Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

“Làm sao vậy, Lặc Lặc làm sao vậy?” Ta chạy ào vào hô to.

Không cần ai trả lời, ta đã thấy được. Lặc Lặc nằm ở trên giường cả người đang co giật.

Chết tiệt! Ta tìm trong túi Càn Khôn ra một bình dưỡng khí loại nhỏ, cấp tốc mang cho y. Ta giữ chặt nửa người trên của y, ghé vào lỗ tai y nói: “Lặc, tỉnh lại cho ta. Cầu ngươi, vì ta, nhất định không được bỏ cuộc. Chúng ta còn có thật nhiều ngoạn ý chưa thử qua, thật nhiều mỹ thực chưa hưởng qua, thật nhiều địa phương chưa đi qua. Chúng ta còn phải cùng nhau chậm rãi già đi. Lẽ nào ngươi không muốn bồi bên người ta trải qua tất cả sao? Lẽ nào ngươi cam tâm giao ta cho một mình Nhược Nhược sao? Nói cho ngươi biết, nếu như ngươi mà chết, ta lập tức tìm người khác thay thế vị trí của ngươi, cùng bọn họ khoái hoạt tiêu dao, tuyệt không nhớ ngươi, nghe thấy không?!” Nguyên bản là nói nhỏ, thế nhưng vừa nghĩ đến việc y có thể ly khai ta, ta liền nhịn không được mà gào thét uy hiếp y, chỉ hy vọng có thể kích thích ý chí sống sót của y.”Nghe được không? Ngươi mà chết, ta liền đi yêu. Nghe thấy không? Nghe thấy không? Đến lúc đó ta sẽ không yêu ngươi nữa!” Ta gào khóc vì lời nói dối đau đớn đến tận tâm can kia.

“Long nhi, mau nhìn, y không còn co giật nữa, hơn nữa ngón tay hình như đang động.” Lão đầu kinh hỉ kêu lên.

“Thực sao?” Ta lập tức ngồi xuống dùng tay áo lung tung lau khô nước mắt, tỉ mỉ quan sát Lặc Lặc. Quả nhiên, y đã đình chỉ co giật, ngón tay trái còn đang cử động rất nhẹ.

“Lặc, ta biết ngươi nghe thấy ta nói chuyện. Nhanh tỉnh lại đi, có được không?” Ta kích động cầm lấy tay trái y đặt trước ngực ta.

“Cổ huynh, ngươi mau tỉnh lại đi. Nếu không cục cưng một mình ta không giữ yên được. Ngươi cũng biết hắn là hỗn thế ma vương, chuyên đi phá phách, nói thật với ngươi, ta áp không được hắn.” Nhược Nhược chẳng biết khi nào đã đến bên cạnh ta, nhe răng trợn mắt nói, “Vì ngươi mà hắn vừa chỉnh ta để xả giận. Thấy ta khổ cực như vậy, ngươi cũng nên tỉnh lại đi.”

Ta không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Lặc Lặc, mong muốn y lập tức tỉnh lại. Thế nhưng năm phút đồng hồ trôi qua, vẫn y như cũ, y vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ta đè nén thất vọng chua xót lại trong lòng, quay sang cố nặn một nụ cười với mọi người, không biết là đang an ủi bọn họ hay là chính mình đây: “Y, dường như còn chưa ngủ đủ ni.”

“Không!” Đại chưởng của Nhược Nhược đặt lên vai ta”Lông mi của y vừa động.”

Ta nín thở đợi kỳ tích rơi xuống. Đột nhiên, thấy bờ môi của y khẽ động đậy, như là muốn nói gì. Ta vội lấy mặt nạ dưỡng khí ra, chăm chú theo dõi đôi môi trắng bệch của y.

“Ta không muốn!” Từ đôi môi mấp máy của y mà ta đọc ra được ý tứ.

“Hảo, chỉ cần ngươi lập tức mở mắt, ta bảo đảm với ngươi, không đi tìm kẻ khác.” Ta khẩn trương ngay cả tim cũng muốn nhảy vọt ra ngoài.

Chưa bao giờ thấy biết ơn chư thần đến như vậy, khi Lặc Lặc mở ra đôi yêu đồng vàng bạc mà ta yêu nhất thì, tự đáy lòng ta vô cùng cảm tạ bọn họ.

“Oa ————” Thần kinh luôn căng thẳng rốt cục vào lúc này đã giãn ra, hồng thủy của ta lần thứ hai vỡ đê.

“Được rồi, được rồi, Cổ huynh đã tỉnh, ngươi không cần khóc nữa.” Nhược Nhược cuống quít trấn an ta.

Lúc này, bàn tay của Lặc Lặc trong ngực ta cũng giãy khỏi ôm ấp, đưa lên trên, đi tới trên mặt ta, nhẹ nhàng giúp ta lau lệ.

Ta một bả đè lại tay y, nở một nụ cười thật hạnh phúc với y: “Ta không sao, chỉ là rất cao hứng thôi.”

Y tin ta, suy yếu nở một nụ cười với ta.

“Cổ huynh tỉnh rồi sao? Thật tốt quá.” Lôi đại hiệp cùng Lỗ quản gia đi vào, phía sau còn có hai gã sai vặt, bưng bữa trưa cho chúng ta.

“Đưa cháo của Lặc Lặc cho ta, ta sẽ uy.” Ta vui vẻ nói.

“Ngươi đã quên tay của ngươi không dùng được sao, để ta đi. Đằng nào thì Cổ huynh bây giờ cũng đã tỉnh, có thể tự ăn được rồi.” Nhược Nhược búng vào trán ta, đoạt lấy cái chén trong tay gã sai vặt.

Nhược Nhược như trước cẩn thận tỉ mỉ thổi lạnh cháo, sau đó chậm rãi đút vào trong miệng Lặc Lặc.

“Ngươi còn không đi ăn?” Nhược Nhược nheo mắt nhìn ta đang ghé vào bên giường nhìn chằm chằm Lặc Lặc ăn cháo.

“Không muốn. Ta muốn xem y ăn xong.” Ta cố chấp đợi, rất sợ tất cả đều là ảo giác của ta.

“Tùy ngươi.” Nhược Nhược bĩu môi, tiếp tục chăm chú uy cháo.

Nhìn cảnh trước mắt, độ cung của khóe miệng ta cũng càng lúc càng lớn, trong lòng cũng dần dần ấm áp lên, không còn trống trải nữa. Sống, thật tốt!

Chậm rãi, hơn phân nửa chén cháo đã bị Lặc Lặc tiêu diệt. Chờ y ăn xong, ta cũng trong nháy mắt muốn ăn uống rồi, vì thé khi Nhược Nhược bưng một chén cháo khác lại đút cho ta thì, ta rất phối hợp bằng một tốc độ kinh người giải quyết hết, sau đó tiếp tục ngồi ở bên, nhìn chằm chằm con ngươi xinh đẹp của Lặc Lặc cười khúc khích.

Lặc Lặc cùng ta nhìn nhau một hồi, mí mắt lại bắt đầu chùng xuống.

“Mệt sao? Ngươi mất máu quá nhiều, hảo hảo nghỉ ngơi. Bất quá, nhớ kỹ phải tỉnh lại nga! Ta sẽ chờ ngươi cùng nhau ăn cơm chiều.” Ta vươn hùng chưởng đặt lên ngực y, “Không được chơi xấu, ta chờ ngươi tỉnh lại.”

Y ôn nhu cười cười gật đầu, nhắm mắt lại rồi nặng nề ngủ.

“Tiểu Kiện, ngươi đến đây, giúp y bắt mạch, ta vẫn còn lo lắng.” Ta là thấy Tiểu Kiện đã cơm nước xong, muốn xác định lại cho chắc.

Hắn đặt lên tay Lặc Lặc một hồi, sau đó gật đầu: “Không sai, tim y đang đập rất mạnh. Bây giờ mạch tượng biểu hiện y đã vượt qua cửa ải khó khăn, chỉ là quá mức suy yếu, cần điều dưỡng.”

“Thực?” Ta thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Kiện, ta van ngươi có thể làm giúp ta một chuyện?”

“Cái gì?” Trong mắt Tiểu Kiện hiện lên một tia cảnh giới.

“Yên tâm, ta không phải lại muốn trêu đùa ngươi. Chỉ là mong ngươi nhéo ta một cái, xem có đau hay không.” Nhỏ giọng nói. Mặc dù ta đã thấy, nhưng ta vẫn muốn tìm chứng cứ một chút. Vốn có không muốn mất mặt như vậy, nhưng mà bất đắc dĩ Tiểu Kiện băng bó quá “Kỹ càng “, khiến cho muốn nhéo căn bản không đến nơi đến chốn.

“Nga!” Lập tức đáp ứng, hắn nhanh tay lẹ mắt cố sức nhéo một phát thật mạnh trên đùi ta.

“A!” Đau quá, ta đau đến chảy nước mắt luôn.

“Làm sao vậy?” Nhược Nhược khẩn trương bỏ lại chén cơm mới ăn phân nửa, chạy đến bên người ta.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Ta cười lắc đầu. Lần đầu tiên giải vây cho người khi dễ ta, lại còn cam tâm tình nguyện. (kêu người ta nhéo mờ)

“Không có việc gì thì đừng kêu loạn. Gần đây ta không chịu nổi kinh hách nữa đâu.” Nhược Nhược tự vỗ vỗ ngực hắn.

“Nga!” Ta đáp lời, sau đó xoay người nhìn chằm chằm lồng ngực của Lặc Lặc rất có quy luật mà phập phồng, nghe tiếng hít thở từ từ trầm ổn của y, đường nhìn bắt đầu trở nên mờ ảo…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui