Lâm Nam

Nửa năm sau…

New York, Mỹ.

Một gian phòng làm việc, hai bên đều là giá sách, vốn dĩ chất đầy sách tiếng Anh, nhưng giờ lại được dọn bỏ hết, rồi xếp dụng cụ vẽ vào. Cạnh giá sách đặt mấy cây đèn trắng, đối diện là một cái bàn dài vài mét, ngồi hai bên bàn là các thành viên của tổ sao chép, mọi người chia việc ra làm, tất cả đang tập trung chép một bức bích họa cổ đại.

Trong quá trình, một tổ viên dừng bút lại, nhìn về phía đối diện rồi hỏi: “Đồ Nam, tôi nhớ là chiều nay đến phiên cô nghỉ mà, sao cô vẫn chưa về nghỉ đi?”

Đồ Nam ngẩng đầu, nhìn đồng hồ treo tường, đã mười hai giờ trưa rồi, lúc này cô mới nhớ ra, “Ừm, suýt nữa tôi quên mất.”, nói xong lại cúi đầu, cẩn thận cầm bút, đi nốt nét màu cuối cùng, cô mới ngồi thẳng dậy, bắt đầu thu dọn dụng cụ.

Họ đang sao chép một bức bích họa lưu lạc từ trong nước ra nước ngoài vào thời kỳ kháng chiến, qua nhiều lần trao tay, được cất giữ trong Viện bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan của Mỹ. Người Mỹ không thể trả lại nguyên mẫu, những người làm công tác văn hóa trong nước và những học giả người Hoa phải nhiều lần ra mặt, tốn rất nhiều tài lực mới thông qua được bước cuối cùng, nhưng cũng chỉ có thể thương thảo để người Mỹ đồng ý cho họ qua sao chép, bảo tồn một phần ở trong nước, đỡ cho người trong nước muốn xem bích họa của đất nước mình mà còn phải sang nước khác. Đây cũng là một trong số những ý nghĩa để tồn tại nghề sao chép.

Đại đa số người trong tổ lần đầu tiên ra nước ngoài, lúc mới đến còn cực kỳ hưng phấn, nhưng sau bao ngày miệt mài chép tranh thì chỉ còn những lời oán thán dành cho đế quốc Mỹ.

Đây là chuyến công tác đột xuất, vốn dĩ Từ Hoài sẽ đích thân dẫn tổ đi, nhưng suy cho cùng thì tuổi tác cũng đã cao, không bôn ba nổi nữa, cuối cùng phải giao nhiệm vụ cho Đồ Nam, để cô và Tiêu Quân cùng dẫn đội đi.

Trước khi xuất phát, Từ Hoài đặc biệt dặn dò Đồ Nam: “Trọng trách lần này giao cho em, em nói gì cũng phải cân nhắc thật kĩ, làm gì cũng thế, tôi sẽ quan sát đấy.”

Đồ Nam hiểu ý ông, nhiệm vụ lần này quan trọng hơn lần trước nhiều, không chỉ bởi yêu cầu kỹ thuật cao, mà ít nhiều còn vì tinh thần dân tộc. Mặc dù cô và Tiêu Quân cùng dẫn đội, nhưng người mà Từ Hoài muốn thử thách là cô. Cũng vì thế, mà suốt bao nhiêu ngày, hôm nay cô mới nghỉ ngơi nửa buổi.

Thu dọn đồ đạc xong, cô đứng dậy, sợ làm phiền người khác nên nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi chỗ ngồi, cầm áo khoác đi ra cửa, nghĩ đến chuyện gì đó, lại rút điện thoại ra khỏi túi áo, dựa vào cửa, nhìn một vòng bên trong.

Cô từng đồng ý với Thạch Thanh Lâm cho anh xem môi trường làm việc của cô, lần này đi quá xa, sợ anh nhớ.

Điện thoại lia một vòng, từ trong ra ngoài, đúng lúc quét qua một gương mặt. Là Tiêu Quân, anh ta đứng sau cô, vừa tới để đổi ca cho cô về nghỉ. Cô không quay nữa, cúi đầu, nhấn nút gửi đi.

Tiêu Quân không cần xem cũng biết cô đang gửi Wechat cho ai, trong đầu vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đối đầu với người đàn ông kia trong trung tâm game. Thật ra anh ta vốn tưởng họ sẽ không bên nhau được lâu, dù sao thì Đồ Nam cũng là người lạnh nhạt, thỉnh thoảng thậm chí còn được tính là không có tình cảm, còn người đàn ông kia thì lại ngạo nghễ, vậy nhưng hai người họ lại có vẻ rất ổn, đến tận ngày hôm nay, hai người họ vẫn rất ổn, anh ta hoàn toàn không ngờ tới.

Trong lúc xem điện thoại, Đồ Nam không hề ngẩng đầu lên, bây giờ ở Mĩ là mười hai giờ, trong nước lại là nửa đêm, nhưng Thạch Thanh Lâm vẫn hồi âm rất nhanh.

Thạch Thanh: Cái đoạn cuối cùng, hơi dư thừa đấy nhé.

Cô ngẫm nghĩ một lát thì hiểu ra, anh đang chỉ sự xuất hiện bất thình lình của Tiêu Quân, qua miệng anh lại thành “cái đoạn”.

Đồ Nam: Anh ghen à?

Thạch Thanh: Anh độ lượng lắm rồi đấy.

Thạch Thanh: Bạn gái làm việc chung với bạn trai cũ, còn hàng chính hãng anh đây lại chỉ có thể giương mắt nhìn.

Đồ Nam thầm nghĩ, đúng là đồ ghen tuông, lúc đi còn nói rất hay ho, kết quả là vừa nhìn thấy người ta thôi đã hiện nguyên hình rồi.

“Chiều nay em chỉ nghỉ ngơi thôi à, hay là còn có việc khác?”, đột nhiên Tiêu Quân lên tiếng hỏi cô, làm như không thấy cô đang nhoẻn miệng cười, cũng sợ làm ảnh hưởng đến các tổ viên khác, anh ta nói bằng âm giọng rất thấp.

Đồ Nam vẫn cầm điện thoại, lãnh đạm đáp: “Có hẹn với người ta.”

“Ở đâu thế?”, anh ta hỏi, hình như chưa từng nghe nói cô có bạn bè ở Mĩ, nên lại bảo: “Ở đây không phải trong nước, em một mình đi ra ngoài lạ lẫm, nếu như xa thì anh có thể đưa em đi.”

Cuối cùng Đồ Nam cũng nhìn anh ta, khẽ lắc đầu, “Không cần đâu.”

Tiêu Quân cúi đầu, đưa tay vuốt tóc. Đồ Nam nhìn động tác này thì nghĩ ngay đến Thạch Thanh Lâm, tóc anh ngắn, tóc mái được vuốt gọn lên, trông rất chỉn chu, tóc Tiêu Quân thì dài, làm động tác này trông rất tự nhiên, nhưng cô lại nhìn ra được chút bối rối. Ngay sau đó, cô nghe thấy anh ta nói: “Lần này thầy Từ không sang, hai chúng ta dẫn đội, thế nên anh mới hỏi nhiều thêm đôi ba câu.”

Cô “ừm” một tiếng, coi như chấp nhận lý do này.

Cứ cho là Thạch Thanh Lâm không ghen, cô cũng sẽ giữ khoảng cách đúng mực, huống hồ qua Wechat anh cứ đùa bóng gió với cô là anh ghen rồi, những lúc riêng tư, có thể tránh được Tiêu Quân thì phải cố tránh.

Tiêu Quân thấy cô có vẻ sắp đi, bèn ngó vào trong phòng làm việc xem các tổ viên đang cặm cụi chép tranh, rồi đưa tay khép cửa lại, ngập ngừng ấp úng nói: “Em không cần thiết phải như vậy, anh hiểu ý em từ lâu rồi, lần gặp sự cố là anh đã hiểu rồi.”

Đồ Nam vừa bước một chân ra lại thu về, quay đầu nhìn anh ta.

Lần gặp sự cố, anh ta chắn cho cô, sau đó lúc vào bệnh viện, Đồ Nam nhắc đến việc nhận nhiệm vụ thay anh ta với Từ Hoài, lại nhanh chóng đề nghị để người khác làm cùng cô thay vì anh ta. Lúc ấy, Tiêu Quân đã hiểu ý cô, ngay cả trong tình huống ngặt nghèo đó mà cô vẫn phân chia rạch ròi với anh ta, chính là vì không cho anh ta thêm cơ hội nào nữa. Cho dù đã bảo vệ cô, nhưng vẫn không thể khiến cô mủi lòng.

Lúc người đàn ông kia buông lời tàn nhẫn bảo anh ta không còn cơ hội, phần nhiều là anh ta không cam tâm, cho đến hôm nay, lại bị mọi thứ Đồ Nam làm và mọi điều Đồ Nam nói buộc phải nhìn thẳng vào sự thật.

“Anh hiểu thì tốt.”, Đồ Nam điềm tĩnh nói: “Đây không phải là không cần, mà tôi với anh vốn là thế.”, cô vẫn giống khi trước, giọng điệu hờ hững, “Tôi đi đây, làm việc chăm chỉ, hy vọng anh mọi điều tốt đẹp.”

Dòng suy tư của Tiêu Quân bị kéo đi xa, nhớ về khoảng thời gian rất lâu về trước, Hình Giai dùng điện thoại của anh ta gửi tin nhắn cho cô, cũng nói một câu hy vọng cô mọi điều tốt đẹp, lúc này, câu nói ấy lại được cô hoàn trả lại.

Cô vẫn là Đồ Nam, nhưng đã thay đổi rồi, ít ra thì trước kia cô sẽ không nói những lời như thế này.

Có lẽ đều nhờ công của người đàn ông kia.

Tiêu Quân mở cửa đi vào, cầm dụng cụ vẽ, bắt đầu làm việc, trong đầu chợt nghĩ đến cô nàng Hình Giai, người mà đã lâu rồi không liên lạc với anh ta, nhưng giờ lại cố gắng muốn làm lành. Anh ta cảm thấy không cần thiết, có rất nhiều chuyện một khi đã qua đi rồi thì không trở lại được nữa. Anh ta với Đồ Nam cũng vậy, anh ta biết Từ Hoài đã cân nhắc về định hướng tương lai của mỗi người họ, có lẽ không lâu nữa anh ta và Đồ Nam sẽ độc lập dẫn tổ sao chép, tách ra để phát triển sự nghiệp, về cơ bản thì chẳng có nhiều cơ hội gặp gỡ. Từng cho rằng Đồ Nam chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời anh ta, giờ mới ngỡ ra, người qua đường lại chính là anh ta.

Có tổ viên nhận ra sắc mặt anh ta thì lôi anh ta ra làm trò đùa: “Sao thế anh cả A Quân, như này là đang hậm hực vì phải đổi ca với Đồ Nam à?”

“Không có gì, tập trung chép đi.”, Tiêu Quân ngồi xuống.

Mấy người nhao nhao hùa theo, sau đó lại chăm chú vào công việc. Cũng có người tò mò không biết Đồ Nam đi đâu làm gì, nhưng không ai có thể đoán ra, chỉ cười đùa vài câu rồi thôi.

***

Đồ Nam ra đến bên ngoài mà vẫn nói chuyện qua Wechat với Thạch Thanh Lâm.

Vì yêu cầu công việc, phòng làm việc được bố trí ngay tại nơi đặt bức tranh ở Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan, cô đứng từ xa, dùng điện thoại chụp mặt trước của bảo tàng, gửi cho anh xem.

Thạch Thanh: Thời tiết bên đấy có vẻ không tồi, bên anh thì đang mưa.

Anh cũng gửi sang một bức ảnh, cảnh đêm rực rỡ ánh đèn của thành phố, chụp từ ban công nhà anh, trên mặt cửa kính quả nhiên có lấm tấm hạt mưa.

Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, không hề đổi sang giờ địa phương. Cô vẫn giữ thời gian giống với anh, trong nước đã là nửa đêm rồi, lúc này mới nhận ra mình đang lạm vào thời gian nghỉ ngơi của anh, nên không muốn nói chuyện tiếp nữa.

Đồ Nam: Đi ngủ ngay đi.

Thạch Thanh: Tuân lệnh.

Giọng điệu này, chắc chắn là đang cười.

Sau đó, điện thoại lại có chuông báo.

Thạch Thanh: Chỗ đấy cách trường anh từng học không xa, nếu anh ở đó, chắc chắn sẽ dẫn em đi thăm.

Biết là một khi tiếp chuyện là sẽ không dừng lại được, cô trực tiếp gửi sang hai chữ: Ngủ ngon.

Anh trả lời một câu: Buổi chiều vui vẻ.

Cuối cùng cũng tạm thời dừng lại được.

Đồ Nam nhìn câu này của anh mới nhớ ra, biết mình không thể lề mề thêm được nữa, nên vội vàng đi tới chỗ hẹn.

Cô dựa theo định vị, tìm được một nhà hàng Trung Quốc, vừa vào cửa đã thấy Lê Chân Chân ngồi ở một chỗ, trên người mặc một bộ váy dài trắng.

Biết cô không quen thuộc nơi này, Lê Chân Chân chọn một nơi cách bảo tàng chỉ hai con phố, Đồ Nam có thể đi bộ tới được.

Có lẽ vì hiện giờ đã thành công gia nhập vào đoàn Broadway, nên Lê Chân Chân đeo kính râm, thấy cô vào thì mới tháo bỏ kính, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.

Đồ Nam mặc một chiếc quần cạp cao, phối cùng áo len dệt kim, mái tóc đã dài hơn nhiều hồi gặp nhau ở trong nước, là do thời gian trôi đi quá nhanh rồi. Chỉ có khí chất là vẫn như thế, giữa bao nhiêu người ngoại quốc, cô ấy chỉ liếc nhìn một cái là đã nhận ra rồi.

“Muốn hẹn gặp cô mà khó quá đấy.”, Lê Chân Chân than thở một câu trước.

Đồ Nam không phủ nhận. Việc tổ sao chép sang đây được đăng tin ở cả hai đầu Mỹ- Trung, dường như mọi người đều biết, cô ấy đã muốn gặp ngay từ khi tin tức được phát ra, nhưng phải sau gần nửa tháng thì mới hẹn được cho cuộc gặp gỡ này.

Lê Chân Chân lại hỏi: “Cô đã quen với nước Mĩ chưa?”

“Không cần quen.”, Đồ Nam ngồi xuống rồi trả lời, “Cũng có phải là ở luôn không về đâu.”

“À đương nhiên, lòng cô cũng có ở đây đâu.”, câu này nói ra nghe giống một lời chế giễu, nhưng trên mặt Lê Chân Chân lại hiện vẻ tươi cười. Tình yêu là mật ngọt, dù có là người lạnh nhạt, một khi bị thứ mật ngọt ấy bao vây, kể cả không đến mức ngọt ngấy thì cũng chẳng bao giờ nếm được vị đắng cay, giống như Đồ Nam trước mặt đây, cô ấy ít nhiều có thể nhận ra được. Cô ấy vừa nghịch cặp kính râm vừa nói: “Không khéo rồi, mẹ tôi mới về lại châu Âu, hiếm có dịp cô đến Mĩ mà lại không gặp được.”

Nói đến đây, bầu không khí lặng đi giây lát, dù sao thì đó cũng là mẹ Đồ Nam.

“Ừm, dù có ở đây thì tôi cũng không có thời gian rảnh để gặp.”, Đồ Nam nói. Không phải là cự tuyệt, mà là thật sự không có thời gian.

“Thật ra mẹ muốn đến gặp cô đấy, sợ làm phiền đến công việc của cô, nên bảo tôi tới xem cô thế nào, còn nói đợi mọi người chép xong bức bích họa kia, khi nào chuyển về bảo tàng trong nước, mẹ sẽ về xem.”

Thì ra đây là mục đích của cuộc gặp mặt này. “Nếu bà ấy thật lòng muốn đi, vậy thì hoan nghênh.”, Đồ Nam hiểu ra được rằng Lê Chân Chân đã biết chuyện, cũng không biết Tô Uyển nói thế nào với cô ấy, cô lại bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, tôi không có ý muốn làm chị em với cô đâu.”

Lê Chân Chân nhìn cô, sau đó dời tầm mắt đi, “Tôi cũng không có.”

Ánh mắt Đồ Nam rơi xuống cổ tay cô ấy, trên đó đeo một chuỗi vòng ngọc trai màu hồng anh đào, ở chỗ nút cài có hình một chiếc bánh kem, vừa nhìn đã biết là quà tặng sinh nhật.

Lê Chân Chân để ý thấy ánh mắt cô, bèn kéo cổ tay áo xuống một chút, “Không phải mẹ tặng.”

“Tôi cũng có nói là bà ấy tặng đâu.”, Đồ Nam cảm thấy hơi buồn cười bởi phản ứng của cô ấy, cứ cho là Tô Uyển tặng đi chăng nữa thì sao chứ, đó cũng là việc mà bà nên làm cho một thành viên trong gia đình.

Đột nhiên Lê Chân Chân nói: “Là Tiết Thành tặng.”

Vốn dĩ Đồ Nam đã dời tầm mắt đi rồi, nhưng lại ngoảnh sang nhìn, “Thế ư?”, kỳ lạ là cô ấy lại nhận, rõ ràng hồi đó khi nhắc đến chuyện của Tiết Thành, cô ấy vẫn còn rất giận.

“Định không nhận, nhưng cậu ấy gửi tới, trên thiệp còn viết một câu, đợi khi nào bỏ được những tật xấu của hiện tại thì sẽ đến gặp, chắc vẫn còn cứu vãn được, tôi đành miễn cưỡng nhận.”, Lê Chân Chân nói ra câu này vốn là để giải thích, nhưng hình như hơi nhiều lời rồi, giống như đang thảo luận với cô, thế nên không nói gì thêm nữa.

Cô ấy không nói, Đồ Nam cũng không hỏi nữa, hiện giờ Kiếm Phi Thiên đang không ngừng phát triển, cũng chỉ có thể nghe được chút tin tức về Tiết Thành từ cô ấy, từ lâu người này đã như bốc hơi khỏi thế giới của họ.

“À phải rồi, tôi chơi thử game rồi đấy.”, Lê Chân Chân đổi đề tài, “Phiên bản mới mọi người làm đúng là cực kỳ đỉnh.”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Đồ Nam quả thật là người có thể kề vai sát cánh bên Thạch Thanh Lâm.



Hai người ngồi trong nhà hàng Trung Quốc đó chừng một tiếng.

Lúc đi ra, Lê Chân Chân nói: “Cô có chỗ nào muốn đi thì cứ bảo nhé, tôi có thể làm tròn vai trò chủ nhà.”

Đồ Nam ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Không có, đang định về nghỉ ngơi.”

Cô ấy gật đầu, đeo kính râm lên rồi đẩy cửa ra, “Vậy thôi hẹn gặp lại nhé.”

“Hẹn gặp lại.”

Nói là hẹn gặp lại, nhưng lần sau có cơ hội gặp lại hay không thì chẳng ai biết được cả, chẳng phải lúc nào cũng có nhiệm vụ ra nước ngoài chép tranh như thế này.

Đồ Nam lấy điện thoại ra, kiểm tra tuyến đường và tình hình giao thông, không về nhà như đã nói với cô ấy mà bắt xe buýt đến một nơi.

Chiếc xe xuất phát, điểm đến là bang New Jersey.

Trên xe, cô ngồi hàng cuối cùng, cạnh cửa sổ, bên cạnh là một chàng Hoa kiều.

Nhìn gương mặt cũng là người phương Đông, chàng thanh niên dùng tiếng Trung bắt chuyện, có điều là không được lưu loát cho lắm, khẩu âm na ná giống vùng Triều Sán, Đồ Nam không nghe được hết, chỉ có thể miễn cưỡng nghe ra được đại khái là hỏi cô đi một mình phải không, định đi đâu.

Cô trả lời: Muốn đến trường cũ của bạn trai tham quan.

Chàng thanh niên tỏ vẻ thất vọng trong nháy mắt, thì ra là có bạn trai rồi, sau đó lại hỏi bạn trai cô đâu.

Cô nói đang ở trong nước.

Đối phương lập tức cảm thán đây đúng là kiểu yêu xa đẩy đau khổ mà.

Đồ Nam giải thích, không phải như vậy, cô cũng muốn về nước lắm chứ, chỉ là tạm thời phải xuất ngoại một chuyến vì công việc mà thôi, không lâu nữa sẽ trở về bên cạnh anh ấy.

Chàng thanh niên hiểu ra, nở một nụ cười toe toét lộ nguyên cả hàm răng trắng sáng, ngại không dám làm phiền cô nữa nên lấy điện thoại ra chơi game.

Đồ Nam liếc sang, vậy mà lại là Kiếm Phi Thiên bản dành cho điện thoại, được đưa ra thị trường tích hợp với phiên bản mới, không ngờ lại được truyền bá sang cả thị trường bên này.

Cô thuận miệng hỏi game này thế nào. Chàng thanh niên kia bỏ điện thoại xuống, nói game khá hay, nhiều người bạn của anh ta cũng đang chơi, những bức bích họa cổ xưa trong đó cũng rất thú vị, đến từ vùng đất phương Đông cùng nguồn cội với anh ta.

Đồ Nam nói với anh ta, bạn trai cô mà nghe được lời này của anh ta thì sẽ rất vui.

Có lẽ đối phương cho rằng bạn trai cô cũng đang chơi trò này, gặp được người có cùng sở thích, cũng có lẽ xuất phát từ phép lịch sự, anh ta gửi cô một câu chúc phúc: Mong hai người sớm tu thành chính quả.

Bốn chữ này thì lại nói vô cùng chuẩn.

Đồ Nam rất muốn kể cho Thạch Thanh Lâm, vậy mà ở nước Mĩ xa xôi cũng có người chơi game anh làm, thậm chí còn gửi lời chúc tốt lành cho họ, nhưng nghĩ ra chắc anh đã ngủ rồi nên đành phải nhịn lại.

***

Đến địa điểm như ý nguyện.

Vốn dĩ Đồ Nam không hề có ý định này, nhưng Thạch Thanh Lâm nhắc đến nên cô mới muốn tới thăm.

Vì thế, nguyên một buổi chiều, cô đều lang thang đi dạo trong khuôn viên trường, suốt cả chặng đường vẫn luôn nghĩ có phải Thạch Thanh Lâm cũng đã từng đi như vậy không, dường như có thể cảm nhận được những gì anh đã từng trải qua. Sau đó cô lại nghĩ, anh sống tại Mĩ bao nhiêu năm như vậy, chắc chắn còn rất nhiều nơi cô chưa đi được, nơi này chẳng qua chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi.

Nhưng thế cũng đủ rồi, thời gian nghỉ ngơi của một buổi chiều dành cho chốn này cũng rất đáng.

Đi dạo mệt rồi, Đồ Nam mua một chai nước khoáng, ngồi xuống cạnh đài phun nước nghỉ chân.

Vì mở rộng cho cả người ngoài, nên dọc đường đi thỉnh thoảng lại bắt gặp những du khách đến từ khắp nơi trên thế giới, cũng có không ít người từ Trung Quốc sang. Hầu hết mọi người đi thành đoàn, hoặc đi theo cặp, còn cô thì đơn độc tham quan một mình, nhưng không hề nhàm chán, là vì nơi này liên quan đến anh.

Cô lấy điện thoại ra, chụp vài bức ảnh, cuối cùng chọn một bức chụp từ góc không mấy đáng chú ý, một nơi mà chẳng ai nhận ra đây là chỗ nào, soạn một bài trạng thái, đăng lên trang cá nhân: Đang ở đây.

Uống xong hai ngụm nước, cô lại mở Wechat, phát hiện ra đã có người nhấn nút thích.

Không phải Thạch Thanh Lâm thì còn là ai được nữa.

Tầm này trong nước mới là sáu giờ sáng, vậy mà anh đã tỉnh rồi?

Cô gửi tin nhắn sang…

Đồ Nam: Biết em đang ở đâu không?

Có bao nhiêu ảnh gửi hết sang.

Thạch Thanh: Tự đi à?

Đồ Nam: Chính xác.

Thạch Thanh: Thế nào?

Đồ Nam: Giống như đến chỗ nào cũng có anh.

Đầu bên kia im lặng chừng hai ba giây rồi mới hồi âm.

Thạch Thanh: Sao trước giờ anh không phát hiện ra là em lại biết nói lời sến sẩm như thế nhở.

Đồ Nam không cảm thấy đây là lời sến sẩm, mà là cảm nhận chân thực trong lòng, là sự thật.

Thạch Thanh: Giờ em đang ở đâu?

Cô đứng dậy, chụp chỗ mình ngồi rồi gửi sang cho anh.

Thạch Thanh: Đi sang phải, có một bãi cỏ, đếm đến cái cây thứ ba thì đứng dưới tán cây, chụp một bức ảnh đi.

Cô cảm thấy rất hứng thú, bèn làm theo chỉ dẫn của anh, thật sự nhìn thấy một một bãi cỏ, tìm đến cái cây kia, nhờ một cô nàng da trắng đang ngồi bên cạnh nghỉ chân chụp hộ mình một bức ảnh.

Chụp ảnh rồi gửi sang, đợi anh hồi âm.

Một lát sau, anh trả lời: Đứng hơi gần, chụp xa ra một chút.

Cô không hiểu anh muốn làm gì, lại nhờ cô gái da trắng kia giúp, chụp lại một bức khác rồi gửi cho anh.

Thạch Thanh: Lần này thì được rồi.

Anh trả lời bằng một bức ảnh.

Đồ Nam mở ra, là ảnh của anh, mái tóc rất ngắn, mặc áo thun và quần bò, đi giày trắng tinh, trông ngây ngô hơn nhiều bây giờ. Góc độ không phải là hoàn toàn trùng khớp với bức của cô, nhưng khá tương đồng, chỉ cần nhìn một cái thôi là đã nhận ra chụp từ cùng một nơi, cũng là dưới tán cây ấy luôn.

Thạch Thanh: Còn nhiều chỗ em chưa đi lắm, sau này sẽ dẫn em đi.

Lòng Đồ Nam bị hàng chữ này nhồi kín, vừa mềm mại vừa êm ái. Cô dần phát hiện ra, người đàn ông này luôn có thể bất thình lình nói ra những câu khiến người ta cảm động, yêu anh, e rằng chẳng bao giờ qua khỏi giai đoạn mới mẻ.

Có một chiếc xe đỗ ở bên ngoài bãi cỏ, trong xe lãng đãng tiếng nhạc, giai điệu rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra được là đã từng nghe ở đâu rồi…

When You Say Nothing At All…

Đúng lúc cô đang nghĩ phải trả lời anh thế nào, liền ấn nút ghi âm, rồi gửi đi.

Đồ Nam: Nghe thử xem đây là bài gì?

Chừng năm sáu giây, anh gửi sang đường dẫn chia sẻ của một bài hát.

Tên bài hát cũng chính là câu cô nghe được: When you say nothing at all.

Đột nhiên cô cảm thấy, thật sự quá hợp với hoàn cảnh lúc này.



Chuyến đi này vô cùng mãn nguyện.

Sau đó, trên đường trở lại, đến lượt Đồ Nam bị anh giục về nghỉ ngơi.

Cô đồng ý, đeo tai nghe lên, nghe đi nghe lại ca khúc anh đã chia sẻ, vừa nghe vừa lướt lại Wechat thì mới phát hiện ra, ngay sau khi nhận được bức ảnh của cô, anh đã đăng một trạng thái mới, đó là chuyện từ cách đây nửa tiếng rồi.

Nội dung chỉ có một chữ, và một biểu tượng hình đóa hoa hồng, bên dưới là bức ảnh anh từng chụp và bức ảnh cô mới chụp.

Trong ảnh, anh đứng bên trái cái cây, mà cô thì lại đứng bên phải, đặt cạnh nhau trông rất giống một trái một phải, giao nhau qua một chiều không gian và thời gian.

Bên dưới có bình luận của An Bội: Hiếm khi thấy Thạch tổng khoe ân ái, thế này là có ý gì đây, ảnh cưới của hai vị đấy hả?

Thạch Thanh Lâm trả lời cô nàng: Chuyện của cô với Phương Nguyễn thế nào rồi?

Câu này quả là rất có lực sát thương, An Bội trực tiếp trả lời anh bằng hai chữ “Tạm biệt!”

Đồ Nam không nhịn được phải nhắn tin cho anh: Đăng cái này làm gì?

Thạch Thanh: Thích đăng thì đăng thôi, còn chưa đăng hình xăm trên eo bọn mình, sợ cái gì.

Thứ được gửi qua là những con chữ, nhưng cô lại có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi nói câu này. Cô cúi đầu vén tóc mái qua vành tai, không kiềm chế được phải nhoẻn miệng cười, tên này một khi mà đã thích khoe khoang, thì chẳng thể nào mà ngăn lại nổi.

Cô dứt khoát quay lại, bấm nút thích cho bài đăng kia.

Trong tai nghe, ca khúc vẫn lặp đi lặp lại, suốt một thời gian ngắn, có lẽ nghe mãi cũng không chán.

***

Ở trong nước, Thạch Thanh Lâm lại dặn Đồ Nam về nghỉ ngơi thêm lần nữa, sau đó đẩy cửa xuống xe.

Hôm nay anh dậy sớm như vậy là vì ông nội giục quá nhiều rồi, cuối cùng cũng tìm được dịp để về huyện. Mới sáng sớm ông cụ đã gọi điện bắt anh dậy.

Đồ Nam không có nhà, vốn dĩ anh nghĩ mình nên tự đến, kết quả là ông cụ không cho, khăng khăng đòi đi.

Thạch Thanh Lâm cũng kệ cho hai người họ thoải mái, thật ra hai vị bề trên có gặp gỡ ra sao, thì cũng chẳng hề ảnh hưởng đến anh và Đồ Nam, thế nên anh không hề bận tâm.

Ngủ được vài tiếng đã tỉnh, bị cô đột ngột quấy quả làm cho không sao bình tĩnh được, anh thật sự muốn bay ngay qua bên đó tìm cô. Đáng tiếc là không thể, hôm nay có hẹn phỏng vấn, phía họ đang chờ anh ở công ty rồi.

Cuộc họp thường niên của ngành game năm nay được tổ chức sớm, năm ngoái Kiếm Phi Thiên không giành giải, năm nay thì đã làm được, cuộc phỏng vấn cũng nhằm vào việc này mà tới.

Chiếc cúp được giành cho nhà sản xuất, nhưng anh không cầm về, mà lại để trong nhà Đồ Nam, mọi vinh quang của anh đều thuộc về cô.

Tiến vào công ty, trên màn hình lớn ở sảnh tầng một vẫn phát đi phát lại đoạn tuyên truyền cho phiên bản mới, tên của Đồ Nam luôn xuất hiện ngay sau tên anh, mỗi lần đi qua anh đều phải nán lại nhìn một lát.

An Bội chạy tới, suýt chút nữa va vào anh, nhưng anh không để ý, thu tầm mắt lại, duỗi tay ra bấm số thang giúp cô nàng.

Cô nàng liếc nhìn anh, đùa dai mà nhắc lại chuyện bức ảnh, nói một câu đầy ẩn ý: “Tâm trạng Thạch tổng có vẻ không tồi nhỉ.”

Đâu chỉ có mỗi hôm nay không tồi, mà từ khi yêu, ngày nào cũng đều rất tuyệt.

Thạch Thanh Lâm không tiếp lời, bởi còn đang nghĩ chuyện khác, nghĩ tên anh và Đồ Nam sau này còn có thể cùng xuất hiện ở một chỗ khác, gắn bó suốt đời.

Thật ra, thứ muốn đưa cho cô đâu chỉ có một chiếc cúp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui