúc này ở trong mắt ba nam chính ấy, Nam Bùi lại chỉ là một tên simp hèn mọn không hơn không kém.
Thợ săn xuất hiện dưới bộ dạng con mồi, mới là nguy hiểm nhất.
“Trước khi ta đoạt lại toàn bộ vận khí của mình…” Nam Bùi phủi đi lớp bụi dính trên bức tranh, “Hệ thống, cầu xin mi, nhất định phải tra được nội dung quyển tiểu thuyết thứ tư, cùng với……quan hệ của ta và Hoắc Nghiêu nhé.”
Hệ thống lập tức đáp, “Yên tâm, cứ giao cho tôi.”
Nam Bùi cất bức tranh đi, bước ra khỏi căn gác xép tối tăm, khóa cửa lại.
Bên ngoài, Lý Nhã và Nam Thành Thước vừa vặn đang tìm cậu.
Lý Nhã thấy Nam Bùi bước ra, vội vàng nói, “Bùi Bùi, còn đừng quá buồn, hôm nay vừa hay có món con thích đấy……”
“Ba, mẹ, hai người ăn trước đi.” Nam Bùi thật tự nhiên nói, sau đó nhìn về phía Lý Nhã, “Đúng rồi, hôm trước con có để mấy món quà giáng sinh trong phòng khách, chưa kịp gửi đi, mẹ chưa vứt chúng đi chứ ạ?”
Lý Nhã thoáng ngây người.
Sao bà lại cảm thấy hôm nay con trai bình thường hơn không ít vậy nhỉ?
Không còn khóc gào đòi gặp Tống Cảnh Sâm, cũng không đầy mặt sầu bi khổ não nữa, nói chuyện cũng không nhanh không chậm……
Giống như nhiều thêm mấy phần tự tin vậy?
“À, mẹ chưa vứt đi đâu.” Lý Nhã vội vàng đáp, “Mấy hộp quà đó gói ghém rõ cầu kỳ, mẹ còn tưởng con định đợi đến năm mới sẽ mang đi tặng cơ.”
Nam Bùi cong môi, hơi hơi mỉm cười, ôn hòa nói, “Vậy thì tốt.”
Lý Nhã nghi hoặc hỏi, “Sao thế, con cần mấy món quà đó làm gì à?”
“À……” Nam Bùi suy nghĩ giây lát, giả bộ nghiêm túc nói, “Chỉ là cảm thấy không tặng thì thật đáng tiếc, nên bây giờ con định đi tặng lại một lần nữa thôi ạ.”
Nam Thành Thước bên cạnh ngay lập tức đen mặt, “Tặng Tống Cảnh Sâm à?”
Nam Bùi gật gật đầu, “Xem như là vậy ạ.”
Lý Nhã nhíu mày, giáo huấn, “Bùi Bùi, cái tên Tống Cảnh Sâm kia chẳng phải hạng tốt đẹp gì đâu, nó đã không chịu nhận quà của con rồi, con còn tặng lại làm gì nữa chứ?!”
“Bởi vì —-” Nam Bùi kéo dài giọng, ý cười trên khóe môi không hề suy xuyển, như là nghĩ đến chuyện gì rất vui vẻ vậy, “Con muốn dành cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.”
Lý Nhã và Nam Thành Thước đồng thời ngẩn người.
Bọn họ?
Hai người còn chưa kịp phản ứng, Nam Bùi đã mang theo quà đi ra ngoài rồi.
Cùng lúc ấy.
Tòa nhà tập đoàn Tống thị.
Mấy ngày nay, cả tập đoàn đều bị bao trùm trong bầu không khí áp suất cao, còn đáng sợ hơn cả trước kia nữa.
Kể từ sau bữa tiệc hôm giáng sinh tới giờ, không một ai dám hó hé nửa lời trước mặt Tống Cảnh Sâm, người nào trông thấy hắn cũng như thấy quỷ vậy.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Viết ra cái kế hoạch rách nát gì đây, cút.”
“Trong óc chứa cái gì thế hả, dự án thế này mà cũng nhận?!”
“Không muốn làm nữa thì biến, đừng có mang cái thể loại báo cáo này ra lừa bịp tôi!”
Gần như mỗi một người bước vào căn phòng này, đều bị Tống Cảnh Sâm mắng cho máu chó đầy đầu.
“Candy, kêu bọn họ đừng tới nữa.” Tống Cảnh Sâm nhíu chặt mày, nhắm mắt lại, ngón tay thon dài xoa xoa huyệt thái dương, “Tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Candy vội vàng gật đầu, “Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Lúc này, Trần Vũ bên cạnh cất tiếng hỏi, “Tống tổng, có cần tôi giúp ngài xoa bóp một chút không?”
“Cút.” Tống Cảnh Sâm mi mắt cũng lười nhấc lên, nhanh gọn dứt khoát nói.
Trần Vũ bị hắn mắng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ có thể hậm hực ‘vâng’ một tiếng, rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Tống Cảnh Sâm hít một hơi thật sâu, mở đôi mắt hẹp dài lên.
Hắn vốn tưởng rằng, sau khi Nam Bùi đố kị rời đi, rất nhanh sẽ quay trở lại.
Nhưng mà đến tận giờ, Nam Bùi vậy mà vẫn chưa tìm hắn nói câu nào!
Chỉ mới kích thích cậu ta có chút xíu thôi, có cần phải giận dỗi tới vậy không?
Tống Cảnh Sâm nhớ lại hành động của mình khi đó, càng nghĩ càng cảm thấy tức tối.
Nam Bùi không tới công ty, cũng không nhắn weixin cho hắn, thời gian chỉ mới trôi qua chưa tới vài ngày, hắn đã cảm thấy rất không quen rồi.
Vì sao lại như vậy chứ?
Tống Cảnh Sâm nhìn căn phòng làm việc trống trải, không khỏi nhớ đến cảnh tượng Nam Bùi ôm hoa tới tìm mình ngày trước.
Khi ấy hắn chỉ cảm thấy Nam Bùi phiền phức, muốn đuổi cậu đi thôi.
Nhưng bây giờ, không còn Nam Bùi bên cạnh gọi hắn ‘anh Cảnh Sâm’ nữa, cũng không còn ai tặng hoa cho hắn, trong công việc càng thiếu mất một người luôn kiên định đứng về phía hắn……
Tuy Nam Bùi là một thằng ngốc, nhưng không có cậu bên cạnh, Tống Cảnh Sâm thế mà lại cảm thấy……
Chán nản thất vọng?
Nghĩ tới đây, Tống Cảnh Sâm không khỏi liếc nhìn di động thêm một lần —- Nam Bùi vẫn chưa liên lạc với hắn.
Ngón tay hắn không nhịn được siết chặt.
Nhẫn nại của hắn sắp tới cực hạn rồi, nếu như Nam Bùi vẫn không tìm mình……
Vậy hắn sẽ tới tìm Nam Bùi.
Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm di động, như muốn khoét một lỗ trên màn hình.
Mà lúc này.
Sau khi Candy ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, đột nhiên lại nhận được tin nhắn từ Nam Bùi: [Chị Candy, tôi đang ở dưới lầu công ty, chị có thể ra gặp tôi một chút được không?]
Candy nhất thời mở to hai mắt, lập tức cầm theo di động muốn chạy đi tìm Tống Cảnh Sâm. Nhưng mà, Nam Bùi đã gửi tới tin nhắn thứ hai: [Đừng nói với Tổng tổng, nếu không tôi sẽ đi đấy.]
Candy ngây người, rồi nhanh chóng hiểu ra, Nam Bùi hẳn là vẫn còn buồn bã, đau lòng vì hành động của Tống Cảnh Sâm đây mà.
Cô phải ổn định tình hình trước đã, vì thế đáp, “Nam thiếu gia, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ ra gặp cậu, cậu đừng đi vội.”
Hai người hẹn gặp trong một quán cà phê dưới lầu công ty.
Candy vừa thấy Nam Bùi, đã gần như bật khóc thành tiếng, “Nam thiếu gia, cậu mau tới gặp Tống tổng một lần đi! Mấy hôm nay cậu không xuất hiện, anh ta sắp biến thành rồng lửa tới nơi rồi, tôi cũng bị mắng đến sắp không chịu nổi, càng đừng nói những nhân viên khác.”
Nam Bùi hơi hơi cụp mắt, giọng điệu thâm tình, nhưng lại mang theo mấy phần ấm ức nói, “Là anh ấy không muốn gặp tôi mà.”
“Không phải, thật sự không phải đâu……” Candy vội vàng nói, “Tống tổng ngày nào cũng nhìn khung chat của cậu với mình, mười phút phải nhấn vào tới hai mươi lần ấy! Cậu còn chưa gửi tin nhắn là anh ta còn tiếp tục nhìn!”
Nam Bùi ngây người, lập tức cười khổ nói, “Nhưng mà anh ấy có tìm tôi đâu, tôi có thể làm gì được chứ?”. Truyện Hài Hước
Candy từng bước dẫn dắt, “Nam thiếu gia, tính cách tổng giám đốc của chúng tôi thế nào cậu cũng biết mà, hay là cậu chủ động một chút đi……”
“Candy, tôi rất thích Tống tổng, nhưng mà lần này tôi không muốn chủ động nữa.” Nam Bùi lấy ra một hộp quà được bọc cẩn thận, đưa tới trước mặt Candy, “Đây là quà giáng sinh tôi chuẩn bị cho anh ấy, nhưng đã bị anh ấy từ chối.”
Candy vội nói, “Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ chuyển giúp cậu……”
“Không, không phải bây giờ.” Nam Bùi nhìn Candy, đột nhiên chuyển giọng nghiêm túc, “Nhờ chị giúp tôi cất giữ món quà này, đợi ngày nào đó Tống tổng muốn tới tìm tôi, chị hãy đưa nó cho anh ấy, nói với anh ấy, tôi vẫn luôn đợi anh ấy.”
Candy nhất thời hiểu ra, Nam Bùi đang nhượng bộ đây mà, quả nhiên cậu vẫn rất yêu Tống Cảnh Sâm.
Cô cảm động tới không chịu được, dùng sức gật đầu, nói, “Tôi biết rồi, tôi sẽ giữ gìn món quà này cẩn thận.”
Khóe môi Nam Bùi cong lên, “Làm phiền chị.”
Nói xong, cậu đứng dậy rời đi.
Candy nhìn theo bóng cậu, trong mắt đong đầy cảm động, yên tâm.
Tiếng hệ thống vang lên trong đầu Nam Bùi, “Ký chủ, cậu đổi quà bên trong thành nước hoa à, đó vốn là quà tặng Lục Bách Nhiễm mà, không phải hả?”
“Phải.” Ở góc độ Candy không thấy được, Nam Bùi cong khóe môi, cười hì hì nói, “Thư tỏ tình vốn viết cho Lục Bách Nhiễm cũng không cẩn thận bỏ vào trong đó rồi —- ta bất cẩn thận ghê ấy.”
—————————————
Tác giả có lời muốn nói: Nam Bùi hắc hóa online rồi ~