Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Nam Bùi vừa nói dứt câu, Lục Bách Nhiễm đã triệt để ngây người tại chỗ.

Cái câu ‘không có cậu, công ty vẫn có thể kiếm ra tiền’ kia, tương đương với việc phủ nhận hoàn toàn giá trị của Lục Bách Nhiễm.

Đồng thời cũng có nghĩa, Nam Bùi từ ‘Bá Nhạc’ của Lục Bách Nhiễm đã trở thành cấp trên của y, Lục Bách Nhiễm cũng không còn chút xíu đặc biệt nào trong mắt cậu nữa.

Câu nói này tựa như con dao đâm xuyên qua trái tim Lục Bách Nhiễm, khiến y nhất thời không thể thở nổi, hai mắt mở to, kinh ngạc cùng không dám tin đồng thời phủ kín đáy mắt y.

Thâm tâm Lục Bách Nhiễm muốn phủ nhận, nhưng lại không nói ra nổi một từ.

Bởi vì y biết Nam Bùi nói không sai.

Không có y, Nam Bùi có thể tìm người mới, dựa vào năng lực của cậu, lại nâng thêm một người thành minh tinh lưu lượng nổi tiếng cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Nhưng nếu như không có Nam Bùi, Lục Bách Nhiễm chắc chắn không thể nổi tiếng nhanh như vậy, có nhiều kịch bản tìm tới cửa như vậy.

Lục Bách Nhiễm hé hé miệng, nhưng mọi lời nói đều tắc trong cuống họng.

Cuối cùng, y cất giọng có chút khàn khàn, nói, “Nam Bùi……Anh thật sự muốn làm như vậy sao?”

“Tôi giống đang đùa lắm hả?”

Nam Bùi lạnh lùng nói xong, quét mắt nhìn một vòng người trong phòng họp, bình tĩnh nói, “Tôi không muốn nói lời thừa nữa, mọi người mau xem cho xong kế hoạch trong tay, có câu hỏi gì thì nhanh chóng hỏi đi……”

Lục Bách Nhiễm đứng một bên, còn muốn nói gì đó, lại đột nhiên phát hiện dường như mình bị một bức tường vô hình chặn lại, y và Nam Bùi bị ngăn cách bởi một hố sâu không cách nào vượt qua.

Không chỉ mình Lục Bách Nhiễm, những người còn lại trong phòng họp cũng đều hiểu được, Nam Bùi đã hoàn toàn từ bỏ tình cảm dành cho Lục Bách Nhiễm rồi.

Nhưng bọn họ không hiểu sao lại cảm thấy……

Một Nam Bùi như vậy thật ngầu.

Họp xong, Nam Bùi lập tức rời khỏi, Lục Bách Nhiễm còn muốn nói gì đó với cậu, lại bị cậu trực tiếp lờ đi.

Lục Bách Nhiễm đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Nam Bùi, siết chặt nắm tay, môi mím lại thành một đường, khó được lộ ra vẻ mặt tổn thương.

Y vẫn chưa muốn tin, Nam Bùi lại đột nhiên trở nên vô tình như thế.

Các nhân viên xung quanh, bao gồm cả Trần Tự Hiểu, ánh mắt nhìn Lục Bách Nhiễm nhất thời đều tràn ngập vẻ đồng tình.

Vốn dĩ Nam Bùi là kẻ theo đuổi hèn mọn, ai mà ngờ Lục Bách Nhiễm cũng sẽ có ngày này chứ?

Sau khi rời khỏi tiểu thuyết giới giải trí, hệ thống nói với Nam Bùi, độ lệch cốt truyện lại một lần nữa tăng lên.

Không chỉ trạng thái tinh thần của ba vị nam chính chịu ảnh hưởng, mà sự nghiệp của họ không thể nghi ngờ cũng phát triển theo hướng dẫn dắt của Nam Bùi.

Cứ tiếp tục như vậy, vận khí mà họ lấy được từ chỗ Nam Bùi, cũng đều bắt đầu quay về tay cậu.

“Độ lệch cốt truyện đạt 35%.” Hệ thống nói với Nam Bùi, “Vận khí mà cậu cho đi, đã lấy về được khoảng chừng 20% rồi. Con số này vẫn đang tiếp tục tăng lên……”

Nam Bùi nghe vậy, trong lòng vẫn cảm thấy chưa đủ.

“Đây mới chỉ là bắt đầu.” Nam Bùi ung dung nói với hệ thống, “Mới đánh đổ được hai quân đầu tiên trong ván bài Domino thôi.”

Mục đích của Nam Bùi đâu chỉ là vạch rõ giới hạn với các nam chính, càng không đơn giản là ‘chọc tức họ’.

Cậu muốn tạo thành quan hệ cạnh tranh với họ, muốn ở trước mặt họ, quang minh chính đại giành lại những thứ vốn không thuộc về họ kia.

Khoảng thời gian tiếp theo, Nam Bùi càng thêm nhiệt tình, tích cực trong công việc.

Thái độ nhiệt tình này không giống với trước kia, mà dường như mang theo mục đích nào đó, khiến ba mẹ Nam Bùi đều hết sức kinh ngạc.

Họ không chỉ bất ngờ vì năng lực của Nam Bùi vượt xa tưởng tượng, mà càng kỳ lạ hơn khi thấy Nam Bùi vậy mà lại không còn tiếp tục lấy lòng Tống Cảnh Sâm nữa.

Gần đây, bất kể tập đoàn Tống thị có chút gió thổi cỏ lay nào, Nam Bùi đều có thể lập tức phát hiện.

Thậm chí, Nam Bùi còn mẫn cảm hơn xa tập đoàn Tống thị, luôn có thể lấy được lượng lớn thông tin thị trường trước họ.

“Nam Bùi đây là……” Nam Thành Thước xem báo cáo của một vài công ty con trực thuộc tập đoàn Nam thị, ngơ ngác mở to mắt, hỏi, “……muốn chiến tranh thương mại với tập đoàn Tống thị đấy à? Sao lại cướp về nhiều hạng mục trong tay họ vậy?”

“Sao lại gọi là cướp chứ? Những hạng mục đó vốn dĩ thuộc về công ty nhà chúng ta mà.” Lý Nhã mím mím môi, không vui nói, “Chẳng qua trước kia Bùi Bùi yêu đương mụ đầu, dâng hạng mục cho người ngoài, mới khiến tập đoàn Tống thị được hời thôi. Chứ không làm gì đến lượt họ?”

Nam Thành Thước cảm động suýt khóc, “Hóa ra con trai chúng ta tài giỏi như vậy, tôi còn đang lo sản nghiệp nhà ta sau này không người kế thừa nữa kìa……”

“Gần đây con nó không chỉ làm mỗi mấy việc này thôi đâu.” Lý Nhã liếc nhìn báo cáo tài chính của tập đoàn một cái, thấy được càng nhiều tin tức từ trong đó, “Sau khi lên làm quyền tổng giám đốc, nó đã tăng thêm vốn đầu tư vào giới giải trí và giới esport đó.”

Nếu đổi thành trước kia, vợ chồng hai người nhất định sẽ lo Nam Bùi đầu tư thua lỗ.

Nhưng lần này, họ lại cảm thấy Nam Bùi làm như vậy nhất định là có lý do của cậu.

Bọn họ đương nhiên không biết, tất cả những việc Nam Bùi làm, đều là nhằm mục đích khiến cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo càng nhanh, càng triệt để hơn nữa, tựa như ngựa hoang bị mất cương vậy.

Cậu không chỉ đánh chiếm thị phần của công ty Tống Cảnh Sâm, ký thêm hợp đồng với không ít nghệ sĩ năng lực không hề thua kém Lục Bách Nhiễm, mà còn đầu tư vào một chiến đội có biểu hiện xuất sắc trong giải đấu nữa.

Tạo nên mối quan hệ cạnh tranh toàn diện với ba vị nam chính.

Để làm được những việc này cần không ít tiền đầu tư, có điều Nam Bùi đã lấy được một tỷ tiền thưởng từ hệ thống, thế nên hạng mục nào cũng đều tiến hành hết sức thuận lợi.

Bấy giờ, ba vị nam chính còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Họ đều đang nghĩ phải làm thế nào mới giành lại được trái tim của Nam Bùi.

Hôm ấy, Nam Bùi lại ở công ty giải trí phỏng vấn một loạt người mới năng lực xuất chúng, ký hợp đồng hợp tác với một vài dự án, sau đó đang định tới khu esport thì bị Lục Bách Nhiễm đột nhiên xuất hiện cản lại.

So với bộ dạng dịu dàng như ngọc, nắm giữ mọi thứ trong tay trước kia, Lục Bách Nhiễm thoạt nhìn tiều tụy, hốc hác đi nhiều, dưới vành mắt còn xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.

Nhưng trước mặt Nam Bùi, y vẫn duy trì vẻ mặt hoàn hảo nhất của mình.

“Nam……Nam tổng.” Lục Bách Nhiễm đứng trước mặt Nam Bùi, hít một hơi thật sâu, nỗ lực khiến mình bình tĩnh hơn một chút, “Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhận ra trước đây thái độ của tôi với anh quả thật có vấn đề. Thế nên, tôi muốn bù đắp lại cho anh đôi chút.”

Nam Bùi nhướn mày nhìn y, “Cậu cảm thấy có cần thiết không?”

Lục Bách Nhiễm nghe vậy ngẩn người, sau đó mím mím môi, nói, “……Tôi cảm thấy có.”

Đương nhiên là cần thiết rồi.

Y không muốn mất đi Nam Bùi chút nào.

Nam Bùi hiện giờ vẫn đến công ty, cũng không hủy hợp đồng với y, chứng tỏ y vẫn còn hy vọng.

Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, nghiêm túc nói, “Chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một chút đi.”

Nam Bùi liếc nhìn thời gian, đồng ý yêu cầu của Lục Bách Nhiễm, lạnh nhạt đáp, “Cho cậu thời gian mười phút.”

Nói xong, cậu xoay người đi về phía phòng họp.

Thái độ của Nam Bùi khiến tim Lục Bách Nhiễm thắt lại một cái, cảm giác không được quan tâm này thật sự vô cùng khó chịu.

Sau khi vào phòng họp, Lục Bách Nhiễm lại gọi cả Trần Tự Hiểu tới nữa. Hai người họ lấy ra không ít kịch bản, hợp đồng, trải lên bàn.

Nam Bùi liếc đống kịch bản kia một cái, lại nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, “Mấy thứ này là gì?”

Lục Bách Nhiễm khẽ mím môi, hai mắt dán chặt vào Nam Bùi, từng câu từng chữ nói, “Đây đều là kịch bản phim điện ảnh truyền hình cùng show giải trí lựa chọn theo sở thích của anh…… Chỉ cần anh muốn tôi nhận, tôi sẽ nhận ngay không thêm bất cứ điều kiện gì.”

Nam Bùi thoáng ngây người.

Cậu lật giở chồng tài liệu, phát hiện kịch bản đều là thể loại phim thần tượng phù hợp với khẩu vị đại chúng nhất, show giải trí cũng đều là loại coi trọng khả năng tạo đề tài hot hơn nội dung……

Có thể tổng kết lại bằng một câu, đây đều là những dự án trước kia Lục Bách Nhiễm tuyệt đối sẽ không nhận.

Nam Bùi không ngờ, Lục Bách Nhiễm lại chủ động nói sẽ nhận lời tham gia mấy dự án này.

Trần Tự Hiểu cũng lo Nam Bùi không còn thích Lục Bách Nhiễm nữa, có chút căng thẳng nói, “Anh Nam, hai tuần nay, tôi và Tiểu Nhiễm đã cùng tới rất nhiều công ty điện ảnh truyền hình, những dự án này đều là hai chúng tôi đích thân đàm phán kéo về đấy……”

Nam Bùi càng thêm kinh ngạc —- Cậu không ngờ Lục Bách Nhiễm thân là một nghệ sĩ đang lên, lại từ bỏ tư thái cũng như nhu cầu theo đuổi nghệ thuật, tự mình đi đàm phán mấy dự án phim ảnh này.

Chẳng trách Lục Bách Nhiễm trông lại tiều tụy như thế, chắc hẳn khoảng thời gian này đã phải tham gia không ít tiệc rượu.

“Không phải cậu ghét nhất là đóng mấy bộ phim kiểu này à?” Nam Bùi nâng mắt nhìn Lục Bách Nhiễm, hỏi, “Sao giờ lại muốn nhận?”

Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, đáy mắt ánh lên tình tự phức tạp, cất giọng khàn khàn đáp, “Trước kia tôi không quan tâm tới cảm nhận của anh, bây giờ tôi muốn chứng minh một lần……rằng tôi có quan tâm tới anh.”

Giọng điệu ngoại trừ thâm tình, còn mang theo mấy phần áy náy, hối hận.

Y chỉ hận không thể phát hiện tình cảm mình dành cho Nam Bùi sớm hơn, như vậy thì ít nhất y cũng đã có thể sớm hơn một chút chứng minh tâm chân tình này với cậu rồi.

“Lục Bách Nhiễm, cậu không cần phải làm như vậy đâu.” Nam Bùi nhìn y, chầm chậm mở miệng nói, giọng điệu bình tĩnh lại tàn nhẫn, “Hoạt động của công ty, hướng phát triển của các nghệ sĩ, tôi đều đã có tính toán trong lòng cả rồi.”

“Anh……không hài lòng với mấy dự án này à?” Lục Bách Nhiễm ngẩn người, ánh mắt có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, “Nam Bùi, tôi còn đàm phán được mấy bộ phim khác, nghe nói đều là dự án cấp S sẽ phát sóng trên nền tảng lớn, tôi phải tới gặp họ mấy lần mới lấy được tư cách tham gia casting đấy……”

“Lục Bách Nhiễm…” Nam Bùi bình tĩnh ngắt lời y, “Tôi nói rồi, không cần đâu.”

“Mấy dự án đó nhất định có thể giúp anh kiếm ra tiền.” Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, nhíu mày, nghiêm túc nói, “Sao anh lại cảm thấy không cần thiết chứ.”

Trần Tự Hiểu ở bên cạnh cũng góp lời, “Đúng đó Nam tổng, mấy dự án đó không chỉ là loại hình anh thích, mà còn có thể giúp công ty kiếm tiền nữa……”

Trong mắt Nam Bùi, mấy dự án kia thoạt nhìn có thể sẽ hot, nhưng thực tế kém hơn mấy cái trước kia cậu chọn rất nhiều, chỉ có bề ngoài là giống chút đỉnh thôi.

Nhưng Lục Bách Nhiễm lại không thực sự hiểu Nam Bùi.

“Bởi vì không phù hợp với cậu, hơn nữa đây cũng không phải là nhiệm vụ của cậu.” Nam Bùi nhìn Lục Bách Nhiễm, ôn hòa giải thích, “Những việc này giao cho bộ phận phụ trách kéo tài nguyên về cho nghệ sĩ làm là được, hoạt động cũng như lịch trình, công ty đều sẽ sắp xếp giúp cậu.”

Ý tứ chính là kêu Lục Bách Nhiễm chuyên tâm đóng phim, đừng phí tâm vì những việc khác.

Lục Bách Nhiễm ngây người.

“Còn nữa…” Nam Bùi trả đống kịch bản lại cho Lục Bách Nhiễm và Trần Tự Hiểu, “Tôi không hề thích mấy kịch bản này chút nào.” Giọng điệu dứt khoát, tuyệt tình, giống hệt như lúc nói không còn thích Lục Bách Nhiễm nữa.

Nói xong, cậu đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Đợi một chút!” Lục Bách Nhiễm không kiềm được buột miệng gọi Nam Bùi lại.

Mấy ngày nay y ép chính mình bỏ đi định kiến, bàn bạc dự án với những đạo diễn th,ô tục kia, vậy nhưng vào trong mắt Nam Bùi, nỗ lực y bỏ ra lại chẳng đáng một đồng!

“Nam Bùi, trước kia chính anh kêu tôi nhận mấy kịch bản kiểu này…” Lục Bách Nhiễm đứng lên, nhìn theo bóng lưng Nam Bùi, giọng điệu có chút chua chát hỏi, “Bây giờ……bây giờ anh lại nói mình không thích ấy hả?!”

Hành động vô tình của Nam Bùi, một lần nữa khiến Lục Bách Nhiễm tổn thương, lồng ngực đau đến không thể hô hấp.

“Cậu thật sự cho rằng tôi làm những việc đó chỉ là để thỏa mãn sở thích cá nhân của mình à?” Nam Bùi quay đầu lại, nâng đôi mắt hẹp dài lên, lạnh lùng nhìn Lục Bách Nhiễm, “Nhưng bộ phim, show giải trí tôi nhận cho cậu, người được lợi lớn nhất chẳng phải đều là cậu đấy sao? Đến cả ký hợp đồng, tôi cũng cho cậu đãi ngộ tốt nhất còn gì.”

Lục Bách Nhiễm ngây người tại chỗ, tay chân lạnh toát.

Y không thể không thừa nhận, Nam Bùi nói không hề sai.

Nhưng mà càng là như vậy, y lại càng cảm thấy hối hận.

“Tôi biết, tôi biết anh muốn tốt cho tôi.” Lồng ngực Lục Bách Nhiễm khẽ phập phồng, nói chuyện cũng có chút gấp gáp, “Tôi đều hiểu, bây giờ tôi đều hiểu cả rồi…… Thế nên anh có thể nào… đừng từ bỏ tôi được không?”

Nói đến cuối cùng, giọng y rõ ràng đã có chút hèn mọn.

Nam Bùi nhìn Lục Bách Nhiễm.

Mấy giây sau, cậu khẽ cong môi, bình tĩnh nói, “Tôi là ông chủ của cậu, sao có thể dễ dàng từ bỏ cậu được?”

Thái độ lịch thiệp lại xa cách khiến Lục Bách Nhiễm gần như rơi vào tuyệt vọng.

Nhưng y vẫn thử níu kéo Nam Bùi, “Bất kể anh muốn tôi nhận bộ phim như thế nào, tôi đều sẽ nhận, anh muốn tôi giành giải ảnh đế, tôi nhất định sẽ giành được, tôi sẽ không phản đối bất kì quyết định nào của anh nữa, về sau cũng sẽ suy nghĩ cho công ty……”

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy mở.

Một bóng người cao lớn bước vào.

Đồng thời, giọng nói từ tính, dễ nghe vang lên, cắt ngang lời Lục Bách Nhiễm, “Cậu ấy không cần cậu phải suy nghĩ cho mình đâu.”

Lục Bách Nhiễm ngây ra vài giây, sau đó kinh ngạc nhìn ra cửa, người tới chính là người y không muốn gặp nhất lúc này —- Hoắc Nghiêu.

“Hoắc Nghiêu?!” Lục Bách Nhiễm nhất thời mở to mắt, trong mắt tràn ngập cảnh giác, “Anh tới đây làm gì??”

Tới giờ y vẫn không muốn tin, Nam Bùi đã thật sự ở bên Hoắc Nghiêu.

Hoắc Nghiêu nâng mi mắt, không nói gì, chỉ đi thẳng tới chỗ Nam Bùi.

Anh cụp mắt nhìn cậu, dịu dàng nói, “Tôi ở dưới lầu đợi em lâu quá, muốn sớm được gặp em một chút, nên mới lên đây.”

Lúc nói chuyện, khóe môi Hoắc Nghiêu khẽ cong, khiến ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị ngày thường khó được hiện ra chút mềm mại, thâm tình.

Nam Bùi thoáng ngây người, còn chưa kịp nói gì, Lục Bách Nhiễm đã không kiềm được mở miệng, “Không cần tôi suy nghĩ cho anh ấy, lẽ nào lại để anh suy nghĩ chắc?” Lục Bách Nhiễm siết chặt nắm tay, không tài nào giữ được bình tĩnh, giọng điệu sặc mùi ghen tị, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người trước mặt, “Hoắc Nghiêu, anh cho rằng……”

“Không nhọc cậu quan tâm.” Hoắc Nghiêu liếc Lục Bách Nhiễm một cái, cười cười nói, “Tôi đã đầu tư vào công ty giải trí này của Bùi Bùi, rất nhiều chuyện tôi sẽ thay Bùi Bùi suy nghĩ —- ví dụ như, có nên hủy bỏ hợp đồng với cậu không.”

Nói tới đây, trong mắt Hoắc Nghiêu ánh lên mấy phần địch ý với Lục Bách Nhiễm.

Nam Bùi có chút kinh ngạc, bởi vì trong kịch bản của cậu, Hoắc Nghiêu sẽ không đối đầu trực diện với các nam chính, nhiều nhất cũng chỉ dùng thân phận bạn trai kíc,h thích họ chút đỉnh thôi.

Anh đang tự thêm cảnh diễn cho mình đấy à?

“Anh dựa vào cái gì mà hủy bỏ hợp đồng với tôi?” Lục Bách Nhiễm bị chọc giận không nhẹ, nhìn hai người đứng sát rạt vào nhau trước mặt, hai mắt gần như đỏ lên vì đố kị, “Không đúng……sao tự nhiên anh lại đầu tư? Anh không có ý tốt đúng không?!”

Nói tới đây, Lục Bách Nhiễm lại nhìn về phía Nam Bùi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nam Bùi, cái tên Hoắc Nghiêu này anh quen biết được bao lâu rồi hả? Anh ta bảo đầu tư anh cũng cho anh ta đầu tư à? Lẽ nào mấy năm nay anh lăn lộn trong giới giải trí phí công vô ích? Anh ta có ý tốt hay là lòng dạ Tư Mã Chiêu, chẳng lẽ anh không nhìn ra được một chút nào hay sao?”

Ở trong mắt Lục Bách Nhiễm, Hoắc Nghiêu chính là một tên tư bản lòng dạ đen tối muốn chiếm lợi từ Nam Bùi.

Loại người này, nên bị treo lên đánh!

“Thật ra tôi cũng cảm thấy lúc nhận đầu tư từ người khác nên cẩn thận một chút…” Nam Bùi nhìn Lục Bách Nhiễm, thở ra một hơi, nói, “Nhưng đâu còn cách nào, anh ấy đầu tư quả thật quá nhiều……”

Cậu nói ra một con số thiên văn.

Lục Bách Nhiễm ngây người, miệng Trần Tự Hiểu cũng không khép lại được.

Nhưng như vậy vẫn không ngăn được Lục Bách Nhiễm cảm thấy Hoắc Nghiêu không có ý tốt.

“Anh đầu tư nhiều tiền như vậy làm gì hả?!” Lục Bách Nhiễm trừng mắt nhìn Hoắc Nghiêu, mang theo địch ý dày đặc hỏi, “Anh rốt cuộc có mục đích gì?”

“Chẳng có mục đích gì hết, chỉ đơn giản là rảnh quá thôi.” Hoắc Nghiêu mặt không đổi sắc khoác vai Nam Bùi, ánh mắt nhìn Lục Bách Nhiễm mang theo mấy phần đắc ý vì giành được thắng lợi, “Muốn tiêu tiền cho bạn trai tôi thôi, cậu có ý kiến à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui