Đồ Nam cầm theo mỗi cái điện thoại, chìa khóa nhà vẫn để trong túi áo khoác, nếu muốn về thì phải quay lại bên trong lấy áo đã.
Cô quay trở lại khách sạn, vừa vào tới sảnh thì đã trông thấy Phương Nguyễn, trong tay đang cầm áo khoác của cô.
Phương Nguyễn vẫn ở đây ngay cả khi buổi họp báo đã kết thúc, kết quả là An Bội lại bắt anh chàng ra trả áo cho Đồ Nam. Vốn dĩ anh chàng còn tưởng phải mang về nhà cho cô, vậy mà cô lại quay trở vào.
Hai người chạm mặt nhưng không nói chuyện gì nhiều, Phương Nguyễn nhét áo vào tay cô, nhìn thấy trên người cô khoác áo của đàn ông, còn che chắn kín mít, bèn hỏi với vẻ hóng chuyện: “Nghe An Bội nói cô bị anh Thạch kéo đi, hai người vừa trốn ở đâu thế hả?”
Lúc quay vào, Đồ Nam phải đứng ngoài gió lạnh một lát thì khuôn mặt mới bớt nóng, đoán chắc anh chàng sẽ chẳng nhìn ra được gì, nhưng cô vẫn hơi bặm môi, loáng thoáng vẻ mất tự nhiên, “Lo chuyện của anh đi, em về đây.”
Phương Nguyễn thấy cô định đi thì đột nhiên hối hận vì vừa nãy không đứng đợi ở bên ngoài khách sạn, biết đâu lại có thể nhìn thấy cảnh tượng mùi mẫn nào đó.
Đồ Nam cầm áo khoác đi ra ngoài. Thạch Thanh Lâm đã bắt được xe, cửa xe mở, anh ngồi ở hàng ghế sau đợi cô.
Cô ngồi lên, nhìn anh bất động dựa vào ghế, thấy cô rồi liền nhắm hai mắt lại. Cô định báo địa chỉ nhà anh, nhưng Thạch Thanh Lâm lại cướp lời, đọc địa chỉ nhà cô. Anh ngước mắt lên, nhìn cô chằm chằm.
Anh muốn đưa cô về nhà trước.
Cô chỉ đành nghe theo anh.
Đến trước cửa khu nhà của Đồ Nam, thì cũng đã là tối muộn rồi, hàng xóm xung quanh đều đã đi ngủ, đường lên tầng im phăng phắc, không nghe thấy một tiếng động nào.
Cô cúi đầu mở cửa, bật đèn, rồi quay lại nhìn anh, “Anh không sao thật chứ?”, giọng nói thủ thỉ, sợ làm ảnh hưởng đến hàng xóm.
Thạch Thanh Lâm đứng trước cửa, giơ một tay lên chống vào khung cửa, mỉm cười với cô rồi thấp giọng nói: “Cần anh hôn em lần nữa để chứng minh không?”
Đồ Nam ngậm miệng, trong nháy mắt, tâm trí chỉ còn nhớ đến nụ hôn kéo dài của anh.
Hình như đôi môi vẫn còn lưu lại độ ấm.
Thạch Thanh Lâm chỉ trêu cô chứ không hành động thật, “Vốn dĩ muốn ở cùng em, nhưng hôm nay thì không được rồi.”, anh đứng thẳng dậy, bàn tay chống vào khung cửa hạ xuống, anh lại duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay cô, “Lại đây, ôm anh một cái rồi anh về.”
Đồ Nam bị anh kéo lại, ôm chầm lấy, anh nói được làm được, chỉ ôm rồi thả tay ra luôn, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Cô nhìn theo anh, đến tận khi không thấy bóng dáng anh đâu nữa thì mới khép cửa lại, còn sờ lên môi.
Là cảm giác sai sao? Có lẽ ban nãy sẽ kết thúc bằng một nụ hôn, nhưng nhìn anh, cô cứ có cảm giác như anh đang cố kiềm chế.
Cô bỏ cái áo khoác trong tay xuống, lại nhìn chiếc áo khoác dài trên người mình, mới nhớ ra quên không trả lại cho anh. Vội vàng chạy ra ban công, cô nhìn xuống dưới qua ô cửa sổ, muốn xem xem anh đi đến đâu rồi, nhưng mãi một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy bóng dáng anh.
Không thể nào đi nhanh như thế được, xuống lầu cũng cần thời gian chứ.
***
Thạch Thanh Lâm căn bản vẫn chưa đi xa, chỉ đang ở tầng dưới, hai tay chống vào tường, đầu cúi gục xuống.
Đúng là uống quá nhiều rồi.
Nội dung của phiên bản mới được công bố, tất nhiên phải tiệc tùng xã giao với phía đầu tư. Người của bên đầu tư đến nguyên một bàn, anh lại muốn về nhanh là đã không nể nang họ lắm rồi, thế nên rượu được đưa đến trước mặt không thể chối nổi nữa.
Thật ra tửu lượng của anh không tệ, nhưng vẫn không đỡ nổi mấy chai lẫn lộn cả rượu tây lẫn rượu trắng. Trước đây Tiết Thành còn đỡ thay anh, nhưng hôm nay lại không hề ra mặt. Anh cũng chẳng phải kiểu người ưa nói chuyện mềm mỏng, uống đến khi cả đám chịu thả người mới thôi, lúc vội vàng đến chỗ Đồ Nam là đã phải chống đỡ vất vả lắm rồi, chống đỡ suốt cả chặng đường, biết rượu bắt đầu ngấm, nên mới vội vàng đưa cô về nhà.
Đến lúc này, phơi gió suốt một lúc, thật sự không chịu nổi nữa, còn không đi e rằng sẽ gục trước mặt cô mất.
Anh là kiểu dù uống nhiều cũng không nôn ra được, như vậy mới là khó chịu nhất. Anh xoay người lại, dựa vào tường, thò tay vào túi quần tìm thuốc lá, muốn mượn sự kích thích của nicotine để tỉnh táo một chút, ít nhiều cũng có thể gắng gượng đến khi về nhà. Đã lấy được bao thuốc ra rồi, nhưng “cạch” một tiếng – rơi xuống đất, anh cúi người nhặt, có điều đầu nặng trịch, cả người đổ về phía trước, anh vội giơ một tay chống đất, ngồi xổm bất động.
Đèn trên dãy cầu thang đột nhiên sáng lên.
Đồ Nam ngẫm nghĩ một lúc vẫn thấy không yên tâm, liền đi xuống, kết quả là vừa đến đây thì đã trông thấy cảnh tượng này, trong tức khắc hiểu ngay ra được đã có chuyện gì.
Thạch Thanh Lâm ngẩng đầu nhìn cô, cô đang mặc áo khoác của mình, trong tay cầm áo của anh, ánh đèn mờ nên không nhìn rõ được vẻ mặt. Cô sững sờ nhìn anh gần nửa phút rồi mới chạy tới, ngồi xổm xuống, kéo cánh tay anh quàng lên vai mình.
Trước giờ anh chưa từng để phụ nữ dìu mình, nhưng rõ là Đồ Nam đang lôi anh, dùng lực rất mạnh, anh đành phải bám vào, mượn đà kéo của cô mà đứng dậy.
Cô không nói gì, chỉ choàng cái áo khoác dài lên người anh, Thạch Thanh Lâm mơ hồ cảm thấy hình như cô giận rồi.
“Đồ Nam.”, anh gọi cô.
Đồ Nam không quan tâm, đến khi mặc xong áo thì mới nhìn anh, “Anh giỏi quá nhỉ? Sao không nói gì?”
Quả nhiên là giận rồi. Thạch Thanh Lâm cười, “Không nói cho em biết là vì không muốn để em nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của anh, ngộ nhỡ em ngứa mắt thì làm thế nào bây giờ?”
Đến lúc này rồi còn không quên đùa giỡn, Đồ Nam không biết nên nói gì nữa, sao lại có kiểu người như thế này cơ chứ, uống say rồi còn cố mà cười đùa, chẳng biết nên giận anh hay nên xót anh nữa.
Cô lại quàng cánh tay anh lên vai mình, “Lần sau mà còn thế này thì em không thèm để ý đến anh nữa.”
Vốn dĩ đúng là Thạch Thanh Lâm muốn giữ sĩ diện, bụng dạ đàn ông mà, chỉ muốn mang dáng vẻ tốt nhất trước mặt người con gái mình yêu, giờ bị cô phát hiện ra lại sợ cô hiểu lầm rằng mình chỉ coi cô là người ngoài nên mới giấu giếm như thế, thế nên chẳng dám chống đối nữa, gì cũng nghe cô hết, “Không có lần sau, sau này không giấu em nữa.”
Rốt cuộc thì cô vẫn mềm lòng, dìu anh đi lên nhà.
“Chậm thôi.”, anh biết người say rất nặng, cố gắng đi vững để không dồn hết trọng lượng lên người cô.
Loạng choạng lên lầu, Đồ Nam hơi mất sức, hít thở hổn hển, một tay vẫn ôm chặt lấy hông anh.
Chẳng dễ gì mới vào được nhà, cô đỡ anh ngồi xuống sofa, thả lỏng tay, vừa thở phì phò vừa cởi bỏ áo khoác, rồi vội vàng chạy vào bếp.
Thạch Thanh Lâm cởi áo khoác bỏ sang một bên, cơ thể vốn gắng gượng chống đỡ giờ đã mệt mỏi rã rời, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Anh nhìn bóng dáng tất bật của Đồ Nam trong bếp, trên người cô chỉ còn mặc mỗi chiếc váy đen dài.
Cánh tay trắng nõn, bờ vai trắng nõn, đường cong cơ thể được bọc gọn dưới lớp váy đen, trong mắt anh chỉ còn lại bức họa hai màu đen trắng đối lập.
Men rượu đang quấy phá.
Lúc đi ra, trong tay Đồ Nam cầm theo một cái bát, đựng nước trà đường cô mới đun, “Mau uống đi, giải rượu.”
Thạch Thanh Lâm không đón lấy cái bát, mà tóm lấy tay cô, ngửa cổ lên uống, trông đúng như đã say lắm rồi.
Cô sợ làm đổ nên đưa cả hai tay ra đỡ, chầm chậm rót vào miệng anh, thấy anh uống hết sạch không còn giọt nào nhưng vẫn nhíu mày, “Ngọt quá.”
Đồ Nam biết anh không thích đồ ngọt, nhưng hết cách, “Trong nhà chỉ có cái này thôi, chẳng có cái gì giải rượu được cả.”, cô muốn rút tay ra, nhưng anh không buông, ngược lại còn tóm chặt hơn.
Anh lấy cái bát không trong tay cô đi, đặt lên bàn, rồi thoáng dùng lực, kéo cô ngồi xuống đùi mình.
Đồ Nam bối rối tránh đi cái nhìn của anh, cô hạ tầm mắt xuống, nhìn thấy hai bên sườn áo vest của anh nhăn nhúm một cách kỳ cục, mới nhớ lại lúc bị anh hôn, hình như cô tóm áo anh rất chặt.
“Vừa nãy anh kiềm chế lắm mới không vào nhà, em lại lôi anh vào.”
Thì ra vừa rồi anh kiềm chế thật. Đồ Nam ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt thoáng lờ đờ của anh.
“Nhưng em cũng không đuổi anh đi được mà.”, cô trả lời với giọng hơi gắt gỏng.
Thạch Thanh Lâm cười, khẽ động hai chân, mặt vải ma sát tạo thành âm thanh sột soạt, anh đưa tay đè thắt lưng cô lại, rồi ghé vào tai cô nói thầm một câu.
Mặc đẹp thế này còn để bạn trai đang say vào nhà, có biết là nguy hiểm thế nào không hả?
Tim Đồ Nam thót lại, cô duỗi tay đẩy anh ra. Anh vừa cười vừa ngả đầu ra sau, cô lại sợ anh đập trúng vào đâu đó, nên vội kéo cà vạt của anh.
Anh tạm ngồi yên, dựa lưng vào sofa, đưa mắt nhìn từ ngón tay lên đến khuôn mặt của cô.
Bị nhìn chằm chặp, cô vội cụp mí mắt, nhìn chiếc cà vạt sẫm màu trong tay mình thì vội buông tay ra, định bụng vuốt phẳng nếp nhăn trên đó.
Đột nhiên anh bảo: “Cởi ra cho anh.”
Đồ Nam liếc nhìn anh, đưa tay lên cổ áo anh, chầm chậm bỏ nút cà vạt, không quá thuần thục, loay hoay một lúc mới cởi được, sau đó rút nó ra.
“Chỗ này nữa.”, anh khẽ xoay cổ, lúc say, đúng là hơi bí bách khó chịu.
Cô lại cởi bỏ cúc cổ áo cho anh, cởi được một cúc, sợ anh vẫn không thoải mái, cô lại cởi thêm một cúc nữa.
Trong lúc cô bận rộn, Thạch Thanh Lâm chợt gỡ bỏ dây áo khỏi đầu vai cô, sợi dây trượt xuống cánh tay cô, anh lại gỡ dây bên kia, cả hai dây đều đã tuột xuống. Đồ Nam vội đưa tay lên che ngực, trợn mắt nhìn anh.
Cô nghĩ, tên này say rồi định làm loạn à?
Anh nhìn cô rồi bật cười, giơ tay ra ấn lưng cô, để cô dựa sát vào mình. Để đề phòng cái váy tuột xuống, Đồ Nam chỉ còn cách áp vào người anh, gần như là nằm rạp trên người anh rồi.
Thạch Thanh Lâm không làm khó cô, một tay đặt trên lưng cô, chiếc váy bằng nhung, viền váy mềm mại vô cùng. Cả hai đều lặng đi mất vài giây, rồi anh bỗng nghiêng đầu, đột nhiên ghé vào tai cô nhỏ giọng hỏi: “Cái gì đây?”
“Đừng hỏi mà.”, Đồ Nam ngoảnh mặt đi. Là miếng dán ngực, mặc loại váy này chỉ có thể dùng miếng dán ngực, cô khẽ kéo váy lên, chẳng còn mặt mũi mà thảo luận về vấn đề này.
Anh bật cười, không hỏi nữa, coi như một câu lèm bèm lúc say. Bàn tay chuyển động chậm rì rì như thể chẳng còn ý thức, tay kia thì luồn vào vạt váy của cô, chạm đến khuỷu chân cô liền tiếp tục đi lên, tới khi động phải nơi bí mật, bèn lách vào.
Cô ngồi im bất động, cả người như gồng cứng lên.
“Có lạnh không?”, anh hỏi, giọng nói bất giác khàn đi.
Đồ Nam không đáp, lạnh làm sao được, cả người đang nóng rực lên đây. Cánh tay đang khoác trên vai anh nổi một tầng gai ốc, nhưng chắc chắn không phải vì lạnh.
Cô vẫn ngồi im, bởi cô có cảm giác cơ thể người đàn ông này đang căng lên như một sợi dây, chỉ sợ một khi động đậy, là sợi dây sẽ đứt phựt làm đôi.
Trong thoáng chốc, cả căn phòng im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai.
Mùi rượu, mùi trên cơ thể, quyện vào với nhau.
Có lẽ thật sự do tác dụng của rượu, mà anh như biến thành một người khác. Đồ Nam chưa từng có cảm giác chực rùng mình như thế này, cô áp vào người anh, sợ phát ra âm thanh nên vội cắn chặt răng, hai chân muốn động đậy mà như bị rút cạn sức. Cô bồn chồn nghĩ, tại sao bây giờ anh lại không hôn cô?
Thạch Thanh Lâm cố tình không hôn, đầu óc váng vất, cơ thể không thoải mái, mọi ý thức còn sót lại dồn cả vào tay.
Đến khi một tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, mới đánh vỡ được bầu không khí kỳ lạ này.
“Điện thoại của em.”, Thạch Thanh Lâm rút tay ra, giúp cô kéo dây váy lên, ngón tay chạm vào bờ vai cô còn hơi ẩm ướt.
Đồ Nam bị cảm giác ẩm ướt đó khiến cho da đầu tê dại, cô khẽ thở hổn hển, đưa mắt liếc sang góc sofa, từ lúc về nhà đến giờ, điện thoại vẫn bị quẳng ở đó. Trên màn hình có thông báo tin nhắn, của Phương Nguyễn. Cô đứng dậy khỏi cơ thể đượm mùi rượu của anh, cố gắng bình tĩnh lại, “Anh không ngồi thế này mãi được đâu, tự đi tắm được không?”
“Được.”, anh bóp ấn đường, dùng chính bàn tay vừa chạm vào cô.
Đồ Nam kéo tà váy xuống, chậm rãi đứng dậy, chân vẫn hơi bủn rủn nhưng không thể hiện ra ngoài, cô xoay người đi vào phòng, tìm một bộ quần áo ra đưa cho anh, “Của bố em đấy, mặc tạm đi.”
Thạch Thanh Lâm nhận lấy, đứng dậy khỏi sofa, chầm chậm đi về phía nhà tắm.
Cô nhìn theo anh, đợi đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới thở hắt ra một hơi, cầm điện thoại đi về phòng, trước tiên là thay bỏ bộ váy trên người đã.
Thay một lượt từ trong ra ngoài, trên người mặc nguyên một bộ đồ nỉ dài tay, cô mở điện thoại, nhìn xem Phương Nguyễn nhắn gì.
Phương Nguyễn: Có phải cô dẫn anh Thạch về nhà không?
Đồ Nam: Hỏi cái này làm gì?
Phương Nguyễn: Hehe, khai thật đi, hai người đến bước nào rồi?
Phương Nguyễn: Đừng xấu hổ, đều là người trưởng thành rồi, cô không thể cứ để anh Thạch ăn chay mãi được mà.
Đồ Nam: Tẹo nữa em sẽ gửi câu này cho An Bội.
Phương Nguyễn: Chẳng giấu gì cô, thật ra là cô ấy bảo anh hỏi đấy.
Phương Nguyễn: Còn đang ngồi cạnh anh nhìn đây này.
Đồ Nam: …
Hai thành phần hóng hớt.
Cô ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhớ lại lúc nãy, cả người như bị luộc lên, nếu không bị làm phiền, cô thật sự hoài nghi liệu có lau súng cướp cò hay không.
Bất giác đưa mắt nhìn về phía phòng tắm, lại nhìn lên giường mình.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Sợ cái gì, đều là người trưởng thành cả rồi mà.
***
Thạch Thanh Lâm tắm qua loa, vặn sang mức nước lạnh nhất, xong xuôi mới cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn.
Ra ngoài, Đồ Nam cũng vừa bước ra từ phòng ngủ, nhìn bộ quần áo trên người cô, anh phì cười.
Cô bị tiếng cười của anh làm cho chột dạ, như thể thay quần áo để đề phòng anh vậy, lại nghĩ đến câu Phương Nguyễn nói “Cô không thể cứ để anh Thạch ăn chay mãi được mà.”, trong lòng rối rắm, lại nhìn bộ quần áo trên người anh thì không nhịn được cười.
Áo sơ mi xám đậm và quần dài, đúng phong cách của một ông già, Đồ Canh Sơn lại không cao bằng anh, nên khi vận lên người anh thì hơi nhỏ, ống quần cũng ngắn hơn cả một đoạn.
Vừa rồi Thạch Thanh Lâm đã nhìn trong gương một lượt, tự anh còn cảm thấy dáng vẻ này buồn cười, nhưng bởi trước mặt cô, nên anh không bận tâm nhiều. Anh ngồi xuống sofa, ngả người ra sau, không muốn động đậy nữa.
Đồ Nam vốn định đi tắm, đã vào đến nơi rồi, nhưng lại lấy máy sấy ra đặt lên đùi anh, “Sấy khô tóc đi, uống rượu rồi là dễ cảm lắm đấy.”, nói xong, cô quay ngược trở lại.
Cô sợ Thạch Thanh Lâm không quen nhà nên tắm rất nhanh, vội vàng đi ra, lại thấy anh vẫn ngồi im, chiếc máy sấy còn nằm nguyên trên đùi anh.
Đến giờ thì không thể giấu bộ dạng say xỉn đi được. Cô đi đến, cầm máy sấy lên, cắm điện rồi ngồi xuống cạnh anh và bảo: “Anh ngồi yên, để em sấy cho.”
“Ừm.”
Gió nóng phả lên đầu, Thạch Thanh Lâm híp mắt lại nhìn cô.
Mái tóc ướt sũng rủ xuống che khuất tầm mắt, ngay cả ánh mắt dường như cũng ẩm ướt theo. Cô tập trung sấy tóc cho anh dưới cái nhìn chuyên chú ấy, cảm giác bị đứt quãng ban nãy lại trở về, khi ấy trong cơ thể như có một luồng nhiệt dâng lên, là một cảm giác vồn vã chưa từng có. Đến khi cô hạ mấy sấy xuống, thì mái tóc dưới bàn tay cô đã khô được một nửa rồi.
Anh ghé đầu lại, hít hà cổ cô, bàn tay áp lên đùi cô qua một lớp vải nhưng vẫn bỏng rát.
Đồ Nam thở gấp, nhưng anh không làm gì cả, cuối cùng cũng nâng mặt lên, cả người dựa vào cô.
Anh muốn nói: Đồ Nam, anh không còn sức nữa.
Sức lực cạn kiệt, ý thức cũng rã rời, cầm cự được đến giờ là hết sức rồi.
Còn muốn chạm vào cô, nhưng hết cách, đầu nặng trịch, cơ thể cũng bải hoải, câu “làm loạn sau khi say” rõ ràng là lừa bịp, nếu thật sự làm loạn được thì chắc chắn là không phải say thật, đã say rồi thì căn bản là chẳng làm gì nổi.
Đồ Nam chỉ nghe thấy một tiếng lẩm nhẩm khe khẽ, là gọi tên cô, thử cúi đầu xuống nhìn, Thạch Thanh Lâm dựa vào cô ngủ li bì rồi.
Cô không khỏi tự cười nhạo chính mình, vừa rồi bị anh làm cho rối lên rối xuống, suýt chút nữa còn tưởng sẽ xảy ra chuyện gì rồi.
Vuốt tóc anh, vẫn hơi ẩm ướt, lọn tóc ngắn đâm vào lòng bàn tay cô, lần đầu tiên cô nhìn ngắm dáng vẻ ngủ say của anh, đầu mày vẫn còn nhíu chặt, chắc chắn là do quá khó chịu. Đồ Nam lặng lẽ oán thán: Uống nhiều như thế làm gì, quá là không biết tự thương mình.