Editor: Hạ Vũ (Lệ Huyết Cung)
Hơn nữa nói thực bò giường trong kế hoạch của hắn cũng chỉ là đem người chuốc say, sau đó cùng nhau nằm một chỗ thôi. Dù sao cũng không nhớ được nhiều như vậy, có điều Lâm Viễn Nhạc cảm thấy rất đáng tin cậy, bởi vì hắn chính xác là cái gì cũng không nhớ rõ.
“Nghiêm, Nghiêm tổng, buổi tối hôm qua uống say ha ha, có phải tôi đã bị tai nạn xe cộ rồi không?” Nói không chừng là vậy, nói không chừng hết thảy đều là hiểu lầm!
“Không hề, chúng ta đã ngủ chung.” Nghiêm Uyên không chút do dự.
A, sự thật a, cứ như vậy bị vạch trần một cách vô tình!
Nghiêm Uyên nín cười nhìn biểu cảm của tiểu hài tử, rõ ràng đều là người, vì sao đầu óc lại có sự khác biệt lớn như thế?
“A, chuyện này, rất tốt, rất tốt, tôi đi về trước nhé?” Lâm Viễn Nhạc cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, lời vừa ra khỏi miệng thì trong lòng chính là một trận tan vỡ.
Nghiêm Uyên đi qua chuyển người quay về giường, đắp kín chăn, sau đó ấn đầu hắn xuống, “Cậu có thể về sao? Đừng làm thế, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi rồi nghỉ ngơi.”
Nghiêm Uyên quăng lại một câu rồi đi ra ngoài.
Lát sau lại trở về, lần này còn cầm theo một cái bàn nhỏ cùng với bữa sáng, Lâm Viễn Nhạc có chút muốn khóc,
“Nghiêm tổng anh đối xử với nhân viên thật tốt quá.”
Tuy rằng ngươi mới thượng ta nhưng do ta tính kế ngươi trước nên chuyện này cũng có thể không so đo.
Nghiêm Uyên dừng một chút, ngồi bên giường nói với Lâm Viễn Nhạc “Nhân viên bình thường của tôi sẽ không nằm trên giường của tôi ăn điểm tâm.”
Tay cầm bánh bao của Lâm Viễn Nhạc khẽ run rẩy,
Đầu óc không đủ nên hắn cũng không thể nhận ra hàm nghĩa sâu xa của những lời này, nhưng bản năng cảm thấy ngữ khí của Nghiêm tổng dường như có chút nguy hiểm.
Nhưng Lâm Viễn Nhạc còn chưa kịp run rẩy xong thì Nghiêm Uyên lại chậm rãi bồi thêm một câu:
“Cậu đoán xem trước đây đã ai từng được như vậy chưa.”
Lâm Viễn Nhạc cuối cùng cũng run rẩy đặt lại cái bánh bao kia vào trong mâm.
“Đoán, đoán không được.”
Bây giờ hắn bò đi còn kịp không?
Sau đó, mái tóc Lâm Viễn Nhạc được vuốt nhẹ
“Trước đây chưa từng có ai, cậu là người đầu tiên.”
Lâm Viễn Nhạc lập tức không biết nên nói tiếp như thế nào, đành lại ấp úng ngậm trong mồm một chiếc bánh bao.
Nghiêm Uyên nói xong câu đó liền ra khỏi phòng
Lâm Viễn Nhạc gặm điểm tâm mà tim đập thình thịch
Cũng không hiểu là do căng thẳng hay còn do điều gì khác nữa.
Lâm Viễn Nhạc ăn điểm tâm, tiếp tục phơi mình trên giường Nghiêm tổng
Lần đầu tiên làm việc này Lâm Viễn Nhạc cực kỳ căng thẳng
Đây chính là phòng ngủ! Phòng ngủ! Rất có thể trong ngăn kéo có chứa văn kiện cơ mật nào đó!
Nhưng rất đáng tiếc Nghiêm Uyên đã có mặt ở phòng ngủ
“Nghiêm tổng, anh, cái kia, ở thư phòng văn phòng có lẽ sẽ thuận tiện hơn chăng?”
Lâm Viễn Nhạc nhìn tổng giám đốc nằm trên ghế lười ngoài ban công mở video hội nghị ra xem, run rẩy nói lời đề nghị
, tuy rằng hắn cũng rất tò mò vì sao loại ghế lười chạm trổ khác lạ này lại xuất hiện ở đây.
“Sao vậy, đuổi tôi đi à?” Nghiêm tổng lập tức nghiêm mặt.
Lâm Viễn Nhạc run lẩy bẩy, “Không, không phải, chỗ này cũng rất tốt, tôi chỉ sợ có gì đó tôi không nên nghe thôi.” Vì vậy anh đi mau đi, để tôi tìm xem có gì đó tôi không nên nhìn không a a a!!
Nghiêm tổng nhíu mày, khẽ cười nói “Nhạc Nhạc nghe được thứ không nên nghe thì sao, chẳng lẽ sẽ báo cảnh sát bắt tôi?”
Nói thực là tôi biết rồi, hắc lão đại nhà anh lẽ nào lại dễ dàng tin tưởng người khác, tôi quả thực đau lòng vì anh. Hơn nữa đừng có mở miệng là gọi Nhạc Nhạc, đây không có vẻ là cái tên mà anh biết!
“Hơn nữa, ngộ nhỡ thân thể cậu không thoải mái, tôi ở đây sẽ yên tâm hơn.”
Bạo kích vạn điểm, Lâm Viễn Nhạc quên chưa khạc nhổ, xấu hổ choáng váng một hồi, sau mới kịp phản ứng, đêm qua hắn thật sự ngủ, ngủ cùng hắc lão đại.
Đến đây Lâm Viễn Nhạc lại nghĩ tới cuộc điện thoại của mật thám, vì vậy, kỳ thật có thể vụng trộm nghe một chút, không đúng, hẳn là quang minh chính đại nghe một chút.
Nhưng Lâm Viễn Nhạc nghe xong nửa giờ, trong video vẫn như trước nghiêm túc nói về lợi nhuận của công ty, tương lai phát triển, quy hoạch xí nghiệp, dù sao, đều là những thứ, Lâm Viễn Nhạc, nghe không hiểu!
Người vốn lúc đầu rất nhiệt huyết rất hưng phấn, chậm rãi chui chui vào trong chăn. A…, thật mềm mại thật thoải mái, eo thật sự khó chịu a.
Lại hai mươi phút sau, người lại rúc thêm một đoạn vào trong chăn. A…, gối đầu cũng có độ cao rất phù hợp.
Lại mười phút sau đó, Nghiêm Uyên chiếu camera cho người bên kia xem.
“Ngủ rồi à?”
Bên kia Phùng Hi ngầm hiểu.
Nghiêm Uyên liếc mắt nhìn Lâm Viễn Nhạc trên giường vì tạp âm mà vùi cả đầu vào trong chăn ngủ, khẽ gật đầu “Tạm thời sẽ không tỉnh.”
Phùng Hi chậc lưỡi “Không ngờ Nghiêm tổng tốc độ lại nhanh như thế, mỗi tội lần đầu tiên đã làm người ta mệt mỏi đến thế thật sự tốt ư?”
Nghiêm Uyên nói “Còn tiếp tục nhiều chuyện sẽ cử cậu tới Châu Phi đấy, nói chuyện chính thôi.”
Vì vậy hai người bàn bạc một vụ làm ăn ngoài sáng gần nhất. Lâm Viễn Nhạc trên giường ngủ đến chẹp miệng, còn y sau đó an bài cục cảnh sát bên kia. Lâm Viễn Nhạc ngủ thiên hôn địa ám.
Lúc Lâm Viễn Nhạc một lần nữa mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ còn lại mình hắn. Lâm Viễn Nhạc bối rối một hồi, đột nhiên kịp phản ứng, không có ai cả! Nghiêm tổng không có ở đây!
Lâm Viễn Nhạc không kịp tìm quần áo, kéo drap trải giường bọc lấy thân thể tàn phế nỗ lực leo xuống giường, chuẩn bị thừa dịp Nghiêm tổng chưa trở lại nhanh chóng càn quét phòng ngủ một lần. Ngăn kéo đầu tiên, hử, chai này là? Á, thuốc bôi trơn, vẫn còn à?
Lâm Viễn Nhạc đỏ mặt đẩy ngăn kéo trở về.
Ngăn kéo tiếp theo,
Lâm Viễn Nhạc vừa kéo ra một nửa, tiếng đóng cửa đột nhiên vang lên.
!!!!!!!!!!!
Nghiêm Uyên vừa bước vào liền phát hiện người kia đang khoác drap trải giường ôm tủ đầu giường của mình.
“À….. Cái ngăn tủ này nhìn rất đẹp, tôi đến gần quan sát một chút, ha ha.” Lâm Viễn Nhạc mặt trắng bệch giải thích.
Nghiêm Uyên bỏ quần áo lên trên giường, đem người kéo lên, “Còn tưởng rằng cậu đang ở đây tìm cái gì…”
“Ha ha tôi thì có thể tìm cái gì được, ngăn tủ này thật quá thích mắt, ha ha, anh nhìn xem, anh nhìn xem.” Lâm Viễn Nhạc tranh thủ cắt lời, bất quá càng nói càng thấy mình giống như người bị bệnh thần kinh.
Nghiêm Uyên: “Ừ, thích nên mới mua mấy cái để đó. Có điều trong ngăn kéo thật sự là có một phần tư liệu suýt chút nữa quên thu lại.”
Sau đó Lâm Viễn Nhạc liền nhìn Nghiêm tổng, thấy y lấy ra một đống giấy tờ thoạt trông không hề giống văn bản tài liệu của công ty kia từ trong cái ngăn kéo mà hắn vừa mới mở ra một nửa.
“Vẫn là cầm về thư phòng đi, làm mất sẽ không tốt.” Nghiêm tổng có vẻ như thật sự rất lo lắng.
Lâm Viễn Nhạc ha ha, là, ha ha. Con mẹ nó chứ chính là đầu óc tối dạ.
“Được rồi, thay quần áo, đưa cậu đi ăn cơm trưa.” Nói xong Nghiêm Uyên rất quan tâm đi ra.
Lâm Viễn Nhạc nhanh chóng thay quần áo, lại không cam lòng kéo tất cả các ngăn kéo ra một lần nữa, ừm, ngoại trừ xxx (cái tuýp bôi trơn) chính là sách hoặc trống không.
Đây rốt cuộc là do hắn vận khí không tốt.
Nghiêm Uyên đưa người đi ăn đồ Hồng Kông vì tương đối thanh đạm, khá phù hợp với tình trạng thân thể của Lâm Viễn Nhạc.
Nhưng không ngờ, Lâm Viễn Nhạc mới ăn một nửa, tùy tiện giương mắt quét qua, liền phát hiện người vừa mới bước vào cửa nhìn hơi hơi quen mắt.
Đợi một chút, đây không phải người liên lạc của tôi sao?!
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút giật mình.
Lâm Viễn Nhạc uống một ngụm, sau đó dưới ánh mắt nghiêm túc yêu thương của Nghiêm Uyên ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Miễn cưỡng bình tĩnh lấp đầy miệng, Lâm Viễn Nhạc liền trốn đi vệ sinh, quả nhiên chốc lát sau khi đi vào WC thì người liên lạc cũng theo vào.
Lâm Viễn Nhạc kéo người vào một phòng ngăn rồi mới khóa lại.
“Vội vàng hấp tấp như thế, nhỡ bại lộ thì làm sao!” Người liên lạc rất bất mãn.
“Có điều xem ra nhiệm vụ của cậu hoàn thành rất thuận lợi nhỉ, bò lên giường rồi hả?”
Lại là kiểu nói toạc trúng tim đen.
Lâm Viễn Nhạc vốn một bụng lời nói, trong nháy mắt đã nghẹn lại
“Khụ, là chuyện ngoài ý muốn thôi, ừm, điểm quan trọng không phải việc này, bước tiếp theo sẽ làm gì?!”
Người liên lạc không nhanh không chậm “Lừa gạt tín nhiệm, tìm lấy chứng cứ! Tìm tài liệu! Chuyện khó khăn nhất cậu cũng đã hoàn thành, tổ chức tin tưởng cậu được rồi!” Quả nhiên là ngu người có ngốc phúc, đây là ý nghĩ chân thật trong lòng người liên lạc.
Lâm Viễn Nhạc trong lòng thầm nhủ anh nói thì đơn giản, đó là hắc lão đại anh biết không, tuy đúng là tâm phòng bị thấp đến mức khiến người khác đau lòng nhưng đây là chuyện rất khó khăn đấy! Chẳng lẽ chỉ vì tôi ngủ cùng hắn một giấc thì hắn sẽ yêu tôi đến chết đi sống lại, nói cho tôi biết hết thảy bí mật không muốn người khác biết hay sao?!
Nhưng người liên lạc lại cho là hắn trong lòng day dứt bất an, vỗ vỗ vai Lâm Viễn Nhạc an ủi, “Tôi biết lần đầu chung quy vẫn là rất khó, nhưng cậu phải biết rằng Nghiêm Uyên không phải người tốt, hắn cùng lắm ham muốn cậu cũng chỉ vì nhất thời mới lạ, nếu tiếp tục trì hoãn cậu sẽ không còn cơ hội.”
Lâm Viễn Nhạc qua loa gật đầu,
Thầm nghĩ nếu tiếp tục kéo dài, Nghiêm Uyên thì không sao nhưng hắn thì đã muốn phát bệnh tim rồi.
Đúng vào lúc này, cửa phòng kế bên bị gõ
“Nhạc Nhạc, sao lại lâu như vậy, cậu vẫn ổn chứ?”
Lâm Viễn Nhạc:!!!!!!
Người liên lạc:!!!!!!
Lâm Viễn Nhạc vắt hết óc: “Khụ khụ, vẫn ổn, Nghiêm tổng anh về trước đi.”
Nghiêm Uyên: “Tôi vẫn không yên tâm, ở chỗ này chờ cậu vậy.”
Lâm Viễn Nhạc sắp điên rồi, mụ mại phê () không phải đợi người ta đi nhà cầu xong là một thói quen của tổng giám đốc anh đấy chứ????!
() “Mụ mại phê” hình như là một câu cửa miệng kiểu vkl ấy, ta search hoài mà không thấy:((
“Nghiêm tổng, cái kia, dạ dày tôi không thoải mái, anh ở đây tôi không được tự nhiên.” Cố gắng hết sức giả bộ yếu ớt đáng thương.
Bên ngoài trầm mặc một hồi
“Tại tôi cả, hôm qua đã rửa sạch cho cậu rồi, vậy mà vẫn bị ảnh hưởng.”
Lâm Viễn Nhạc cảm thấy không tốt lắm
Loại sự tình này
Đến cùng
Tại sao
Muốn đứng ở cửa nhà cầu
Nói chuyện
Vẻ mặt của người liên lạc bên cạnh: Chậc chậc chậc chậc chậc còn nói cái gì mà ngoài ý muốn cơ chứ.
Lâm Viễn Nhạc tỏ vẻ nếu không phải sợ anh bị lộng chết thì tôi thật muốn đẩy anh ra ngoài đấy!
Cuối cùng Lâm Viễn Nhạc vẫn dỗ dành Nghiêm Uyên trở về, sau khi trải qua cuộc nói chuyện không thích hợp cảm thấy thẹn đến nổ tung, suy sụp, muốn chết.
Người liên lạc: “Viễn Nhạc đồng chí thật sự là khổ cực rồi, đến nắm tay cái đi.”
Lâm Viễn Nhạc: “Còn không mau đi là muốn chờ chết sao.”
Người liên lạc: “Tôi cảm thấy nhiệm vụ lần này cậu nhất định sẽ hoàn thành thành công!” Dù sao việc được hắc lão đại sủng có muốn cũng không được.
Lâm Viễn Nhạc: “Ha ha…..” Nghiêm tổng anh đến bắt hắn đi.
Lâm Viễn Nhạc trở lại bàn ăn, liền phát hiện Nghiêm tổng lại múc thêm một phần canh.
“Bổ thận nhuận tràng vị đấy.”
“A.”
Lâm Viễn Nhạc cảm thấy nên động thủ nhanh hơn, cứ tiếp tục bổ thận như vậy có thể sẽ thành bổ tử (chết, ở đây dùng cách chơi chữ) mất.
Mỗi tội Lâm Viễn Nhạc còn chưa làm công tác chuẩn bị tốt.
Nghiêm đại tổng tài: “Nhạc Nhạc, nếu sự đã rồi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
?????? Đây không phải lời kịch do hắc lão đại anh viết sao?
Nhưng ngược lại rất đúng lúc. Nở nụ cười.
Lâm Viễn Nhạc: “Ừ…” Nỗ lực bày ra vẻ mặt thẹn thùng.
Nghiêm Uyên: “Vẻ mặt Nhạc Nhạc sao lại kỳ quái như vậy, chẳng lẽ không thoải mái sao?”
Lâm Viễn Nhạc: “Khụ, không có không có, rất thoải mái rất thoải mái.”
“Đúng rồi, Nghiêm tổng, buổi chiều tôi còn phải về làm việc.” Lâm Viễn Nhạc cảm thấy vẫn phải mau chóng tìm được (chứng cớ)
Nghiêm tổng nghe vậy liền đáp “Không cần miễn cưỡng, công ty thiếu đi hai người cũng không đến nỗi nào.”
Lâm Viễn Nhạc trong lòng khạc nhổ, thiếu mất hai người thì đúng là sẽ không sao, nhưng nếu một trong đó là tổng giám đốc thì sẽ có vấn đề tốt sao!! Lại nói việc đồng thời (biến mất) đi, cũng quá gây chú ý rồi.