Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Nhược Nhược đi bước một tới gần ta, ngữ khí mềm nhẹ không chịu được hỏi: “Cục cưng, nói thử ta nghe một chút. Lần này muốn đi đâu? Muốn đi trong bao lâu? Một ngày, hai ngày? Một năm, hai năm? Hay mười năm, hai mươi năm?”

Ta đi bước một lui về phía sau, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống: “Nào có? Tại không có ngươi ở bên, ta ngủ không được, định ra bên ngoài hóng gió thôi!” Ta mỉm cười lấy lòng hắn.

“Vậy ngươi mang theo bao quần áo làm gì chứ?” Lặc Lặc đi tới phía sau ta, giật lấy bao đồ trên lưng ta.

“Cái kia, hắc hắc, có chút y phục ta không muốn mặc, định thu thập một chút, chuẩn bị tặng cho tên khất cái mặc.” Ta cái khó ló cái khôn.

“Nga? Vậy ngươi nửa đêm không ngủ, chính là vì hiến ái tâm của ngươi cho tên khất cái?” Mắt đan phượng của Nhược Nhược đảo qua ta.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Ta lập tức phụ họa.


“Vậy vì sao bên trong còn có đồ ăn, hơn nữa đều là đồ ăn vặt ngươi thích ăn?” Lặc Lặc lẩm nhẩm đồ trong bao hỏi ta.

“Cái kia, ngươi cũng biết mà, bọn họ đâu chỉ không có đồ mặc a? Đương nhiên cũng phải ăn nữa chứ! Ta nghĩ đã tốt thì tốt cho trót, vì thế…” Ta dùng hết khả năng khua môi múa mép.

“Thái tử điện hạ thật đúng là trạch tâm nhân hậu ni!” Nhược Nhược cười đến xán lạn cả hoa đào cũng thua kém, thế nhưng trong nháy mắt liền giở mặt, bàn tay vỗ mạnh lên bàn, “Nói xàm!”

Ta chỉ ngây ngốc nhìn cái bàn tròn bằng gỗ lim bị hóa thành mảnh vụn, như đang thấy hình ảnh trong tương lai của mình. Chân vô thức tụ lui về phía sau, lại chạm phải Lặc Lặc. Xong đời rồi! “Chờ một chút, ta có thể giải thích!” Trong hoàn cảnh tính mệnh đang chỉ mành treo chuông, ta chỉ còn cách thẳng thắn để xin khoan hồng thôi.

“Thế nào? Ngươi đinh nói gì?” Tay Lặc Lặc vòng qua thắt lưng ta, cắn lên vành tai ta.

Ta mẫn cảm co rụt lại, cười khổ nói: “Có thể không trốn sao? Các ngươi đều liên hợp lại khi dễ ta a.”


Nhược Nhược tiến lên đem ta ném lên giường, tiếp đó Lặc Lặc cũng ngồi xuống. Được rồi, cái giường này là lúc trước lão đầu mang theo Phúc Quý đi mua về chuẩn bị riêng cho chúng ta. Vốn có ta với chiếc giường này rất là thoả mãn, chí ít không cần ta chạy tới chạy lui nữa, nhưng lại không nghĩ tới hiện tại đã biến thành nhà tù thẩm vấn ta. Sớm biết vậy ta tình nguyện dùng giường nhỏ, chí ít có thể đem bọn họ cách ly, ta muốn đi cũng tiện hơn.

“Sao lại đờ ra nữa? Đang nghĩ cái gì ni?” Nhược Nhược cắt đứt suy nghĩ miên man của ta.

“Không! Ta là đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.” Ta không dám đem ý nghĩ trong lòng nói cho bọn họ, bọn họ mà không đem ta tử hình ngay tại chỗ mới là lạ.

“Ta nghĩ Nhược đã biết ta không phải là người của thế giới này rồi đi, thế nhưng Lặc dường như còn chưa rõ lắm, ta sẽ bắt đầu nói lại từ đầu. Ta kỳ thực là không thể được sinh ra, bởi vì thầy u ta mệnh là không con nối dòng, thế nhưng nương ta phi thường muốn có một hài tử, vì vậy cha ta không tiếc hao hết sở học suốt đời hắn mà nghịch thiên sinh ra ta. Chỉ là khi ta cất tiếng khóc chào đời, cha ta thay ta xem một quẻ, nhưng được ‘ tâm cao ngất, mệnh bỉ chỉ bạc ’ tám chữ lớn (nguyên gốc nha, ko hỉu sao thành 8). Bởi nghịch thiên mà sinh, nên mệnh ta đã định trước sống không quá mười tám tuổi. Cha vì không muốn nương thương tâm, lao lực thiên tân vạn khổ mới tìm được một phương pháp, đó là xuyên qua thời không, mang ta đến nơi đây kéo dài mạng của ta. Bởi vậy, vào ngày sinh nhật mười tám của ta, ta đã bị đưa tới thời không này, cũng là ngày cùng Nhược sơ ngộ. Sau đó, ta đã dùng thân phận Lý Mặc Trù sống sót thẳng đến ngày đại điển đăng cơ thái tử vị thì thoát đi, rồi cứu được Lặc.” Ta nắm chặt bàn tay Lặc Lặc, tựa ở trước ngực Nhược Nhược hồi tưởng lại chuyện cũ.

“Nương ta cho rằng ta cần học toàn bộ các kỹ năng để sinh tồn, vì thế từ nhỏ đã dạy cho ta rất nhiều thứ, cầm kỳ thi họa không cần phải nói, y thuật, bát quái, tinh thông tất cả những thứ then chốt, chỉ cần là nương ta cho rằng có công dụng ở cổ đại, ta đều phải học, hơn nữa tất cả đều thông suốt, chỉ ngoại trừ…” Nghĩ đến Lặc Lặc lúc trước bởi vì ta làm bị thương, có chút nói không được nữa.


“Không có việc gì, đều đã là quá khứ.” Lặc Lặc nhéo nhéo bàn tay ta đang siết chặt tay y, cổ cũ cho ta.

Nhược Nhược cũng ôm chặt thắt lưng ta, cố ý trêu đua: “Đừng lừa dối để qua cửa na!”

“Năm ấy ta được mười tuổi, nương mang ta đến chỗ sư huynh nàng Cổ Thanh Thập Lang để học tập nhẫn thuật Đông Doanh (Nhật Bản ớ) cùng kiếm thuật, sư phụ ta dạy cho ta một loại võ công Nhật Bản nổi tiếng tên là phi thôn kiếm tâm. Khi ta học tập nhẫn thuật thì rất thuận lợi, không lâu sau sư phụ liền dạy ta kiếm thuật, dùng trúc kiếm để tập luyện sẽ tốt hơn, thế nhưng khi ta lần đầu tiên cầm lên thứ quỷ quái đó, sự cố bắt đầu xảy ra…” Nhớ tới trận huyết chiến lần đó, ta liền nhịn không được mà lạnh cả người. Tuy rằng khi đó ta mới mười tuổi, nhưng tất cả đều cảm nhận rõ ràng, khiến ta nghĩ đến chết cũng không thể quên được.

Lặc Lặc săn sóc bưng một chén trà nóng cho ta: “Uống, làm ấm người.”

Ta run run tiếp nhận, uống một ngụm, sau đó hít một hơi thật sâu, tiếp tục nhớ lại: “Lúc đó, quỷ quái kêu rất to, mà trong lòng ta dường như trống rỗng, chỉ muốn làm ra cái gì đó để lấp đầy khoảng trống. Lúc đó ta đã bị cái gì đó khống chế, chỉ muốn giết chóc, có vị sư huynh vì ngăn cản ta mà bị thương. Mà ta nhìn thấy máu đỏ tươi, lại càng thêm hưng phấn muốn càng nhiều hơn nữa. Kết quả buổi học kiếm thuật đầu tiên đó ta đã đánh ngã toàn bộ người trong môn của sư phụ, thế nhưng ta còn chưa thấy đủ, vẫn giơ quỷ quái lên chém giết, thẳng đến khi nương ta cùng sư phụ hai người liên thủ lại chế trụ ta. Chờ ta tỉnh táo lại, phát hiện ra các sư huynh đệ đều bị thương rất nghiêm trọng, thậm chí còn có người tàn tật vĩnh viễn.”

“Được rồi, đừng kể nữa.” Nhược Nhược yêu thương ngăn cản ta.

“Không, để ta kể hết.” Đằng nào sớm muộn gì cũng phải nói, không bằng sớm đối mặt, “Sư phụ cùng nương muốn đem việc này đè xuống, thế nhưng sự tình quá lớn, bọn họ căn bản vô lực ngăn cản. Ta liền nổi danh ở Đông Doanh, nhân xưng ‘battousai’ (người rút kiếm thần tốc-Rurouni Kenshin =v=). Người đến tìm ta khiêu chiến càng ngày càng nhiều, lúc đầu còn có thể mượn cớ trốn tránh, thế nhưng càng qua lâu, ta căn bản tránh không được. Kết quả có một ngày, bọn họ lại tới sư môn gây phiền phức, ta rốt cục hựu nhịn không được rút đao ra, dã thú bị giam trong lòng lần thứ hai không khống chế được mà thoát ra, khiến cho máu chảy thành sông, những kẻ đến khiêu chiến không người nào thoát khỏi. Biết ta làm thế nào tỉnh táo lại không? Là vì tiếng kêu thảm thiết của nương ta! Khi ta khôi phục thần trí, kiếm của ta đang đâm xuyên qua ngực sư phụ, chặt đứt gân tay của mẫu thân! Nếu không nhờ cứu giúp đúng lúc, ta thiếu chút nữa đã sát sư thí mẫu, chuyện chỉ có cầm thú mới làm! Sư phụ ta tu dưỡng hơn nửa năm mới khỏi hẳn, mà nương ta thì từ nay về sau vĩnh viễn không thể cầm được thanh kiếm mà nàng yêu quý, thậm chí ngay cả vật nặng cũng không thể cầm. Bởi vì bài học giáo huấn bằng máu, vết thương của thân nhân, ta thề rằng sẽ không bao giờ cầm đến kiếm nữa, quay trở về đất nước của mình, mà Đông Doanh cũng bởi vì ta mai danh ẩn tích không còn ai đến khiêu khích sư môn nữa. Không nghĩ tới, nhiều năm sau, ta cư nhiên lại bởi vì khí phách chi tranh lần thứ hai đả thương người, hơn nữa lại là người ta yêu.” Thẳng thắn nói ra tất cả, trong ngực cũng dễ chịu hơn.


“Ngươi vì sao không đổi kiếm khác thử xem?” Nhược Nhược hỏi.

“Ngươi nghĩ rằng ta chưa thử qua sao? Lần thứ hai ta cầm kiếm đâu phải là dùng quỷ quái, thế nhưng cơn điên so với lần đầu tiên còn lợi hại hơn. Sau đó cha ta nói, không phải là vấn đề của kiếm, mà là vấn đề của ta. Bản thân ta nghịch thiên mà sinh, không phải phàm vật, vì thế khi sinh ra thì ma khí rất nặng, cha ta giúp ta làm một số cách thức tiêu chuẩn, đem ma khí của ta phong ấn lại. Không nghĩ tới khi đụng tới kiếm, phong ấn sẽ mở ra. Quỷ quái là thanh kiếm linh, chỉ là nó đè áp không được ma tâm của ta. Vì thế, ta nghĩ phải ly khai các ngươi một đoạn thời gian, đến một nơi không người, triệt để khắc phục tâm ma. Các ngươi hãy thành toàn ta đi?” Ta cung khai hoàn tất, mong bọn họ phóng ta ly khai.

“Ngươi nói ni?” Đôi vàng bạc yêu đồng lóe ra tia lưu quang kỳ dị khiến ta mê muội.

Ta nhìn hai người đang xoa tay kia, cảm giác tựa hồ mình quá ngây thơ rồi…

————————————–

Xoa tay mần chi hỉ, hí hí hí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận