130.
Lần trước chúng ta kể đến đoạn Kim công tử đang trên đường cầu hôn thì có duyên gặp lão nhạc phụ Giang thần y, hai người vừa quen đã thân (?), đánh nhau túi bụi.
Đánh được nửa chừng Giang Quỳnh Trúc mới nhớ ra việc cấp bách không phải là giết Kim Chu mà là đi tìm cải trắng của mình, thế là nghiêm mặt thu tay lại nói: "Lần này ta có chuyện quan trọng, không rảnh đánh nhau với ngươi nữa đâu."
Kim Chu: "......"
Không rảnh đánh nhau với hắn thì đừng có đánh mấy canh giờ liền vậy chứ! Bộ y phục tân lang hắn đặt may riêng đã bị cứa rách te tua!
Nhưng nghĩ đến kẻ trước mặt này dù thế nào cũng là trưởng bối của Vân Hòa, Kim công tử đành nén giận chắp tay khom người chào, bày ra khuôn mặt tươi cười ôn nhuận như ngọc nói: "Vậy tiên sinh cứ đi thong thả......"
Giang Quỳnh Trúc cười lạnh một tiếng, đang định nhấc chân rời đi thì lại nghe Kim Chu ở phía sau nói thêm một câu: "Bình thường A Hòa đều đi chung với tiên sinh mà......!Giang tiên sinh, A Hòa ở lại núi Thanh Lộc à?"
Giang Quỳnh Trúc trừng mắt: "Y có ở trên núi hay không thì liên quan quái gì đến ngươi?"
Kim công tử xòe quạt cười ngượng ngùng: "Nếu tiên sinh bận việc quan trọng thì tại hạ tình nguyện chăm sóc A Hòa giùm......"
Hắn còn chưa dứt lời thì Giang Quỳnh Trúc lại đột ngột vung chưởng đánh tới.
Chưởng pháp núi Thanh Lộc không đáng sợ nhưng toàn thân Giang Quỳnh Trúc đều là độc, Kim Chu không muốn dính vào rắc rối này nên đành phải liên tiếp lui ra sau rồi phi thân lên đ ỉnh kiệu thở dài: "Tiên sinh đang bận việc thì đừng ở đây dây dưa với tại hạ mới phải chứ?"
Toàn thân đầy bụi đất thế này đâu thể trực tiếp đến gặp A Hòa được......
Kim công tử đang nghĩ ngợi thì chợt thấy sau ngã rẽ đường núi có người khác đi tới, cuối cùng hắn nói: "Giang Quỳnh Trúc, sau khi A Hòa thành thân với ta sẽ không cần lo cơm ăn áo mặc, ngươi có gì không hài lòng hả?"
Giang Quỳnh Trúc cười lạnh: "Chi bằng hạ độc cho nát cuống họng ngươi ngay tại đây đi."
131.
Dạo này Đường Phiếm phải chạy mấy chỗ, để trở về sớm hơn hắn buộc lòng phải đi đường tắt.
Đúng lúc này lại gặp được hai người quen.
Vẻ mặt hắn chẳng thay đổi mấy, chỉ nghĩ thầm trong lòng xem có nên đi tới chào hỏi không.
Một vị là công tử nhà giàu lúc trước hắn và Mẫn Chậm từng đắc tội, còn vị kia là sư phụ A Hòa.
Bầu không khí hình như không thích hợp để nói chuyện lắm.
Hay là cứ tránh đi nhỉ?
"Heo......!Đường Phiếm?!"
Giang Quỳnh Trúc gọi hắn lại.
Đường Phiếm dừng chân rồi gật đầu với đối phương.
"......!Cải trắng của ta đâu!?" Giang Quỳnh Trúc hỏi hắn.
Trên gương mặt lạnh lùng cứng rắn của Đường Phiếm lộ vẻ mờ mịt: "Cải trắng?"
Giang Quỳnh Trúc nói: "Y ở đâu?"
Đường Phiếm suy nghĩ một hồi, rốt cuộc hiểu ra đối phương nói đến Vân Hòa nên chắp tay đáp: "Y đang ở chùa chờ ta."
Giang Quỳnh Trúc giận dữ nói: "Ngươi bỏ y lại chùa rồi chạy mất à!? Để y lại với một đám đầu trọc sao?"
Kim công tử quay đầu nhếch môi suy tư, nếu lời này của Giang Quỳnh Trúc đến tai đám hòa thượng kia thì chỉ sợ giang hồ lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu......!Nhưng sao Đường Phiếm lại lấy cải trắng của Giang Quỳnh Trúc? Chẳng lẽ là cải trắng làm bằng ngọc?
Hắn nhất thời không hiểu hai người kia đang nói gì nên tùy tiện chen vào hỏi: "Để cải trắng trong chùa có sao đâu? Chắc các hòa thượng đâu thiếu thốn gì mà phải ăn rau này?"
132.
Kim Chu: "?"
Sao chẳng ai nói năng gì hết vậy? Hắn nói gì sai à?
133.
Ta quấn chăn bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Mẫn Chậm bị ta đánh thức theo.
Y cào mái tóc dài rối bù rồi tức giận hỏi ta: "Làm gì? Ngươi không mệt à?"
Ta nói: "Ta mơ thấy tiên sinh, Kim công tử và Đường đại hiệp đang uống rượu chơi oẳn tù tì."
Mẫn Chậm: "?"
Mẫn Chậm nói: "Ông thấy dù trời có sập thì ba người họ cũng không đời nào uống rượu chơi oẳn tù tì với nhau đâu!"