Chuyện này không thể trì hoãn lại được, giải quyết càng nhanh càng tốt. Thạch Thanh Lâm vừa lên xe đã gọi điện ngay cho An Bội, đầu bên kia oán thán tại sao chỉ mới yêu thôi mà đã thay đổi bản tính cuồng công việc rồi, tới khi anh nói lại lời của Tiêu Quân thì cô nàng lập tức im bặt, ngay sau đó sửa lời quay sang chửi Đông Hằng.
Cúp điện thoại, Thạch Thanh Lâm nhìn sang bên cạnh, Đồ Nam ngồi rất im lặng, một tay duỗi ra cài dây an toàn.
Anh hơi áy náy, một kỳ cuối tuần đang yên lành lại thành ra thế này, mọi kế hoạch ban đầu đều tạm thời phải gác sang một bên.
“Đưa em về nhà trước đã.”, anh khởi động xe.
Đồ Nam lắc đầu, “Em về công ty cùng anh.”
“Về đi. Anh không muốn để em phải tăng ca cùng anh.”, vừa nói vừa xoay vô lăng, anh muốn cô có một ngày nghỉ thoải mái.
“Em muốn.”, trong nháy mắt câu này được nói ra, cô nhìn thấy anh ngoảnh mặt sang, loáng thoáng vẻ áy náy, “Mặc dù mảng bích họa đã đi đến bước cuối cùng rồi, nhưng cũng vẫn phải đẩy nhanh tiến độ lên.”
Thạch Thanh Lâm cười, lại chỉ im lặng, có một người bằng lòng đi cùng mình, còn gì phải bàn nữa, làm gì cũng thấy mãn nguyện.
Cuối cùng cả hai đến công ty. Một người chủ trì cuộc họp gấp, một người vào phòng vẽ.
***
Lần này bận rộn suốt một khoảng thời gian.
Phiên bản mới sắp được công bố chính thức, đương nhiên nhà sản xuất như Thạch Thanh Lâm là người bận nhất, mỗi một chi tiết đều phải do đích thân anh xử lý.
Chưa tới hai hôm đã định được ngày công bố, đơn vị đầu tư, đơn vị phát hành, đều cần phải bàn bạc cụ thể, có lúc anh còn chẳng rảnh để về công ty.
Đồ Nam lại quay về phòng vẽ, đã một thời gian không gặp anh rồi.
Trong suốt khoảng thời gian này, hầu như chỉ liên lạc qua Wechat, cứ đến tối muộn, Thạch Thanh Lâm sẽ dành ra đôi ba phút để nói chuyện với cô. Dạo gần đây, dường như hai người phải xa nhau dù rõ ràng chỉ cách một bức tường, một khi bắt đầu bận là cũng chỉ có thể yêu qua điện thoại mà thôi.
Đồ Nam thôi không nghĩ ngợi nữa, thuần thục pha màu, cầm bút chấm màu, đặt lên giấy vẽ. Trong tranh, toàn bộ vũ đài đã được điểm thêm một tầng màu sắc, nhân vật như múa lượn trên đó.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, cô dừng bút, xoay người lại, nhìn thấy người trong tranh đang đứng trước cửa phòng.
Lê Chân Chân nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Kể từ sau buổi tối hôm cô ấy say mèm, đến giờ mới gặp lại. Đồ Nam biết nguyên nhân, thế nên mấy hôm nay mới không giục cô ấy, giờ gặp rồi thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết, “Không sao, xuống phòng vẽ thôi.”
Lê Chân Chân nhìn một vòng cả căn phòng, lại liếc về phía căn phòng bên cạnh, không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu.
Chỉ cần từng biết Thạch Thanh Lâm trong thời kỳ còn ở Mỹ, thì sẽ cực kỳ ngỡ ngàng trước việc làm này của anh. Trên thực tế, anh hoàn toàn không phải là người dễ gần, vậy mà lại dành riêng ra một phòng vẽ cho Đồ Nam trên cùng một tầng vốn chỉ có văn phòng CEO của anh.
Lê Chân Chân đưa mắt về phía Đồ Nam đang thu dọn dụng cụ vẽ, trong lòng thầm nghĩ, có thể trở thành bạn gái của một người như thế, nhất định là rất hạnh phúc.
Đồ Nam thu dọn xong liền ra ngoài, đóng cửa lại, rồi cùng cô ấy một trước một sau đi vào thang máy.
Trùng hợp là, xuống tới tầng của phòng múa, đi từ thang máy ra, vừa hay lại chạm mặt Tiết Thành.
Xem ra anh ta đã đến sẵn tầng này để đợi, nhưng Lê Chân Chân không hề chào hỏi anh ta mà đi thẳng về phía cửa phòng múa.
Tiết Thành quay mặt về phía cô ấy, ánh mắt bám chặt theo.
Đồ Nam cảm giác có gì đó không bình thường, bèn nhìn anh ta hỏi, “Hai người cãi nhau à?”
“Nếu mà cãi nhau thì đã tốt.”, anh ta cười, “Nói ra chắc sẽ khiến cô cười, thật ra thì tôi bị từ chối rồi.”
Đồ Nam không ngờ anh ta đã tỏ tình rồi, với kết quả này, cũng không biết nên nói gì nữa. Mà xem ra, mấy ngày nay Lê Chân Chân không đến công ty, có lẽ cũng vì nguyên nhân này.
“Đã thế này rồi mà vẫn nhất quyết không chịu cho tôi cơ hội, chắc cảm thấy tôi không bằng Thanh Lâm.”, Tiết Thành cười khẽ hai tiếng, rồi đi vào thang máy.
“Sao lại nói thế!”, Đồ Nam không giỏi an ủi người khác, chuyện tình cảm của người khác, cô cũng không tiện nhiều lời, chỉ có điều, câu nói của anh ta kéo cả Thạch Thanh Lâm vào nên nghe rất kỳ quặc, chuyện này đâu có liên quan gì đến Thạch Thanh Lâm.
Tiết Thành chỉ cười, cũng không biết là cười mình hay cười cô nữa, đưa tay bấm nút, cửa thang khép lại.
Đồ Nam đi vào phòng múa, Lê Chân Chân đã thay xong trang phục, đang làm động tác giãn người.
Cô tỏ ra như không biết chuyện gì, tập trung chuẩn bị vẽ tranh.
Thạch Thanh Lâm đang bận với việc công bố phiên bản mới, cô chỉ có thể hỗ trợ anh, những chuyện khác, nghe qua loa rồi lờ đi là được.
Kết thúc điệu múa thì ngoài trời cũng đã tối.
Lê Chân Chân cầm khăn lông lau mồ hôi, Đồ Nam thì chỉnh sửa bản thảo, vừa chỉnh vừa nhẩm rà lại nội dung của cốt truyện, không được tính là nhiều nữa, cô nhẹ nhõm hơn nhiều, nên hôm nay có thể yên tâm kết thúc công việc.
Điện thoại có âm báo tin nhắn, người cô nghĩ đến đầu tiên là Thạch Thanh Lâm, một tay cầm bản thảo, một tay thò vào túi áo lấy điện thoại, mở ra xem, quả nhiên là anh.
Thạch Thanh: Ngày mai tổ chức họp báo rồi.
Cô nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, đúng thật rồi.
Đồ Nam: Ừm.
Thạch Thanh: Xem như có thể gặp nhau rồi.
Đồ Nam giơ điện thoại lên, khóe miệng bất giác nhoẻn thành một nụ cười, đột nhiên nhớ ra còn có người khác ở đây, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Lê Chân Chân đang nhìn mình.
Nhìn vài giây, Lê Chân Chân im lặng bỏ đi.
Cô thôi nghĩ ngợi, thu dọn qua loa đống đồ rồi tắt đèn, rời khỏi phòng múa.
Trên đường đi, cô vẫn liên tục nhắn tin với Thạch Thanh Lâm.
Chắc chắn anh đang làm việc ở bên ngoài, có khi phải mãi một lúc lâu mới trả lời tin nhắn, cô cũng kiên nhẫn chờ.
Wechat có thêm một tin nhắn khác, cô thoát khỏi khung chat để xem. Là Phương Nguyễn, anh chàng nói muốn đưa cô về nhà.
Đồ Nam nhìn ra đường, trên đoạn đường đi đến quán net, đúng là thấy chiếc xe cũ rích của anh chàng đang đỗ ở đó.
Cô đi đến, kéo cửa ra rồi ngồi vào xe, Phương Nguyễn đang đeo tai nghe, đầu đong đưa phiêu theo điệu nhạc, thấy cô, anh chàng lập tức tháo xuống, gãi gãi đầu, “Nghe nói ngày mai công ty cô mở họp báo, có thể dẫn anh vào xem không?”
Đồ Nam nói: “Biết ngay, tự nhiên tốt bụng là chắc chắn có mục đích.”
“Nói thế nào thì giờ anh cũng được tính là người có liên quan đấy nhé, chẳng nhẽ lại không tận dụng được một tí à.”, Phương Nguyễn nhìn thấy cô đang cầm điện thoại bèn thúc giục: “Nhanh, gọi cho anh Thạch đi, mở cửa sau cho anh.”
Đồ Nam nghĩ chắc Thạch Thanh Lâm đang bận nên mặc kệ anh chàng.
Phương Nguyễn nhanh tay giật lấy điện thoại của cô, vẫn chưa khóa màn hình, anh chàng giơ một tay ra chặn đề phòng Đồ Nam cướp lại, một tay tìm số của Thạch Thanh Lâm, ấn nút gọi rồi mở loa ngoài, cũng không vội lái xe đi.
Đồ Nam duỗi tay ra định giật lấy, nhưng chỉ sau một hồi chuông là cuộc gọi đã được kết nối.
Giọng Thạch Thanh Lâm truyền ra qua sóng điện thoại, vừa trầm vừa thấp, còn mang theo ý cười, “Nhớ anh à?”
Trong xe im lặng mất một giây, Phương Nguyễn ngoảnh mặt sang nhìn bằng ánh mắt đầy mờ ám.
Đồ Nam trừng mắt, hai tai nóng lên, hắng giọng một cái rồi bảo: “Phương Nguyễn đang ở đây, là anh ấy gọi cho anh đấy.”
Phương Nguyễn lập tức hô lên tiếp lời: “Anh Thạch, em đây.”
“Có việc gì à?”, giọng Thạch Thanh Lâm trở nên nghiêm túc, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách ra.
Phương Nguyễn hơi ngại khi nói ra ý đồ của mình.
“Không cần hỏi tôi, hỏi Đồ Nam ấy.”, anh nói ở đầu bên kia điện thoại, “Chỉ cần cô ấy đồng ý thì tôi không có ý kiến gì cả, sau này cậu có yêu cầu gì thì cứ hỏi cô ấy.”
Phương Nguyễn ngây ra, trợn tròn mắt nhìn Đồ Nam.
Thật sự không ngờ, một nhân vật xuất chúng từ nước ngoài về, bình thường trông rất ngạo nghễ, vậy mà lại bị cô ăn sạch sành sanh, cưng chiều cô đến vậy.
Đồ Nam bị cái nhìn đó làm cho hai bên tai nóng ran lên, cô giật lại điện thoại, tắt loa ngoài, áp lên tai rồi nói với Thạch Thanh Lâm: “Kệ anh ấy, anh cứ làm việc tiếp đi, có làm phiền anh không đấy?”
Phương Nguyễn khởi động xe, chốc chốc vẫn liếc sang phía cô. Cô hạ cửa sổ xe xuống, quay mặt nhìn ra bên ngoài, một tay che ống nghe.
Giọng Thạch Thanh Lâm nghe có vẻ hơi mệt mỏi, cô muốn để anh được nghỉ ngơi một chút.
“Không sao, muốn nói chuyện với em thêm một lúc nữa.”, đầu bên kia có tiếng nói chuyện, không chỉ một người, anh đè thấp giọng, có lẽ là tránh đi để nhận cuộc điện thoại của cô.
Đồ Nam nghĩ đến cảnh tượng đó mà xót xa, hẳn là mấy ngày hôm nay anh đều bận rộn như vậy, “Không nói chuyện nữa, anh làm việc đi, ngày mai gặp rồi còn gì?”
Thạch Thanh Lâm cười, “Vậy thôi, mai gặp lại.”
Đồ Nam nhẹ nhàng “ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại, ngoảnh mặt sang, đúng lúc Phương Nguyễn cũng nhìn về bên này.
“Đồ Nam, cô được đấy.”, anh chàng cảm thán: “Như thế này là anh Thạch coi cô là vợ rồi còn gì, nhỉ?”
“Bớt tào lao đi.”, Đồ Nam thấp giọng mắng một câu, lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vuốt vuốt tóc, che đi vành tai nóng rực.
Đèn đỏ, xe dừng lại.
Ánh mắt cô bỗng rơi vào tủ kính của một cửa tiệm ở ven đường.
Trong tủ, trên người ma-nơ-canh mặc một bộ váy dài, cô nhìn từ trên xuống dưới, trong đầu đột nhiên nhớ ra câu Thạch Thanh Lâm từng nói: “Em mà mặc váy nhất định còn đẹp hơn cô ấy.”, thì thoáng thất thần.
“Nhìn gì đấy?”, Phương Nguyễn thò đầu ra nhìn.
“Không có gì.”, Đồ Nam thu tầm mắt lại, “Lái xe hẳn hoi đi, không thì đừng hòng đến họp báo.”
Phương Nguyễn lập tức ngồi ngay ngắn, hai tay nắm vô lăng, cực kỳ ngoan ngoãn.
Thật ra chỉ là lừa anh chàng thôi, Thạch Thanh Lâm đã nói từ trước với cô rằng hôm họp báo sẽ mời một số người chơi đến tham gia, để dành một chỗ cho anh chàng chẳng có gì khó cả.
***
Địa điểm tổ chức họp báo được đặt tại khách sạn năm sao tốt nhất thành phố, hôm ấy, hoạt động của công ty tạm dừng, xem như một ngày nghỉ.
Đồ Nam ra ngoài một chuyến, mang theo một cái túi giấy về nhà, nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ rồi.
Cô vào phòng, mở túi, lấy ra một bộ váy, trải lên giường.
Là một bộ váy hai dây đen dài.
Trên đường tình cờ nhìn thấy cửa tiệm kia, cuối cùng cô vẫn đi mua. Nhìn một lúc, cô mới cầm đi thay.
Cũng may, rất vừa vặn.
Cô tìm một chiếc áo khoác dày mặc lên người, kéo khóa kín cổ rồi đi ra ngoài.
Gần như là đến khách sạn vừa sát giờ.
Lúc Đồ Nam đi đến hội trường, buổi họp báo vừa hay bắt đầu, An Bội đang tất bật chuẩn bị trên sân khấu, ánh đèn cũng dần tối lại.
Lần đầu tiên chứng kiến một sự kiện hoành tráng đến vậy, bên trong hội trường có rất nhiều phóng viên, đủ loại ống kính dài ngắn hướng hết lên sân khấu, ghế bên dưới chật cứng người, chẳng nhìn rõ được ai với ai.
Nhóm người chơi được xếp ở những hàng ghế cuối cùng, quá tối, cô không tìm thấy Phương Nguyễn đang ngồi ở đâu nên dứt khoát không tìm nữa. Đi về phía trước, nhìn thấy hội của trưởng bộ phận Cao, nhưng cô không ngồi vào cùng họ mà tìm một chỗ ở góc khuất.
Nhìn về phía trước, Tiết Thành ngồi ngay hàng đầu tiên, có lẽ đó là chỗ của bên đầu tư, hôm nay không thấy Lê Chân Chân đâu cả.
Trên sân khấu, An Bội bắt đầu nói, sự chú ý của mọi người dồn cả về phía bên đó, ở một đầu khác, Thạch Thanh Lâm đi từ khoảng tối lên sân khấu.
Đồ Nam nhìn anh, đã một thời gian không gặp, trông mặt anh hình như gầy đi một chút, có lẽ do quá bận rộn. Bộ âu phục trên người anh vô cùng thẳng thớm, anh thắt cà vạt, vẻ mặt nghiêm nghị, tầm mắt thoáng đảo xuống dưới, khi nhìn về phía cô, vẻ mặt lại trở nên ôn hòa.
Cô chạm thử lên mặt, ở đây tối thế này, cũng không chắc anh có thể nhìn thấy cô, là tại cô nghĩ nhiều mà thôi.
An Bội đưa micro cho anh rồi xuống sân khấu, màn hình sau lưng anh bắt đầu trình chiếu phần giới thiệu phiên bản mới, phản chiếu ánh sáng loang loáng chấp nháy không ngừng xuống phía dưới.
Toàn bộ nội dung của phiên bản mới đều do một mình Thạch Thanh Lâm giới thiệu, không có bản thảo, thứ anh làm ra, nội dung đều có sẵn trong đầu anh rồi, không vấp váp một chữ nào.
Toàn hội trường im phăng phắc, đến khi anh kết thúc thì bên dưới mới vang lên những tràng pháo tay.
Sau đó là phần phóng viên đặt câu hỏi, hội trường dần trở nên náo nhiệt.
Câu hỏi của cánh phóng viên không có gì quá đặc biệt, hầu như đều xoay quanh việc tại sao anh lại nghĩ đến chuyện đưa bích họa vào làm chủ đề trong game, làm thế nào để hiện thực hóa nó, khi nào thì phiên bản mới có thể chính thức phát hành, vân vân…
Thạch Thanh Lâm trả lời từng câu một, lúc này với khi sinh hoạt cá nhân dường như là hai con người hoàn toàn khác biệt.
Đồ Nam nhìn rất lâu, không hề dời mắt, người đàn ông khi tập trung làm việc quả nhiên là đẹp trai nhất, giờ thì cô tin rồi.
Sau nửa tiếng, phần phỏng vấn kết thúc, các nội dung khác của buổi họp báo tiếp tục được tiến hành, người dẫn chương trình chuyên nghiệp do An Bội sắp xếp đi lên, nhà sản xuất có thể nghỉ ngơi rồi.
Gần như cùng lúc, Thạch Thanh Lâm đặt micro xuống, sải những bước dài rời khỏi sân khấu.
Ánh mắt của cánh phóng viên và nhóm người chơi vẫn nhìn theo, cho tới khi nhìn thấy anh đi đến trước một hàng ghế trong góc, đặt một tay lên tay vịn ghế, cúi thấp đầu, ghé lại gần một cô gái đang ngồi ở đó.
“Nhà sản xuất có bạn gái rồi à?”, không biết là người chơi nào đoán ra trước.
“Có phải là diễn không? Buổi họp báo giới thiệu phiên bản mới mượn tin này để hot lên?”
“Chưa chắc đâu, trai đẹp lại đang còn trẻ có bạn gái cũng là bình thường mà nhỉ?”
Phương Nguyễn bỗng lên tiếng giữa đám đông: “Không phải là diễn đâu, là thật đấy.”
Cả đám đồng loạt nhìn về phía anh chàng.
“Tình cảm của họ còn rất tốt nữa cơ.”, anh chàng tiếp tục nói.
Ở bên kia, Thạch Thanh Lâm đã đứng thẳng dậy đi về phía nhà đầu tư, một hàng người lần lượt rời khỏi hội trường.
Đồ Nam không ngẩng đầu, vừa rồi anh đột ngột đi tới, khiến cô trở tay không kịp, thật ra anh chỉ đứng đó ghé vào tai cô nói câu “Lát nữa gặp.” mà thôi.
Đặc biệt đi đến, lại chỉ để nói câu này.
Người đi rồi, để lại hơi thở nóng rực còn quẩn quanh bên tai.
***
Buổi họp báo kết thúc, nhóm người chơi và cánh phóng viên ra về hết, nội bộ công ty thì vẫn còn phải tham gia một bữa tiệc tri ân.
Lúc đến phòng tiệc, Đồ Nam nhận được tin nhắn Phương Nguyễn gửi đến.
Phương Nguyễn: Để cảm ơn cô cho anh vào tham dự, anh giúp cô củng cố địa vị bà chủ rồi đấy.
Đồ Nam: Gì cơ?
Phương Nguyễn: Không cần cảm ơn anh, ai bảo cô là em gái Nam của anh chứ.
Đồ Nam không biết anh chàng đang nói gì.
Cô cởi bỏ áo khoác, bỏ ở chỗ cạnh cửa, rồi đi vào sảnh tiệc.
An Bội đang đứng trước cửa, nhìn thấy cô thì lập tức đưa mắt đánh giá, “Chuyện lạ đây, lần đầu tiên thấy cô mặc váy đấy.”
Đây không phải là lần đầu tiên Đồ Nam mặc váy, nhưng đúng là đã lâu lắm rồi không mặc, cô cúi đầu nhìn người mình rồi hỏi: “Hợp không?”
“Hợp cực, dịp như thế này thì phải ăn vận lộng lẫy, tôi còn sợ cô không biết, ít ra thì giờ cô cũng là tổng họa sĩ của công ty chúng tôi mà.”, An Bội cũng đã thay trang phục, trên người mặc bộ váy bó màu tím nhạt, khuôn mặt được trang điểm rất tỉ mỉ.
Đồ Nam khen một câu: “Cô còn hợp hơn.”
“Xì.”, giờ An Bội chỉ có thể trêu chọc qua quýt, dù gì cũng là bạn gái của ông chủ, ít nhiều cũng phải cho chút thể diện, “Đi thôi, đi ăn cái gì đấy trước đã, Thạch tổng phải đi xã giao, không ở hội trường, hôm nay cô có mặc đẹp hơn nữa thì anh ấy cũng không thấy được đâu.”
Đồ Nam thoáng ngây người, anh không ở đây?
Trước đó còn bảo cô là lát nữa gặp lại.
Cô mím môi, không nói gì cả, đi theo An Bội về phía sảnh tiệc.
Toàn bộ nhân viên công ty đều có mặt, ai nấy đều ăn vận hết sức trang trọng. Trưởng bộ phận Cao mặc âu phục cũng không che đi được cái bụng nhô ra, đang cầm nĩa đút đồ ăn vào miệng, nhìn thấy cô liền dừng lại, cong khóe môi.
Trước đó đã nghe nói Thạch tổng và cô ở bên nhau, chẳng trách.
…
An Bội từ từ làm quen với nhóm người chơi, bưng đĩa đồ ăn vào ngồi cùng họ.
Đồ Nam đứng một mình, chỉ ăn chút hoa quả, tay cầm đĩa, một tay khác vẫn nắm chặt lấy cái điện thoại.
Trên đĩa có mấy miếng xoài được cắt vuông vức, cô cầm nĩa xiên lấy một miếng cho vào miệng nhai từ từ, chẳng nếm ra được vị gì cả, thần trí chỉ để ý xem có âm báo nào không.
Chẳng có tiếng chuông nào vang lên cả, cô cũng không biết anh bảo đợi là phải đợi bao lâu nữa.
Vốn dĩ đã nhiều ngày không gặp rồi, cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì, lúc thật sự được gặp mà lại không gặp được thì lại cảm thấy hụt hẫng.
Trong lòng hơi bồn chồn, còn thừa lại một miếng xoài cũng chẳng ăn nổi nữa.
Ở đằng kia, mọi người đều rất phấn khởi, nói cười hi hi ha ha, bỗng nhiên cửa phòng tiệc được mở ra.
Lúc Thạch Thanh Lâm đi vào, mọi người lập tức im bặt.
Bên ngoài bộ âu phục, anh mặc thêm một chiếc áo khoác dáng dài, vừa nhìn đã biết là mới từ chỗ khác quay về, còn chưa kịp cởi ra mà cứ thế đi thẳng vào đây.
Rất nhanh, anh đã trông thấy Đồ Nam, ánh mắt không dời đi một giây nào.
Cô không nhìn thấy anh, chỉ đứng một mình trong góc phòng tiệc, mí mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào cái nĩa trong tay, chốc chốc lại chọc lên đĩa ăn, biểu cảm hờ hững, bộ váy đen ôm sát mọi đường cong cơ thể, để lộ ra bả vai và cánh tay trắng nõn, lại sinh ra một cảm giác rất huyền bí.
Ánh mắt Thạch Thanh Lâm chầm chậm lướt từ trên xuống dưới cơ thể cô một lượt, vừa nhìn vừa đi tới.
Đồ Nam có cảm giác trước mắt hơi tối lại, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt anh, bất chợt chưa thể hoàn hồn lại ngay được.
Thạch Thanh Lâm đón lấy cái đĩa và nĩa ăn trong tay cô, đặt lên mặt quầy, hai mắt nhìn cô chăm chú.
Anh còn chưa hé miệng, Đồ Nam đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh uống rượu đấy à?”
“Ừm, không chối được, khó lắm mới về trước được đấy.”, anh nhìn chiếc điện thoại trong tay cô, “Đợi anh lâu lắm phải không?”
Đồ Nam liếc nhìn xung quanh, cả công ty đều đang nhìn, cô hạ thấp giọng hơn nữa: “Không sao, dù gì thì anh cũng đến rồi mà.”
Anh cười, duỗi tay ra nắm lấy cánh tay cô, lại trượt xuống bàn tay, cầm lấy, “Thời gian còn lại của anh đều là của một mình em.”
Cô thật sự hoài nghi liệu có phải mọi người đều nghe thấy hay không, hình như xung quanh lặng ngắt, toàn bộ dồn hết sự chú ý vào cô.
Thạch Thanh Lâm dắt cô đi ra ngoài.
Đám đông lập tức nhường đường, đồng loạt nói “Thạch tổng đi thong thả”, ai nấy đều cực kỳ ngỡ ngàng.
Đây có còn là tên ác ma cuồng công việc kia không? Tại sao yêu vào là hóa thành người khác rồi, đến chẳng nói câu nào, trong mắt chỉ có một mình Đồ Nam.
***
Đồ Nam được Thạch Thanh Lâm dắt ra ngoài, một mạch đi thẳng ra khỏi khách sạn.
Cô gần như đã quên mất mình đang mặc váy, đến khi ra tới chỗ anh đỗ xe, một làn gió lạnh lùa qua, cô mới nhớ là mình ra ngoài vội quá, quên không cầm áo khoác theo.
Thạch Thanh Lâm nhận ra cô lạnh, một tay kéo cô vào lòng, một tay mở cửa xe, nhưng Đồ Nam lại đẩy cửa trở vào, “Anh uống nhiều thế này, không lái xe được.”
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rơi trên người cô. Một bên dây áo trượt khỏi bả vai, để lộ ra một vết hằn nhàn nhạt, anh đưa tay ngoắc lấy, kéo lên cho cô, ngón tay lùa xuống dưới dây áo, nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết kia, rồi bỗng nói một câu chẳng liên quan: “Anh đã bảo rồi mà, em mặc váy sẽ cực kỳ đẹp.”
Vốn dĩ Đồ Nam còn đang thấy lạnh, nhưng anh đứng chắn phía trước, cả người che kín cho cô, bả vai dưới những ngón tay anh mỗi lúc một nóng ran, cô dựa vào cửa xe, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh thích không?”
Thạch Thanh Lâm cúi đầu xuống thấp, tựa vào trán cô, lồng ngực căng phồng, mùi rượu bốc lên, anh trầm giọng nói: “Sắp chết mê chết mệt rồi.”
Chỉ vài chữ giáng xuống, dội từ màng tai đến trái tim, cô khẽ cắn môi, lại không giấu nổi nụ cười. Lúc ngước lên, bắt gặp Thạch Thanh Lâm đang nhìn mình, đèn đường mờ tối, lại bị thân xe che quá nửa, nhưng cô vẫn thấy rõ được ánh mắt đen láy sâu hun hút của anh.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào môi cô, anh chống một tay lên cửa xe, một tay nới lỏng cà vạt, cúi thấp đầu, gương mặt ghé sát lại.
Trong mắt Đồ Nam chỉ còn lại hình ảnh sống mũi cao thẳng và bờ môi của anh, đôi môi hơi mỏng, đang khẽ nhếch lên.
Cô cố kìm lại nhịp tim, dự cảm sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Lần trước anh xoa môi cô và bảo, lần sau bất kể thế nào, anh cũng sẽ không bỏ qua chỗ này.
Hiện giờ, anh đang nhìn chằm chằm vào môi cô.
Cô bất giác nhả răng ra, không cắn môi nữa, hình như đã từng nghe nói, cắn môi, giống một kiểu ám chỉ.
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng của cô, anh khẽ cười, tựa trán vào trán cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, hơi rượu hòa cùng hơi thở phả ra.
Một giây sau, bờ môi bỗng nóng lên, anh trực tiếp dán môi lên.
Không cho cô thời gian suy nghĩ, anh hành động luôn. Tim Đồ Nam đập không theo quy luật, hơi thở cũng trở nên dồn dập, hỗn loạn.
Mới đầu anh chỉ nhẹ nhàng mơn trớn, nhưng nhanh chóng thay đổi trạng thái, có thứ xúc cảm ướt át vẽ quanh viền môi cô, là lưỡi của anh.
Anh mút nhẹ môi cô, hơi xoay mặt, thoáng dùng lực, đột nhiên ngậm chặt lấy.
Đầu óc Đồ Nam ù đặc, cảm giác như sắp nổ tung, hít thở khó nhọc, thở ra một hơi, lại hít vào mùi rượu trên người anh, cô cảm thấy chính mình cũng chuếnh choáng say rồi.
Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của An Bội: “Đâu rồi, không thèm cầm áo đi à?”
Trong nháy mắt, cô cực kỳ căng thẳng, khẽ cựa cổ nhưng anh không buông, áp cả người vào cô, ấn cô lên cửa xe, ngay sau đó cô cảm thấy bờ vai âm ấm, ra là anh dùng áo khoác bọc cô lại.
Xung quanh nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Đồ Nam bị anh ghì lấy, hôn mãi một lúc lâu.
Đến lúc tách ra, cô mới hoàn hồn, cơ thể bủn rủn, sau lưng là cửa xe, trước ngực là cơ thể anh, có thế mới đứng vững được.
Thạch Thanh Lâm đứng thẳng dậy, cởi áo khoác ra, choàng lên người cô rồi khép chặt vạt áo lại, “Còn lạnh không?”, anh nắm lấy vạt áo vest, định cởi cả ra cho cô mặc.
Đồ Nam đè tay anh lại, khẽ lắc đầu, bất chợt chẳng biết phải nói gì, nhịp tim vẫn nhanh kinh khủng, cả người run rẩy, bờ môi cũng tê dại, cô cần thời gian để bình tĩnh lại.
Thạch Thanh Lâm buông lỏng tay, “Không lái xe nữa, bắt xe đưa em về.”, nhịp thở của anh hơi hỗn loạn, giọng nói cũng bất thường, hơi khàn khàn, rượu tác dụng chậm, bằng không e là sẽ không nỡ buông cô ra mất.