Lâm Nam

Đồ Nam thò hai cánh tay ra khỏi chăn, nằm sấp trên giường, hí hoáy vẽ.

Trời vừa sáng, bình thường vào giờ này là cô đã dậy rồi, có lẽ cũng đã làm xong bữa sáng, nhưng hôm nay thì không, là vì bị giày vò đến kiệt sức.

Trên giấy là những đường nét tùy ý, không ra hình dạng cụ thể, cũng chẳng có ý nghĩa gì, một đống rối loạn, giống một nam một nữ đang quấn lấy nhau, hệt như cô và Thạch Thanh Lâm đêm qua.

Sau lưng thoáng đầm xuống, cơ thể người đàn ông áp lên, tì cằm vào vai cô, Thạch Thanh Lâm nhìn những đường nét trừu tượng cô vẽ, lại sợ cô lạnh nên kéo chăn lên.

Biết lúc cô nghĩ đến cái gì đó là sẽ vẽ, giờ đang vẽ lung tung, đến tám mươi phần trăm là đang nghĩ lung tung, mà anh đoán là nhờ công của anh, liền không kìm được tiếng cười. Cô gái này có đôi lúc thật sự rất đáng yêu.

Cô không vẽ nữa, ngoảnh đầu lại nhìn anh, chỉ một cái liếc mắt đã trông thấy vết đỏ trên cổ anh.

Là kiệt tác của cô đêm qua. Trong đầu như tua lại những cảnh tượng ấy, đêm qua anh vô cùng điên cuồng, chi phối cô một cách triệt để, hỏi cô còn mang anh và Lê Chân Chân ra đùa nữa không, lại hỏi cô còn dám làm anh cảm động nữa không, cô chỉ có thể hạ vũ khí đầu hàng.

Sau đó, để cổ họng được nghỉ, anh không nói nữa.

Không nói thì lại càng điên cuồng hơn.

Cô bị anh ghì chặt, có một khoảnh khắc, thật sự không thể chịu nổi nữa, cô đột ngột cúi đầu, cắn một nhát lên cổ anh.

Sao chỉ có thể dùng từ “cắn”…

Đồ Nam lẳng lặng đặt bút và giấy vẽ lên mặt tủ đầu giường, bị chính hành động của mình làm cho câm nín.

Cơ thể thoáng nhẹ đi, bởi Thạch Thanh Lâm ngồi dậy, lấy quần áo mặc.

Cô hỏi: “Mấy giờ phải đi?”

“Tám giờ.”, anh cài cúc áo sơmi, rồi đi lấy áo vest, cổ họng đã đỡ hơn nhiều, không còn khô rát như tối qua. Anh nhìn cô chằm chằm rồi bảo: “Ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Đồ Nam nhìn cổ áo sơmi của anh vẫn chưa cài cúc xong, liền xỏ áo rồi xuống giường, sau đó kéo anh lại.

Qua quýt như thế, sợ là sẽ để lộ vết đỏ kia mất, đi ra ngoài làm việc mà bị người ta thấy thì mất mặt chết.

Thạch Thanh Lâm đứng lại, để cô cài cúc áo cho mình, rồi thắt cà vạt. Trong phòng bật điều hòa rồi nhưng vẫn hơi lạnh, anh cầm áo vest trong tay, rũ nhẹ, che lên cặp đùi trơn bóng của cô, ánh mắt lại rơi trên nửa vai trần của cô, có hai vết đỏ mờ mờ.

“Đau không?”, anh hỏi.

Đồ Nam liếc thấy anh đang nhìn chỗ nào, bèn thấp giọng hỏi vặn lại: “Anh nói xem?”, cô thắt và vạt không đẹp, phải tháo ra, dứt khoát bỏ cuộc.

Anh cười, nhận lấy rồi tự thắt, vừa thắt vừa bảo: “Lần sau anh sẽ chú ý một chút.”

Cô hừ khẽ một tiếng, nghe thấy anh cười bèn trèo lại lên giường, kéo chăn, nhìn anh thắt xong nút cà vạt.

Thạch Thanh Lâm thay quần áo xong thì ra khỏi phòng, rồi lại quay về, kéo rèm thật kín, che hết ánh sáng để cô ngủ tiếp, sau đó mới lại đi ra.

Đồ Nam nghe thấy tiếng anh làm vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, tiếng máy cạo râu chạy, tới khi từ phòng khách vọng vào một tiếng đóng cửa, xung quanh tĩnh lặng trở lại, cô lôi điện thoại để dưới gối ra xem, vừa đúng tám giờ.

Cô không ngủ được nữa, tiện thể mở Wechat ra, trang cá nhân của Thạch Thanh Lâm lâu lắm rồi không cập nhật trạng thái mới, vẫn chỉ có bốn chữ anh đăng dạo trước: Mọi chuyện đều ổn.

Nếu thật sự mọi chuyện đều ổn thì tốt quá rồi.

Cô để điện thoại xuống, tìm lại bút và giấy vẽ trên tủ đầu giường, xé một tờ giấy trắng, viết lại bốn chữ này lên đó, rồi gập lại.

Dự định đi gõ chuông từ lần trước vẫn chưa làm được, hình như cô nhớ đã từng thấy ở đâu đó, rằng viết điều ước bỏ vào ví tiền thì có thể thành hiện thực, không biết là thật hay giả.

Thật ra trước kia Đồ Nam không hề tin vào mấy thứ này, nhưng hiện giờ, vừa làm vừa cảm thấy ngốc nghếch, mà chuyện ngốc nghếch như vậy, có lẽ cả đời cô cũng chỉ làm một lần này thôi.

Lại xuống giường đi tìm ví tiền, cả người đã hoàn toàn tỉnh táo, cô dứt khoát dậy luôn.

Lúc tắm rửa xong, đột nhiên điện thoại đổ chuông, có người gửi tin nhắn đến. Cô cầm lên xem, xoay người đi về phòng, tìm quần áo để thay.

Bên trong mặc áo len, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ màu kem, Đồ Nam nhìn vào gương một lát, rồi ra khỏi nhà.

***

Mặt trời đã lên cao, thời tiết hôm nay rất phù hợp để ra ngoài.

Sau nửa tiếng, Đồ Nam tới gần khu thương mại, tại một quán trà ven đường, cô tìm thấy Lê Chân Chân đang đợi mình.

“Lại tìm tôi có chuyện gì?”, cô ngồi xuống.

“Hôm nay có thể vinh hạnh cùng ăn một bữa cơm không?”, Lê Chân Chân không đáp mà lại hỏi ngược lại.

Vừa hay Đồ Nam chưa ăn sáng, cô cầm thực đơn lên, gọi một phần cháo cá.

“Cô toàn ăn những thứ thanh đạm thế à?”, Lê Chân Chân hỏi, rồi học theo cô gọi một phần cháo lê bách hợp, thêm một lồng sủi cảo tôm, sau khi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ mới nói tiếp một câu: “Cô giống mẹ tôi thật, khẩu vị mẹ tôi cũng thanh đạm lắm.”

“Thế à?”, Đồ Nam bâng quơ tiếp lời, không biết tại sao cô ấy lại liên hệ đến mẹ.

Đợi đến khi đồ ăn được bưng ra, thì mới biết nguyên nhân.

Lê Chân Chân nói: “Thật ra lần này không phải là tôi muốn gặp cô, mà là mẹ tôi.”

Đồ Nam ngước nhìn qua làn khói trắng bốc lên từ bát cháo, “Mẹ cô muốn gặp tôi để làm gì?”

“Không biết, sau đêm biểu diễn là bà ấy đã muốn gặp cô rồi.”, có lẽ Lê Chân Chân đã sống ở nước ngoài nhiều năm, nên không quen dùng đũa, phải đặt xuống, đổi sang dùng thìa, “Thế nên bữa này tôi mời, sau đấy nhớ kể nguyên nhân cho tôi, tôi cũng muốn biết tại sao bà ấy lại có hứng thú với cô.”

“Không cần.”, Đồ Nam nói: “Để tôi mời, coi như tiễn cô.”

Lê Chân Chân câm nín, có lẽ đúng là sắp phải đi rồi, cũng chẳng có gì để nói.

“Mẹ cô định gặp tôi ở đâu?”, ăn được nửa bát cháo, Đồ Nam mới nhớ ra để hỏi.

“Ở đây luôn.”, Lê Chân Chân đặt thìa xuống, nhìn đồng hồ rồi bảo: “Cũng sắp đến rồi đấy, tôi đi trước đây.”, cô ấy xách túi lên, không nói lời tạm biệt mà rời đi luôn.

Đồ Nam nhìn theo cô ấy ra cửa, nhìn dáng vẻ này của cô ấy, đột nhiên có cảm giác mẹ cô ấy rất kỳ lạ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, suất ăn đã hết, cũng đã ra thanh toán xong, vậy mà chẳng thấy người đến.

Đồ Nam vốn tưởng mẹ Lê Chân Chân muốn gặp mình là vì liên quan đến việc đầu tư, nhưng mãi vẫn chẳng thấy đâu, có lẽ vận may không đến dễ như vậy, nên cô định bụng không chờ thêm nữa. Dù sao thì nhà họ Lê cũng không kinh doanh trong mảng này, không có quá nhiều khả năng sẽ đầu tư vào lĩnh vực mới như game.

Cô đứng dậy, ra khỏi nhà hàng.

Ra khỏi nơi có máy sưởi, một luồng hơi lạnh phả vào mặt, Đồ Nam chà chà hai tay, đi về phía trước. Mới được vài bước thì có một chiếc Limousine đen dừng lại bên cạnh, cô bất giác dừng lại theo, bởi rõ ràng chiếc xe đó dừng lại bên cạnh cô.

Cô nhìn theo ô cửa sổ ở hàng ghế sau đang từ từ hạ xuống, bên trong xuất hiện gương mặt của một người phụ nữ.

“Chào cô, cô Đồ phải không?”

“Là cháu ạ.”, Đồ Nam nhìn bà ấy, “Chắc cô là mẹ của Lê Chân Chân.”

Người phụ nữ không đáp, mà chỉ cười, mặc dù đã có tuổi, nhưng được chăm sóc rất kĩ càng, chỉ vào lúc cười mới thấy chút nếp nhăn ở khóe mắt. Có lẽ vì trời lạnh, nên nụ cười của bà ấy không được tự nhiên cho lắm, khóe miệng chỉ nhếch lên một cách gượng gạo.

Đồ Nam đợi bà ấy mở lời nên vẫn giữ im lặng, một người đứng ở ngoài, một người ngồi bên trong, bị bà ấy nhìn chằm chằm đến bối rối. Một lát sau, như thể đã hoàn hồn, bà ấy đưa tay đẩy cửa ra, “À, là cô, quên cả xuống xe nói chuyện.”

Đồ Nam lùi lại một bước, tiện cho bà ấy mở cửa ra.

Mẹ Lê xuống xe, trên người mặc một chiếc áo khoác dạ màu cà phê, kiểu dáng thoạt nhìn khá giống chiếc cô đang mặc. Là một người có tiền, ăn vận đơn giản đã đành, nhưng thậm chí còn chẳng tìm thấy món đồ trang sức nào trên người bà ấy.

Trước kia Đồ Nam chưa từng gặp bà ấy, chỉ nhác trông thấy dáng dấp từ xa tại đêm biểu diễn, giờ mới được nhìn gần, càng nhìn càng có cảm giác kỳ lạ, cô mím môi, hàm dưới dần căng lên.

“Đồ Nam phải không?”, bà ấy hỏi, như thể đang xác nhận lại một lần nữa, trên mặt vẫn là vẻ tươi cười như lúc mới xuất hiện, “Vừa nãy cô tới rồi, nhưng không vào, sợ nhận nhầm người. À phải rồi, còn chưa giới thiệu, cô tên là…”, bà ấy thoáng ngập ngừng, “Cô tên là Tô Uyển.”

Cuối cùng thì Đồ Nam cũng biết tại sao lại có cảm giác kỳ lạ rồi, là vì dáng dấp toàn thân khi bà đứng đây, vì giọng điệu khi nói chuyện, và vì cái tên bà vừa xưng ra.

“Cô Tô.”, cô đút bàn tay lạnh ngắt vào túi áo, khẽ gật đầu, “Rất vui được biết cô, tiếc là hôm nay cháu không có thời gian, nếu có việc, để khi nào có cơ hội thì nói sau ạ.”

Không đợi đối phương đáp, cô liền xoay người bỏ đi.

Phía sau có tiếng bước chân, dường như là đi theo một đoạn, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi tới.

Ánh mặt trời ảm đạm chẳng ấm chút nào, trên đường vẫn tấp nập, Đồ Nam đi thẳng một mạch đến dưới biển chờ xe buýt, nghe tiếng chuông điện thoại, cô lấy ra xem, là Thạch Thanh Lâm.

Thạch Thanh: Báo cho em một tin tốt.

Thạch Thanh: Có vài nhà đầu tư mới liên hệ với anh.

Thạch Thanh: Công của em đấy.

Mấy phút trước ở trên đường còn như phiến lá loạng choạng bay trong gió, lời anh nói giống như một bàn tay, đỡ cho tâm trí cô bình tĩnh lại. Đồ Nam dễ chịu hơn rất nhiều, là bởi vui cho anh.

Đồ Nam: Đợi anh về rồi ăn mừng.

Thạch Thanh: Vui thế cơ à?

Anh phá lệ gửi một icon mặt cười.

Đồ Nam: Ừm, hôm nay cực kỳ vui.

Thạch Thanh: Tại sao?

Đồ Nam: Thì vui thôi.

Thạch Thanh: Em vui là được.

Cô cũng gửi lại một icon mặt cười.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ dắt cậu con trai đứng đợi xe ở bên cạnh, thằng bé được bố mẹ dắt mỗi người một tay, những người khác đợi xe nhàm chán nên đều đang trêu thằng bé, ồn ào huyên náo, lại vô cùng ấm áp.

Cô không đợi chuyến này nữa, rời khỏi trạm.

Không bắt xe, cũng chẳng đi tàu điện ngầm, cứ đi bộ mãi, cô định sẽ đi bộ về nhà rồi nhân thể đi mua chút thức ăn, bữa tối sẽ nấu thịnh soạn một chút. Trong đầu lên kế hoạch đâu ra đấy, nhưng khi ngoảnh lại, cô bỗng phát hiện ra chiếc Limousine kia vẫn bám theo sau.

Đồ Nam xoay người lại, đứng ngay đầu đường, hai tay đút vào túi áo, nhìn về phía bên đó với ánh mắt thờ ơ.

Thấy chiếc xe tiến thẳng đến trước mặt mình.

Cửa xe mở ra, người phụ nữ họ Tô kia có vẻ hấp tấp xuống xe, “Đồ…”, bật thốt ra một chữ, rồi lại lập tức im bặt.

“Ở đây không cho đỗ xe lâu.”, Đồ Nam nói.

Bà Tô lập tức quay đầu, bảo tài xế đánh xe đi, không cần đợi bà ấy, rồi ngoảnh về, lại phát hiện ra Đồ Nam đã đi được một đoạn xa rồi.

Có lẽ nên nói là, ngay từ lúc bắt đầu, đã không có ý định dừng lại rồi.

Bà ấy đuổi theo với vẻ hơi hốt hoảng, “Nam Nam!”

Đồ Nam dừng chân lại.

Không ngờ một lần nữa được nghe cái tên này từ miệng người này, lại là trong hoàn cảnh như vậy. Hoặc giả như nói, vốn dĩ chẳng nghĩ sẽ có ngày này.

Mẹ cô, người vùng Giang Nam hiền hòa, đến cả trong tên cũng có một chữ Uyển.

Tên Tô Uyển.

Sao cô có thể quên được.

***

Trong một quán đồ uống bên đường, tại một chỗ ngồi ngoài trời được che ô, hai người ngồi đối diện nhau, im lặng mãi một lúc lâu.

Tô Uyển đặt hai tay lên bàn, các ngón tay đan vào nhau, đưa mắt nhìn Đồ Nam ở phía đối diện, một lần rồi lại một lần nữa. Mặt mũi cô rất giống Đồ Canh Sơn, chỉ có làn da là giống bà, trắng mịn nõn nà, hồi nhỏ thường xuyên được mọi người khen, nhưng tính cách thì hình như khác hoàn toàn, lạnh lùng lãnh đạm đến vậy, không biết là giống ai nữa.

“Nam Nam, không biết bố con có kể với con chuyện của mẹ không, mấy năm nay…”, lời nói bỗng tắc nghẹn lại.

Đồ Nam phát hiện ra cô thật sự không giống mẹ đẻ một chút nào, người cũng như tên, là một người phụ nữ dịu dàng thùy mị, chẳng trách bố cô lại nhớ thương cả đời.

Tô Uyển thở dài một hơi, rồi tiếp tục nói: “Mẹ cứ tưởng, cả đời này không được gặp con nữa.”

“Cháu cũng nghĩ thế.”, cô nói.

Tô Uyển cười khổ.

Có rất nhiều chuyện Đồ Nam không hề biết. Thật ra hồi đầu bà ấy kết hôn với Đồ Canh Sơn khi cuộc đời lâm vào cảnh cùng cực nhất, ông bà ngoại Đồ Nam qua đời cùng một lúc, gia đình vốn có điều kiện không tồi cũng chẳng còn nữa, lại vừa chia tay với mối tình chân thành, là Đồ Canh Sơn đã đưa tay kéo bà ấy ra khỏi vùng bùn tăm tối, thế nên hai người mới ở bên nhau. Trong vài năm đầu còn rất tốt đẹp, đáng tiếc mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện, cuộc sống hôn nhân ngột ngạt khiến bà ấy dần sinh uất ức, có lẽ do cả hai vợ chồng đều không biết cách xử lý, cuối cùng đành phải ly hôn, bà ấy chọn rời khỏi gia đình này.

Là rời khỏi thật sự, bà ấy chạy ra tới tận nước ngoài, cắt đứt mọi liên lạc với Đồ Canh Sơn, thậm chí vứt bỏ cả sở thích bích họa.

Cái giá của việc trốn chạy là không thể nào gặp lại con gái được nữa, mất hết thể diện, mỗi năm mỗi năm qua đi, biết Đồ Nam đã trưởng thành thì lại càng sợ, bởi một khi đứa nhỏ đã hiểu chuyện, đã độc lập, thì sẽ không đời nào tha thứ cho bà ấy.

Khi quay trở lại thành phố này, bà còn định sẽ lén lút đi nhìn Đồ Nam, nhìn xem hiện giờ trông cô như thế nào, cuộc sống ra sao, lại chẳng thể ngờ sẽ gặp được cô trong tình huống đó. Trên sân khấu, dưới ánh đèn chói lóa, không cần nói tên, vừa nhìn đã nhận ra được.

“Mẹ có lỗi với con…”, bà thở dài.

Đồ Nam cảm thấy thật sự quá nực cười, bố cô khổ tâm lao lực mong cô vào tổ của Từ Hoài, đi sao chép bích họa, lại chẳng ngờ mẹ cô đã vứt bỏ sở thích ấy từ lâu rồi, chuyện này đúng là châm chọc biết bao.

“Lê Chân Chân là con gái cô à?”, cô chỉ hỏi câu này.

“Không, không phải, con bé không phải do mẹ sinh ra.”, Tô Uyển cuống cuồng nói: “Mẹ với bố con bé ở bên nhau lúc con bé còn nhỏ, bao nhiêu năm nay con bé vẫn gọi mẹ là mẹ.”

“Ừm.”, Đồ Nam ngẫm nghĩ, tuổi cô và Lê Chân Chân cách nhau không nhiều, thế nên khi Lê Chân Chân còn nhỏ, cô mới mấy tuổi chứ, mẹ đẻ của mình lại thành mẹ của người khác, chăm sóc người khác đến ngày hôm nay.

Cô khẽ nhếch khóe môi, gượng cười.

Tô Uyển bỗng run lên bởi nụ cười này của cô, cơ thể bất giác ngả về phía trước, “Nam Nam, mẹ không cầu mong gì cả, chỉ xin con để mẹ được bù đắp cho con, yêu cầu gì cũng được, chỉ cần mẹ làm được, con cứ nói đi.”, bà ấy nói rất vội, thậm chí có phần lộn xộn, “Thật đấy, mẹ không xin con tha thứ cho mẹ, cũng không xin con nhận mẹ…”

“Mẹ.”, Đồ Nam đột nhiên gọi bà ấy.

Tô Uyển sững sờ, đôi môi run rẩy, hai mắt nhòe đi, trên mặt dù hiện nụ cười nhưng không rõ được là biểu cảm gì, “Nam Nam…”

“Có thể nhờ mẹ đến thăm bố con một lần được không?”, Đồ Nam cười, “Còn nữa, cho con vay ít tiền được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui