Lâm Nam

Lại là một ngày làm việc như bình thường.

Đồ Nam nhìn chằm chằm tờ tranh.

Những tờ tranh như vậy chất thành một chồng trên bàn trước mặt cô, trên mỗi tờ đều là những nét vẽ uốn lượn tinh tế, hợp lại thành lớp lớp những hình ảnh phức tạp.

Cô giở xem từng trang từng trang, thỉnh thoảng lại vê đầu ngón tay.

Nghe nói những người kiếm cơm nhờ đôi bàn tay đều hay thích hí hoáy nghịch tay, dạo gần đây cô cũng có thói quen ấy.

Văn phòng lặng ngắt như tờ, trưởng bộ phận Cao của bộ phận tranh gốc đứng bên cạnh cô, trông như thể đã nhập định[1], lại giống như rơi vào vùng cuồng phong, phần lớn thời gian là đứng yên bất động, nhưng thỉnh thoảng sẽ lại nghiêng người, nắm tay đưa lên miệng, chờ đợi quyết định.

[1] Trạng thái nhập định là khi tâm đã tĩnh hoàn toàn, trí không còn quá nhiều suy tưởng miên man tạp niệm.

Trong yên lặng, anh ta thầm quan sát biểu cảm của Đồ Nam, chẳng nhìn ra được sự thay đổi gì, lại để ý đến hai ngón tay của cô. Đầu ngón tay cô trắng nõn, mỗi lần giở trang giấy đánh “xoẹt” một cái, là lại như cứa một nhát vào lòng anh ta.

Đây đã là lần thứ ba cô duyệt bản thảo trong tuần này rồi.

Lần đầu tiên là vào hôm thứ Hai, Đồ Nam vừa xem đã lắc đầu, kết quả là toàn bộ sản phẩm thành rác.

Anh ta hỏi cô tại sao, cô lại bảo anh ta tự đi xem xem rốt cuộc bích họa truyền thống trông như thế nào, nói xong liền bỏ đi.

Lần thứ hai là vào ba hôm trước, lần này xem được đến một nửa, nhưng cuối cùng vẫn phải hủy bỏ hết.

Hôm nay có lẽ tốt hơn một chút, ít ra thì cho đến giờ, cô đã xem hết đống bản thảo.

Đồ Nam xem hết một trang cuối cùng, sau đó đẩy ra.

Trưởng bộ phận Cao đứng hình trong nháy mắt, anh ta nhìn chằm chằm vào môi cô, chỉ sợ cô sẽ lại nói ra hai chữ “vẽ lại”.

Nhưng Đồ Nam không hề nói, cô rút một trang từ tập tranh ra và bảo: “Chỉ có trang này là được.”

Trong nháy mắt, bầu không khí được khơi thông, cả văn phòng như được sống lại.

Trưởng bộ phận Cao nhận lấy trang vẽ, “Vậy chúng tôi có thể dựa theo cảm giác này để vẽ tiếp ư?”

“Ừm, có thể chuẩn bị được rồi.”

Trưởng bộ phận Cao sững sờ, “Chuẩn bị? Còn phải chuẩn bị gì nữa?”

Đồ Nam lấy làm ngạc nhiên vì phản ứng của anh ta, “Còn phải hỏi ư, đương nhiên là chuẩn bị đồ để vẽ bích họa rồi.”

“…”

Thấy trưởng bộ phận Cao không lên tiếng, cô tự đoán: “Không phải anh cho rằng chỉ phủ màu lên mấy đường nét này thôi là thành bích họa rồi đấy chứ?”

Trưởng bộ phận Cao có chút lưỡng lự, “Nếu dựa theo cách thức vẽ bích họa truyền thống để làm, thì cũng quá…”

“Phiền phức?”, Đồ Nam tiếp lời: “Giờ mới nói có phải là quá muộn rồi không? Lúc quyết định làm dự án này, đáng ra các anh nên biết trước chứ.”

Trưởng bộ phận Cao không nói rõ được, ai cũng biết để vẽ ra một bức bích họa chính thống thì không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn được, nếu làm như vậy, căn bản là không tiến hành được, bộ phận tranh gốc của họ chỉ là bước đầu tiên mà thôi, phía sau còn rất nhiều công việc đang chờ để được triển khai.

Cuối cùng, anh ta chỉ đành đề nghị: “Chúng tôi cứ chuyển cho bộ phận modeling xem trước được không?”

Đồ Nam lắc đầu, “Cái anh gửi đi bây giờ căn bản không phải là bích họa, cùng lắm chỉ được tính là phác họa thôi.”

Trưởng bộ phận Cao im bặt, sau mấy hôm tiếp xúc, anh ta ngày càng cảm nhận được, với bích họa, cô gái trước mặt đây có một sự kiên trì và ngang bướng khó mà hiểu nổi.

Toàn bộ nhân viên của bộ phận đều có mặt, tất cả cũng đều câm nín không nói được gì.

Đồ Nam nhìn họ, rồi lại nhìn bản phác thảo trước mặt, những lời còn lại đều không cần nói ra nữa. Nói ra cũng vô ích, những thứ này còn xa mới đạt được đến tiêu chuẩn bích họa mà cô mong muốn.

***

Sau buổi chiều, Thạch Thanh Lâm vừa ngẩng đầu lên khỏi đống công việc, thì đúng lúc nhìn thấy một bóng người bên ngoài cửa văn phòng, cô không nhìn ngang liếc dọc, cứ thế đi thẳng.

Anh cất tiếng gọi: “Đợi chút.”

Đồ Nam quay đầu lại, từ ngoài cửa đi vào cạnh anh, “Sao vậy?”

Thạch Thanh Lâm hỏi: “Nghe nói hôm nay cô lại lần nữa không thông qua bản thảo?”

“Đâu có, rõ ràng là tôi có duyệt được một trang.”

“Nhưng trưởng bộ phận Cao nói với tôi, như thế cũng chẳng khác gì không duyệt cả.”

Đồ Nam quan sát anh, “Anh đang định thuyết phục hộ đấy à?”

Thạch Thanh Lâm cười, “Nếu muốn thế thật, thì tôi đã chẳng cần khách sáo. Chẳng phải tôi đã giúp cô diễn kịch đấy à, mới được bao lâu cơ chứ?”

“…”, hai ngày nay Đồ Nam quên béng mất chuyện này, hoàn toàn không hề nghĩ đến.

Cũng may là hai ngày nay được bình yên.

Hôm đó An Bội còn đặc biệt đến báo với cô, rằng đã đánh tiếng với bộ phận tuyên truyền, nếu sau này công ty tổ chức sự kiện sẽ không mời “Tiểu Y” tham gia nữa, cô đoán chuyện này cũng do anh sắp xếp.

“Tôi sẽ không xin hộ cho bộ phận tranh gốc, chỉ là tôi có một kế hoạch.”, Thạch Thanh Lâm chỉ vào máy tính, “Tạm thời dùng bức mà cô đã duyệt để làm trước một bản, rồi cho vào game để thử nghiệm.”

Đồ Nam ngó vào máy tính của anh, chằng chịt những số liệu, cô chớp mắt, chẳng hiểu gì cả nên dứt khoát không xem nữa.

“Nhưng bức đó vẫn chưa phải là bích họa.”

“Tôi biết, chúng tôi chỉ thử xem hiệu quả thế nào thôi.”

Đồ Nam mím môi, “Đây là game của anh, nếu anh kiên quyết thì cứ quyết định thế đi.”

“Tôi coi như là cô đồng ý nhé.”, Thạch Thanh Lâm hạ tay xuống lạch cạch gõ bàn phím.

Đóng tài liệu trên máy lại, gửi đi, rồi anh đẩy bàn phím ra, ấn nút trên điện thoại, “An Bội, gửi cho cô rồi đấy, sắp xếp đi, chiều nay sẽ thử nghiệm.”

Giọng An Bội cao vống lên, gần như át luôn cả tạp âm, “Chiều nay?!!!”

Thạch Thanh Lâm nói: “Vừa hay hôm nay tôi có đủ thời gian cho cả chiều.”

“Anh cảm thấy thời gian một buổi chiều là dài à? Chúng tôi chạy làm sao kịp, bên tranh gốc còn đang sốt sình sịch lên kia kìa, anh đúng là ác quỷ!”

“Ác quỷ tôi đây có thể làm gì thì đều đã làm, quá là nhân từ rồi.”, Thạch Thanh Lâm dập máy, liếc sang bên cạnh, lại chợt nhớ đến bộ dạng của trưởng bộ phận tranh gốc lúc đến kêu than trước mặt anh.

“Đồ Nam, tự dưng tôi lại cảm thấy, trên phương diện bích họa, cô mới là ác quỷ.”

Đồ Nam nhướng mày, không hề dị nghị gì về câu này, “Là anh mời ác quỷ này đến đấy.”

“Không sai, nói rất chuẩn.”

Anh thừa nhận, ở một số phương diện, họ đều quái đản hệt như nhau.

***

Tiếng “bùm bùm” vang khắp cả quán net.

Hôm nay Phương Nguyễn thắng ba trận liên tiếp trong Kiếm Phi Thiên, khắp người tỏa ra sự hưng phấn, anh chàng ngồi lì mấy tiếng đồng hồ trước máy tính.

Đến cả khi chiếc chuông trên cửa rung lên, có người vào, anh chàng cũng không buồn ngẩng đầu.

Một bàn tay thò tới, không nhẹ không nặng vỗ một phát vào gáy anh chàng.

Người ta bảo đánh người không đánh vào đầu, Phương Nguyễn hậm hực ngẩng lên, đang định cáu gắt, nhưng vừa nhìn thấy người đến thì vội cười: “Ế, sao cô lại đến đây?”

Đồ Nam đứng ngoài quầy, bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn.

Phương Nguyễn nhìn Đồ Nam, rồi lại nhìn anh, “Hôm nay ngọn gió nào thổi đến vậy, Đồ Nam đến, còn dẫn cả ông lớn đến theo. Giờ tôi nên gọi anh thế nào nhỉ?”

Thạch Thanh Lâm chống tay lên mặt quầy, “Gọi là khách được rồi.”

“Anh lại đến để lên mạng à?”

“Không, tôi cần một số người chơi thử nghiệm hộ ít nội dung, mượn địa bàn của cậu chút nhé.”, Thạch Thanh Lâm đưa mắt nhìn vào bên trong, bắt gặp đồ họa của Kiếm Phi Thiên trên không ít màn hình.

Phương Nguyễn nhìn ngoái ra ngoài cửa, “Thử nghiệm thì đơn giản, nhưng mà, chỉ có hai người đến thôi à?”

Thạch Thanh Lâm cười: “Đợi chút, lần này An Bội sẽ đến.”

Phương Nguyễn mãn nguyện vô cùng, “Hihi, thế thì sau này các anh cứ thoải mái đến chỗ tôi thử nghiệm, toàn bộ khách của tôi sẽ làm chuột bạch cho anh.”

Thạch Thanh Lâm bảo: “Cậu không cần phải báo cho họ biết đâu, khi nội dung thử nghiệm chưa được công khai, tôi mong là nó sẽ được bảo mật.”

“Yên tâm, yên tâm, tôi hiểu mà.”

Đồ Nam nghiêng người, đi vào trong quầy nhìn lên máy tính, quả nhiên anh chàng đang chơi Kiếm Phi Thiên.

Con chuột trên bàn đè lên một tờ giấy, nét bút điệu đà viết hai chữ “Tiểu Y”.

Để ý thấy ánh mắt của cô, Phương Nguyễn lập tức rút ra cầm trên tay.

Tờ giấy có chữ ký được anh chàng lục ra được từ thùng rác nhà Đồ Nam. Lúc ấy Đồ Nam nói nhìn thôi cũng thấy khó chịu, còn chẳng thèm xé mà cứ thế vứt đi luôn, đến khi anh chàng tìm ra được thì đã nhăn nhúm cả, phải đè ở đây từ đấy tới giờ.

Đồ Nam nhìn anh chàng, “Nâng niu thế cơ à?”

Phương Nguyễn không biết tại sao cô chỉ nhìn thôi cũng khó chịu, nhưng cân nhắc trước sau, mấy thứ này chỉ là phù du, dù là ngắn hạn hay trường kỳ, thì người trước mặt vẫn quan trọng hơn, thế nên bèn vứt tờ giấy có chữ ký đi, “Sao có thể chứ, anh chỉ vô tình nhặt được thôi, không cần nữa.”

Lúc này Đồ Nam mới thôi không nhìn anh chàng nữa.

Phương Nguyễn vứt xong còn bày đặt phủi tay hai cái, rồi quay đầu lại vẫy tay với Thạch Thanh Lâm, “Khách quý, hôm nay anh đến đây đúng là khéo thật, game này do anh làm ra, có thể giúp tôi qua một cửa được không?”

“Cửa nào?”, Thạch Thanh Lâm không hề khách sáo, tự nhiên cầm bình lên rót cho mình một cốc nước lạnh, rồi bưng cốc nước đi vào quầy.

Phương Nguyễn kéo ghế cho anh ngồi.

Trên màn hình là giao diện của Kiếm Phi Thiên, một cảnh sa mạc mịt mù, xung quanh đầy những tài khoản nổi bật.

“Đánh mãi không qua, sao anh lại làm ra trò khó nhằn thế này chứ.”, Phương Nguyễn đứng bên cạnh ca thán.

Anh chàng chơi nhân vật đao khách, cầm trong tay một thanh đao cong, hiện giờ vũ khí đang bị nhuốm đỏ, cột máu cũng chạm đáy, hình ảnh trong game rất sống động, thậm chí còn nhìn thấy rõ cả độ oằn của lưỡi đao.

“Đợi tôi chút.”, Thạch Thanh Lâm nhấp một ngụm nước, rồi đặt cốc xuống, một tay cầm lấy con chuột, một tay ấn bàn phím, bắt đầu thao tác.

Mới đầu Phương Nguyễn còn tưởng lời này là nói với mình, để ý lại thì mới phát hiện ra là nói với Đồ Nam.

Đồ Nam lại chẳng mấy quan tâm, dù sao thì cũng phải đợi An Bội.

Cô mở điện thoại, đang định tìm cốt truyện của phiên bản mới do An Bội gửi từ hôm qua, thì lại chợt nhìn thấy một tin nhắn khác.

Chẳng biết là gửi đến từ khi nào, vậy mà giờ cô mới nhìn thấy.

“Nghe nói giờ mày vào làm cho một công ty game, giỏi thật đấy.”

Người gửi: Đồ Canh Sơn.

Đồ Nam nhìn chằm chằm ba chữ “giỏi thật đấy”.

Từ ngữ vốn rất kỳ diệu, chỉ cần liên hệ với người kia, thì cho dù không cần đọc ra thành lời, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đó là kiểu giọng điệu như thế nào.

Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt trào phúng của bố lúc gõ ra hàng chữ này, hoặc thậm chí ông còn giận dữ đập bàn.

Chẳng có gì bất ngờ cả, hẳn là Phương Tuyết Mai báo tin cho ông, trong mắt Phương Tuyết Mai thì đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, nhưng trong mắt ông hiển nhiên là chẳng ra gì cả.

Lớn bằng từng này tuổi rồi mà chưa từng được nhận một lời khen ngợi nào từ ông, chẳng thể ngờ hôm nay lại nhận được qua một cách thức rất khác.

Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, Đồ Nam quay đầu đi ra cửa, ngắm đúng góc độ, chụp lại bức tranh cô vẽ trên tường, chỉnh sửa đôi chút, rồi gửi cho Đồ Canh Sơn.

Chẳng cần nói gì cả, ông sẽ tự biết là do cô vẽ.

Cô không quan tâm bố sẽ đánh giá thế nào, quan hệ cha con đi đến bước này, thỉnh thoảng lại đâm cho nhau một nhát là chuyện khó tránh được.

***

Quay lại bên trong quán, cửa ải trong game mà Phương Nguyễn bị mắc kẹt cuối cùng đã qua được.

Anh chàng vẫn còn đang tâng bốc không ngớt lời, đến cả ánh mắt nhìn Thạch Thanh Lâm cũng dần biến thành ngưỡng mộ, “Đỉnh thật sự, không hổ là cha đẻ của game, khó thế mà cũng qua được.”

Thạch Thanh Lâm dựa vào thành ghế rồi hỏi: “Còn cửa nào đang kẹt không?”

“Có có có, chỗ này!”, Phương Nguyễn mở bản đồ rồi mở cho anh xem.

Thạch Thanh Lâm thao tác bằng một tay, một tay khác thì cầm cốc lên uống nốt ngụm nước cuối cùng.

Phương Nguyễn lập tức giành lấy cái cốc, “Đại thần chờ chút, để tôi đi lấy cho anh thêm cốc nữa.”

Đồ Nam ngồi trên ghế tựa, tiện tay vớ lấy một quả quýt trên mặt bàn quầy ra bóc.

Từ nhỏ, không chỉ một lần nghe bố nói, trẻ con mà chơi game là không đứa nào giỏi cả, không được học theo, thế nhưng người ngồi trước mặt cô đây là lại hoàn toàn khác.

Cô phát hiện ra, lúc chơi game, người đàn ông này trông vô cùng thong dong, anh ngồi đó thao tác với bàn phím mà như đang điều khiển cả thế giới, chẳng nói mấy, gần như chỉ có bàn tay hoạt động.

Có lẽ do mùi thơm bắn ra từ vỏ quýt Đồ Nam đang bóc, anh ngoảnh đầu lại nhìn, mà lúc này cô mới phát hiện ra trên màn hình không còn là đồ họa của Kiếm Phi Thiên nữa, mà là một game cô chưa từng thấy.

“Anh biết chơi cả trò khác nữa à?”

Thạch Thanh Lâm khẽ bật cười, “Sao lại không chơi được, đều là game thôi mà, giống như cô đấy, cũng vẽ được tranh khác mà phải không?”

Anh quay đầu về, mười ngón tay trên bàn phím đảo như bay.

Đồ Nam cảm thấy câu này rất có lý.

Phương Nguyễn đi rót nước đã quay về, anh chàng cũng trông thấy, liền rú lên: “Ôi vãi, trò này mà anh cũng chơi siêu thế, anh quá đỉnh rồi đấy.”

Thạch Thanh Lâm nhận lấy cái cốc, uống một ngụm lớn, “Chơi bừa chút thôi, xem người khác có điểm mạnh gì.”

Phương Nguyễn phục sát đất.

Thạch Thanh Lâm không tiếp tục nữa, rời khỏi giao diện của trò chơi, nhập chương trình từ máy tính của anh, chuẩn bị cho buổi thử nghiệm trong chốc lát nữa.

Đồ Nam gỡ một múi quýt, lại thấy anh đã tiến vào trạng thái làm việc.

Thì ra đàn ông cũng có lúc này lúc khác.

Cô nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Anh có chắc là họ đến kịp được không?”

“Được, đã ấn định thời gian rồi, họ không kịp cũng phải kịp.”

Đồ Nam thầm nói trong lòng, chẳng trách bị chửi là ác quỷ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui