Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Hoắc Nghiêu làm như vậy là bởi trong ‘thỏa thuận yêu đương’ của họ có ghi rất rõ, nhiệm vụ của anh chính là chọc tức ba kẻ không biết tốt xấu này.

Mà Hoắc Nghiêu phát huy còn vượt xa tưởng tượng của Nam Bùi, hoàn toàn là một bạn trai xứng chức.

Anh vừa nói dứt lời, sắc mặt Lục Bách Nhiễm đã tái xanh tái xám.

Y nhíu mày nhìn về phía Nam Bùi, nỗ lực kiềm nén ghen tị, giận dữ đầy ngập trong lòng, hỏi, “Nam Bùi, anh thật sự muốn loại người này làm bạn trai mình à? Rốt cuộc anh đang nghĩ cái quái gì vậy?!”

Y không cách nào chấp nhận được việc Nam Bùi lại ở bên loại người vừa thấy đã biết chỉ muốn lợi dụng cậu như Hoắc Nghiêu.

Hoắc Nghiêu nghe thế thì nhíu mày, đáy mắt lóe lên tia bất mãn, lạnh lùng trào phúng, “Không thì sao, chẳng lẽ lại ở bên cái loại vô ơn bạc nghĩa như cậu?”

Lục Bách Nhiễm ngẩn người, Hoắc Nghiêu nói như vậy khiến y nhất thời không thốt nên lời.

“Cậu cứ tập trung đóng phim đi, những việc khác của công ty không liên quan tới cậu.” Nam Bùi nhìn Lục Bách Nhiễm một cái, mang theo thâm ý nói, “Đúng rồi, tiện nhắc nhở cậu một câu, lễ trao giải điện ảnh Tinh Vân năm nay cạnh tranh khốc liệt lắm đấy.”

Trong nguyên tác, Lục Bách Nhiễm thành công lọt vào danh sách đề cử giải nam chính xuất sắc nhất (ảnh đế) của lễ trao giải điện ảnh Tinh Vân. Có điều, lần này y chưa giành được giải, phải đến sau đó, cùng thụ chính Cố Thành Nguyên đóng một bộ phim nghệ thuật, hai người mới giành được song ảnh đế.

Hệ thống từng nói với Nam Bùi, có sự trợ giúp từ vận khí của cậu, Lục Bách Nhiễm gần như chắc chắn có thể giành được giải.

Nhưng bây giờ Nam Bùi muốn lấy lại vận khí của mình, con đường trở thành ảnh đế của Lục Bách Nhiễm tất nhiên sẽ không còn thuận lợi như vậy nữa.

“Nam Bùi……anh mau chia tay với cái tên này đi.” Lục Bách Nhiễm hít một hơi thật sâu, chỉ vào Hoắc Nghiêu, giọng điệu sặc mùi chua nói với Nam Bùi, “Tôi sẽ chú tâm đóng phim, cũng sẽ cố gắng giành giải thưởng mà, anh sắp xếp công việc gì cho tôi, tôi cũng không ý kiến gì đâu……”

Nhưng mà, Nam Bùi lại không để ý tới lời y nói.

Trước ánh mắt ghen tị của Lục Bách Nhiễm, Hoắc Nghiêu khoác vai Nam Bùi, cùng cậu sóng vai rời khỏi phòng họp.

Trước khi đi, Hoắc Nghiêu còn quay lại nhìn Lục Bách Nhiễm thêm một cái, khóe môi khẽ cong, vẽ lên nụ cười chiến thắng, khiến lý trí của Lục Bách Nhiễm hoàn toàn sụp đổ.

“Nam Bùi! Nam Bùi……” Y không kiềm được gọi tên Nam Bùi, lại không nhận được bất kì sự đáp lại nào.

Hối hận, buồn bã không khỏi dâng đầy hai mắt y.

Lục Bách Nhiễm không ngờ mình nỗ lực nhiều đến thế để khiến Nam Bùi cảm động, kết quả lại chẳng thể làm cậu có chút xíu mảy may ý định hồi tâm chuyển ý.

Ra khỏi phòng họp, nhìn độ lệch cốt truyện trên màn hình hệ thống lại tăng thêm một chút, khóe môi Nam Bùi khẽ cong lên.

Người muốn níu kéo Nam Bùi, tất nhiên không chỉ có mình Lục Bách Nhiễm.

Mấy ngày nữa, giải đấu ‘Crown of Thorns’ sẽ nghênh đón trận bán kết, mà TKT thân là hắc mã mùa này, nhận được không ít sự quan tâm của khán giả.

Đoàn Hành lại không vui vẻ như trong tưởng tượng, đến cả lúc phỏng vấn cũng vẫn giữ nguyên khuôn mặt đen sì.

Mọi người đều đoán, liệu có phải Đoàn Hành xảy ra mâu thuẫn gì với câu lạc bộ TKT không. Chỉ mình Đoàn Hành biết, đầy đầu cậu ta bây giờ đều là Nam Bùi.

Đoàn Hành vẫn không thể tin Nam Bùi vậy mà lại cắt đứt quan hệ với mình, còn nói ra mấy câu kiểu như ‘nếu các cậu chơi không tốt tôi sẽ suy xét đầu tư vào câu lạc bộ khác’ nữa.

Chỉ mới nghĩ đến mấy lời đó thôi, Đoàn Hành đã cảm thấy bực bội rồi, cả lúc chơi game cũng bị ảnh hưởng.

Có điều, vừa nghĩ đến nếu mình thua, Nam Bùi có thể sẽ càng thêm ghét bỏ chiến đội TKT, cậu ta lại cắn răng, dùng đấu pháp sắc bén giành được chiến thắng trong trận tứ kết.

Để chúc mừng TKT lọt vào bán kết, Nam Bùi đã chuẩn bị cho họ một bàn tiệc lớn, còn cả mấy món quà nhỏ nữa.

Các thành viên TKT đều tỏ ra rất hài lòng với sắp xếp này của cậu.

Về phần Đoàn Hành, vừa trông thấy Nam Bùi, phản ứng đầu tiên là tức giận, cậu ta đen mặt nhìn Nam Bùi, trầm giọng nói, “Không phải anh nói không muốn đầu tư vào TKT nữa à?!” Giọng điệu mang theo bốn phần giận dữ, năm phần chất vấn, cùng một phần ấm ức không dễ phát hiện.

“Bây giờ tôi vẫn là nhà đầu tư.” Nam Bùi cong môi, bình thản nói, “Đương nhiên hy vọng thành tích của các cậu càng ngày càng tốt rồi —- có như vậy tôi mới kiếm được nhiều tiền hơn, không phải sao?”

Đoàn Hành lại một lần nữa nghe đến mấy chữ kiếm tiền từ trong miệng Nam Bùi, lẽ ra cậu ta phải tức giận, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác bị vứt bỏ mạnh mẽ.

Cậu ta mím mím môi, thu lại lửa giận trong lòng cùng ấm ức nơi đáy mắt, đi tới trước mặt Nam Bùi, siết chặt nắm tay, mềm giọng nói, “Tôi sẽ thi đấu thật tốt, mấy ngày nay tôi đều chú tâm huấn luyện đó…… Tôi sẽ khiến TKT càng ngày càng mạnh, chỉ cần anh muốn, tôi có thể dẫn anh cày điểm bất cứ lúc nào. Thế nên……”

Nói đến đây, Đoàn Hành mím môi, giọng điệu nhiễm thêm mấy phần ghen tị, “Thế nên, anh có thể chia tay Hoắc Nghiêu được không?”

Nam Bùi không ngờ Đoàn Hành lại nói như thế. Phải biết, trước kia Đoàn Hành chỉ hận không thể lập tức chấm dứt hợp đồng với chiến đội TKT, cách Nam Bùi càng xa càng tốt, lúc cùng chơi game còn cố tình hạ nhục cậu nữa đó.

Vậy mà bây giờ Đoàn Hành lại nói ra những lời này?

Thấy Nam Bùi lộ ra vẻ kinh ngạc, Đoàn Hành nhíu mày, sốt ruột nói tiếp, “Anh không tin à? Ngay bây giờ tôi có thể chơi cùng anh, anh chọn vị trí nào cũng được, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt……”

Ngay lúc Nam Bùi muốn nói ‘không’, quản lý Nguyễn lại xuất hiện bên cạnh.

“Bùi tổng, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân…” Ông ta nở nụ cười nịnh nọt, nói với Nam Bùi, “Đừng giận Tiểu Đoàn nữa, trận đấu vừa kết thúc, mọi người vừa hay cũng muốn thả lỏng đôi chút, hay là cậu chơi một ván với các đội viên nhé?”

Nam Bùi là cơm áo cha mẹ của quản lý Nguyễn, ông ta đương nhiên cũng sợ Nam Bùi sẽ vì không thích Đoàn Hành nữa mà rút đầu tư, thế nên mới chủ động lôi kéo Nam Bùi cùng Đoàn Hành chơi game, hy vọng vãn hồi tình cảm cậu dành cho Đoàn Hành.

Đoàn Hành nhìn Nam Bùi, trong mắt là căng thẳng, mong đợi.

Trước lời mời mọc của quản lý Nguyễn và các đội viên, Nam Bùi cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của họ.

Trong lòng Đoàn Hành nhất thời bừng lên hy vọng.

Cậu ta biết Nam Bùi vẫn còn tình cảm với mình mà.

Cái tên Hoắc Nghiêu gì gì kia, anh ta biết chơi game chắc, Nam Bùi sao có thể thích anh ta được?

Nhưng mà, trước khi bắt đầu vào trận, Nam Bùi lại nói, “Tôi muốn kéo thêm một người nữa chơi cùng, có được không?”

Đoàn Hành đột nhiên nổi lên dự cảm không lành.

Quản lý Nguyễn hỏi, “Đương nhiên là được, cậu muốn kéo ai chơi cùng?”

“Bạn trai tôi, Hoắc Nghiêu.” Nam Bùi rất tự nhiên đáp.

Câu này vừa ra, bầu không khí nhất thời đông cứng lại.

Mọi người đều biết bây giờ Đoàn Hành đã yêu Nam Bùi đến chết đi sống lại rồi, sao có thể chơi cùng cái người đã cướp mất Nam Bùi kia chứ?

Trán quản lý Nguyễn túa đầy mồ hôi, nhìn Đoàn Hành nói, “Tiểu…Tiểu Đoàn, cậu……”

“Hoắc Nghiêu?” Móng tay Đoàn Hành sắp đâm thủng lòng bàn tay rồi, đáy mắt cũng ánh lên vẻ đố kị, “Cái tên đó biết chơi không vậy?!” Giọng điệu hết sức khinh thường.

Cậu ta còn lâu mới tin tên đó chơi giỏi nhé.

Nam Bùi bình tĩnh trả lời, “Cũng chỉ là một người chơi bình thường giống tôi thôi.”

Đoàn Hành cười lạnh một tiếng, nói, “Được, anh kéo anh ta vào đi. Tôi muốn nhìn thử xem trình độ của anh ta thế nào.”

Cậu ta nghĩ thầm, đã thế, cậu ta sẽ nhân cơ hội này làm Hoắc Nghiêu xấu mặt một phen.

Rất nhanh, Nam Bùi đã nói xong chuyện này với Hoắc Nghiêu.

Hoắc Nghiêu đương nhiên cũng hiểu đây là đang muốn anh đóng giả bạn trai của cậu lúc chơi game, đặng chọc tức Đoàn Hành, vì vậy không nói hai lời đồng ý.

Năm phút sau, Hoắc Nghiêu tiến vào phòng game.

ID của anh trong trò chơi là ‘YAO’.

Trước kia Nam Bùi chưa từng chơi game với Hoắc Nghiêu lần nào, nhưng lúc trông thấy ID này, lại cảm thấy có chút quen mắt.

‘YAO’?

Ba chữ cái này hình như đã từng thấy ở đâu rồi thì phải.

Có điều, nội dung của quyển tiểu thuyết thứ tư chưa giải mã xong, Nam Bùi cũng chưa biết được quan hệ của mình và Hoắc Nghiêu là gì, thế nên không tiếp tục nghĩ sâu thêm nữa.

Hai vị tổng tài cùng ba tuyển thủ chuyên nghiệp, mở MIC lên rồi lại chẳng ai nói một lời.

Đoàn Hành là vì đang ghen, với bận nghĩ xem lát nữa nên làm Hoắc Nghiêu xấu mặt thế nào; còn hai tuyển thủ kia lại là không dám mở miệng.

Ghép đôi kết thúc, đến phân đoạn chọn tướng.

Đoàn Hành trực tiếp nói với Nam Bùi, “Anh chơi ADC (xạ thủ gánh team) đi, tôi sẽ phụ trợ cho anh. Bình thường đều là anh bảo vệ tôi, lần này đổi lại, để tôi bảo vệ anh đi.”

Câu này cậu ta cố tình nói cho Hoắc Nghiêu nghe, muốn để anh biết Nam Bùi rất hay chơi game với mình.

Đồng thời, cậu ta cũng muốn nhân cơ hội này, thể hiện cho Nam Bùi thấy sự ăn ý giữa mình và cậu. Đến lúc đó, Nam Bùi sẽ biết cậu ta mới là người phù hợp nhất với cậu.

Nam Bùi là người chọn đầu tiên, cậu chọn ADC thật.

Nhưng mà vẫn chưa đến lượt chọn của Đoàn Hành, tới phiên Hoắc Nghiêu, anh trước một bước cướp lấy vị trí phụ trợ buộc định với ADC kia.

Đoàn Hành ngây ra một giây, không ngờ lại bị Hoắc Nghiêu cướp mất tướng, lạnh giọng nói, “Họ Hoắc kia, anh có biết chơi không thế, cướp vị trí gì đó?!”

Phụ trợ và ADC thông thường luôn như hình với bóng, rõ ràng cả hai người này đều muốn đi cùng Nam Bùi.

“Ah, tôi chọn sai rồi à?” Hoắc Nghiêu hết sức ‘vô tội’ nói, “Tôi thấy tướng này vừa mắt nên chọn thôi.”

Đoàn Hành tức tới văng tục, “Đệt, rõ ràng là anh cướp vị trí của tôi!!”

Hoắc Nghiêu hỏi ngược lại, “Thế nên……cậu chỉ biết chơi mỗi vị trí này thôi à?” Giọng điệu nghe có vẻ thản nhiên, kì thực mang đầy châm chọc.

Đoàn Hành bị chọc giận không nhẹ, mãi mới bình tĩnh lại được, nghiến răng trào phúng, “Nếu đầu óc anh chậm chạp quá, muốn chơi vị trí phụ trợ cho đơn giản hơn một chút cũng không phải không được, nhường cho anh đó!”

Hoắc Nghiêu trầm mặc giây lát, sau đó đột nhiên mở miệng nói, “Tôi quả thật không biết chơi lắm. Chọn phụ trợ liệu có làm liên lụy tới mọi người không, Bùi Bùi?” Giọng anh khá nhẹ, mang theo mấy phần vô tội, ấm ức, lúc nói đến hai chữ ‘Bùi Bùi’ cuối cùng còn hơi hơi lên giọng, ẩn trong đó là một chút nũng nịu.

Đoàn Hành siết chặt nắm tay —- Cái quái gì đây, trà xanh phiên bản nam trong truyền thuyết đấy à?!

Cái tên Hoắc Nghiêu này quả nhiên không phải hạng tốt đẹp gì, tiếp cận Nam Bùi nhất định là có mưu đồ gì đó!

Đoàn Hành hít một hơi thật sâu, đang muốn mở miệng chửi Hoắc Nghiêu một trận, lại nghe thấy Nam Bùi nói, “Không sao, anh cứ theo sát em là được, em sẽ dẫn anh bay.”

Đoàn Hành nhất thời mở to hai mắt, Nam Bùi thế mà lại nói như vậy với Hoắc Nghiêu? Cậu không nghe ra được mùi trà xanh nồng nặc trong câu nói của Hoắc Nghiêu hả?!

“Thế thì tốt.” Hoắc Nghiêu nghe xong, giọng điệu cũng lộ ra mấy phần mừng rỡ, “Vừa nãy Đoàn Hành mắng tôi, tôi còn tưởng mọi người không vui chứ.”

“Sao thế được, anh đừng để lời cậu ta nói trong lòng.” Nam Bùi an ủi.

Đoàn Hành tức đến thiếu chút nữa đập nát con chuột trong tay, cái tên này giả vờ giả vịt cái gì không biết?!

“Thể thao điện tử là dùng thực lực để nói chuyện…” Đoàn Hành nghiến răng nghiến lợi nói với Hoắc Nghiêu, “Đừng tưởng dùng dăm ba câu mê hoặc lòng người là có thể che đậy sự thật mình chơi gà nhé!”

Hoắc Nghiêu nghe xong cũng không giận, mà nhẹ giọng nói với Nam Bùi, “Bùi Bùi, xin lỗi em, hình như tôi lại khiến mọi người không vui rồi.”

Đoàn Hành tức đến mức gào rống, “Họ Hoắc kia, anh cmn bớt ra vẻ đáng thương đi!”

Cậu ta không thể chịu được nhất là loại người này!

Nhưng mà hành động của cậu ta lại đổi lại một lần Nam Bùi an ủi Hoắc Nghiêu nữa.

Đoàn Hành vừa tức giận vừa ghen tị, nhưng cũng không có cách nào với Hoắc Nghiêu.

Lúc này, quản lý Nguyễn đứng ra hòa giải, “Tiểu Đoàn, đến lượt cậu chọn tướng rồi kìa. Bây giờ đội đang thiếu một tướng chịu được sát thương đấy, cậu chọn tank chơi đường trên đi.”

Đoàn Hành lửa giận công tâm, “Kêu tôi xông lên chống sát thương á? Thế còn Hoắc Nghiêu thì sao, anh ta chỉ cần theo sát Nam Bùi ăn hôi thôi đúng không?”

Quản lý Nguyễn, “Khụ, vậy…vậy cậu tùy tiện chọn một tướng đi……”

Đoàn Hành, “Tôi mà chơi thích khách, thì lấy ai chống sát thương đây, Hoắc Nghiêu chắc? Cái ngữ như anh ta mà chống sát thương được ấy hả?!”

Quản lý Nguyễn, “……”

Thôi xong, người mạnh nhất chiến đội TKT đã bị đố kị che mờ mắt, thần trí cũng không còn tỉnh táo nữa rồi.

“Bùi Bùi, hay là để tôi lên chống sát thương cho.” Hoắc Nghiêu tranh thủ cơ hội nói chen vào, “Tôi không quan tâm liệu mình có chết không, chỉ cần em chơi game vui vẻ là được.”

Đoàn Hành nhắm hai mắt lại, mất rất nhiều công sức mới ngăn được mình không đập nát màn hình máy tính trước mặt.

—————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Nghiêu: Đoàn Hành dữ quá đi, không giống tôi, chỉ biết thương Bùi Bùi thôi ~

Đoàn Hành: @¥#% !

==================================================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui