147.
Tất nhiên Giang Quỳnh Trúc không muốn phí thuốc kéo dài tính mạng cho heo rừng, nhưng nếu con heo rừng này chết giữa đường thì chỉ sợ cải trắng của y sẽ khóc sập trời lở đất.
Ít nhất y phải để Đường Phiếm sống sót cho tới khi tìm thấy Vân Hòa.
Mặc dù Kim công tử không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng theo hai người họ chạy tới ngôi chùa trong rừng, mờ mịt nghe bọn họ nói về cải trắng gì đó.
Khoan......!Khoan đã, không phải cải trắng là A Hòa đấy chứ?!
Hắn xòe quạt nhìn tượng Phật trước chùa, trong lòng giật thót, cứ thấy có chỗ nào đó sai sai, thế là chần chừ nửa khắc rồi hỏi Đường Phiếm: "Các ngươi nói A Hòa ở đây sao?"
Sắc mặt Đường Phiếm không thay đổi, vẫn là bộ dạng lạnh như băng nhưng tay đã vô thức đặt lên chuôi kiếm.
"Trước kia thì ở đây." Tiểu hòa thượng khom người chào ba người rồi nói, "Nhưng hôm trước Vân thí chủ đã đi với Mẫn Chậm rồi."
Giang Quỳnh Trúc biến sắc: "Đi với ai?"
Tiểu hòa thượng A Di Đà Phật một tiếng rồi đáp: "Mẫn Chậm."
Giang Quỳnh Trúc nghiến răng: "Con bà nó! Cái này còn tệ hơn ở chung với một đám đầu trọc nữa!"
148.
May mà các hòa thượng cũng khoan dung độ lượng, tuy mọi người trong chùa đều lặng ngắt nhưng chẳng ai so đo với câu "đầu trọc" của Giang Quỳnh Trúc.
Ba người lại đi bái kiến lão phương trượng trong chùa.
Lão phương trượng đang chuẩn bị đóng cửa tụng kinh nên không muốn để ý tới những kẻ giang hồ phàm tục như bọn họ, nhưng Giang Quỳnh Trúc dọa sẽ bỏ thuốc độc vào giếng ở sân sau để bắt ông ra ngoài.
Lão hòa thượng thấy Đường Phiếm thì giật mình hỏi: "Ngươi tìm được vật kia chưa?"
Đường Phiếm lắc đầu: "Chưa."
Hắn im lặng giây lát rồi hỏi hòa thượng: "Sao A Hòa lại đi?"
"Thiếu niên kia nói không yên tâm về ngươi nên hỏi lão phu ngươi ở đâu, ngay hôm đó lập tức lên đường." Phương trượng nhìn Đường Phiếm, nhìn sang thần y mặt mũi đanh đá rồi lại nhìn công tử tuấn tú ăn mặc hệt như tân lang, ông lần chuỗi hạt trong tay, thầm nghĩ đường tình duyên của tiểu tử bất hạnh Mẫn Chậm kia e là sẽ gặp không ít trở ngại.
"Ngài đã hứa với ta không nói cho y biết chỗ ta mà." Đường Phiếm trầm giọng nói, "Ta đã đáp ứng ngài lên đường tìm đồ, ngài là phương trượng cao quý sao có thể thất hứa như vậy được?"
Tiểu hòa thượng đưa họ tới nhịn không được giải thích thay phương trượng: "Phương trượng đã từ chối khéo Vân đại hiệp nhưng sức Vân đại hiệp quá mạnh, còn khiêng tượng Phật nặng ngàn cân của chúng ta......"
149.
Việc đã đến nước này cũng không thể cãi cọ với hòa thượng, mau chóng tìm được Vân Hòa mới là chuyện quan trọng.
Khi Kim công tử đi ngang qua trước chùa, hắn liếc nhìn tượng Phật cao lớn với ánh mắt phức tạp rồi hỏi hai người còn lại: "Hòa thượng kia không gạt người đấy chứ? Vóc dáng A Hòa nhỏ vậy sao có thể khiêng vật nặng thế kia được?"
A Hòa mảnh khảnh như bé thỏ trắng, một tay hắn có thể dễ dàng ôm trọn......!
Giang Quỳnh Trúc cười lạnh: "Lúc trước không được nhưng giờ thì khác rồi."
Đường Phiếm đi trước dẫn đường không nói gì.
Kim Chu nói: "Hả?"
Giang Quỳnh Trúc trút hết bực tức lên Đường Phiếm và Mẫn Chậm, trái lại có thể ôn tồn giải thích với Kim công tử: "Ngươi biết Minh Tâm Đan không?"
"Mấy ngày trước có nghe các đồng liêu nhắc tới," Kim Chu đáp, "Nghe nói vật kia bị một kẻ giang hồ võ công cao cường cướp đi rồi."
"Xem ra tin tức của Hầu gia không nhạy lắm," Giang Quỳnh Trúc lạnh lùng nói, "Đan dược này rơi vào tay người đứng cạnh ngươi đấy."
Kim công tử sửng sốt nhìn Đường Phiếm rồi trầm trồ: "Thiên hạ đệ nhất lại có thêm nội lực trăm năm, đây chẳng phải là vô địch thiên hạ sao?"
Đường Phiếm nói: "Ta không uống."
Kim công tử "ồ" một tiếng rồi nói với vẻ đồng tình: "Cũng phải, nếu bán thứ này đi thì nửa đời sau khỏi cần lo cơm áo nữa."
Đường Phiếm nói: "A Hòa uống rồi."
Kim công tử: "Ờ......!Hả?"