Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Đêm đó, lão đầu quả nhiên giữ chữ tín, vừa đến giờ Dậu liền thả Nhược Nhược trở về, làm ta rất thoả mãn. Ngày kế tiếp, căn cứ vào ý niệm “Toàn dân vận động”, ngoại trừ chuẩn bị dược thiện bồi bổ cho Nhược Nhược, ta cũng tính toán một chút. Lặc Lặc, lần trước thụ thương tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng ta thấy y vẫn còn cần điều dưỡng thêm một chút; lão đầu, niên kỷ không nhỏ, nhìn qua tinh thần quắc thước, nhưng là vì chúng ta ly khai mà buồn phiền ở nhà, đương nhiên phải giúp hắn bảo trì nguyên trạng, thậm chí còn phải khỏe mạnh hơn; những người khác, chỉ cần ta cảm thấy sắc mặt không được tốt, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Vì vậy, nửa tháng sau, đại gia dưới sự bồi bổ bằng dược thiện mà ta đặc chế ra, đều trở nên trắng trẻo béo tốt. Chỉ là gần đây người trong cung tựa hồ bị ta ép ăn dược nhiều quá, nhìn thấy ta là bỏ chạy. Hắc hắc, nếu điều mà ta muốn đã đạt được hiệu quả, ta đây sẽ mở lòng từ bi, thả cho bọn họ một con đường sống.

Rốt cục, tất cả dần dần đi vào quỹ đạo, Nhược Nhược không cần liều mạng giải quyết quốc sự, Vì vậy ta hồi hộp chờ đợi được gặp người nối nghiệp nghe đồn đã lâu.

Biết cảm giác đầu tiên khi ta thấy tiểu hài tử xấu xa kia là gì không?

“Trời ạ! Thế nào lại có tiểu hài tử khả ái như thế ni! Quả thực so với ta khi còn bé giống nhau như đúc!” Thấy tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài kia ta sợ hãi than. (Alpha: nhi a, da mặt thiệt dày, khen người còn không quên tự khen mình! Ác ~~~)

“Nói thật, đúng là y như từ một khuôn mẫu khắc ra nha!” Lục ca Lý Doanh cười sờ sờ đầu của hắn nói, “Phụ hoàng cùng Bát đệ bình thường cũng hay nói như vậy.”

Lục ca Lý Doanh, tao nhã, tiên phong mạo cốt, thoạt nhìn là một người rất không màng danh lợi. Cũng bởi vì tính tình đạm nhiên này, lúc trước khi Nhược tiến hành chỉnh đốn hoàng thân quốc thích, hắn là Hoàng tử duy nhất được ở lại hoàng thành. Hắn hẳn là một người tính tình hiền hòa, vì vậy ấn tượng đầu tiên của ta với hắn rất tốt. Thuận tiện nói thêm một câu, lúc trước cái kia trư ca ca Bát Hoàng tử, bởi vì đắc tội với ta, bị Nhược sung quân đến một vùng đất khô cằn sỏi đá làm một phiên vương không có thực quyền.

“Tham kiến Thập tứ Hoàng thúc!” Tiểu hài tử rất có lễ phép chào hỏi.


Ta từ trong túi Càn Khôn tìm ra một vòng trang sức tinh tế bằng bạc có đính thạch anh tím nguyên bản lão mụ chuẩn bị cho ta khi cần có thể mang đến hiệu cầm đồ đổi bạc nhưng sau lại không phát huy công dụng, ngồi xổm xuống đưa cho tiểu Thu Thủy: “Lần đầu tiên gặp mặt, không có gì hay tặng ngươi. Vòng trang sức này ngươi thích không?”

Ánh mắt tiểu hài tử rất nhanh bị hấp dẫn, nhưng hắn không tiếp nhận, ngẩng đầu nhìn Lục ca. Bị vật chất mê hoặc mà còn có thể tỉnh táo không quan tâm, xem ra được dạy dỗ rất tốt.

“Thập tứ Hoàng thúc tặng cho, con hãy nhận đi.” Doanh ôn hòa cười cười, cũng không từ chối.

“Cảm tạ Hoàng thúc.” Tiểu hài tử tiếp nhận, “Đây là loại đá gì?”

“Cái này gọi là thạch anh tím, là một loại bảo thạch. Có thể mang đến bình an, phù hộ Thu Thủy bình an mà lớn lên, sau đó trở thành trụ cột quốc gia. Đến, ta giúp ngươi mang.” Bảo Thu Thủy xoay người, mang vòng trang sức cho hắn. (Alpha: Thật ra thạch anh tím đến tột cùng mang ý nghĩa gì ta cũng không đi thăm dò, mặc kệ đi, trong truyện này cứ tạm định là bình an đi! Dù sao cũng không quan trọng, đừng đánh ta! Gần đây thân thể mệt mỏi, bị lăn qua lăn lại đến dậy không nổi. Ru: Lăn là ý giề nhẩy? =v=)

“Cục cưng, từ lúc quen nhau đến giờ ngươi chưa từng tặng tín vật đính ước cho ta.” Nhược Nhược ở một bên đầy mùi giấm chua nói.

Lặc Lặc tuy rằng không nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt của y thì biết, y cũng rất không vui.


“Nhược, ta không phải đã từng vẽ cho ngươi một bức tranh sao?” Ta kháng nghị Nhược Nhược, nhưng đối Lặc Lặc thật đúng là không có ý tứ, “Lặc, ta quả thật chưa từng tặng thứ gì cho ngươi.”

“Đó là bức tranh a, không thể mang theo làm vậy tùy thân.” Nhược Nhược ủy khuất kêu lên.

Ai thèm để ý đến ngươi! A! Được rồi! Cha dường như có giúp ta chuẩn bị vài thứ đông tây, thành thân cũng quên lấy ra. Ta móc trong túi ra một hộp gấm hồng sắc, vừa mở ra, bên trong quả nhiên là ba chiếc nhẫn kết hôn.”Hai người các ngươi đưa tay trái ra đây.”

Giúp bọn hắn mang nhẫn, cũng lấy ra chiếc của mình. Ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, thế nhưng nếu để một người giúp ta mang, người kia khẳng định ăn giấm suốt buổi sáng, tự mình đeo cho rồi.

“Ta cũng muốn bức tranh!” Lặc Lặc đột nhiên nói một câu.

“Hảo! Sẽ vẽ cho ngươi một bức.” Trấn an Lặc vẫn còn đang ghen tỵ.


“Hoàng thúc, nó là lang sao?” Thu Thủy kéo kéo góc áo của ta hỏi.

“Đúng vậy! Nó tên là ‘ Bạch Phương ’, là Tuyết Lang Tộc rất trân quý.” Ta gọi Tiểu Bạch đang ở bên cạnh Tiểu Kiện, nó liền vọt lại.

“Rất đẹp. Có thể sờ sờ nó không?” Hắn có chút sợ hỏi.

“Đương nhiên, Tiểu Bạch rất ngoan nha.” Ngoại trừ lúc nó cùng ta giành kẹo ra thôi. Bất quá, trước mặt tiểu hài tử, câu nói kia ta đánh chết cũng không dám nói.

Trong lúc Thu Thủy cùng Tiểu Bạch tương hỗ ân cần thăm hỏi, ta kéo Tiểu Kiện đưa tới.”Tiểu Kiện, các ngươi niên kỷ không cách biệt lắm, sau này có thể chơi đùa cùng nhau.”

“Ta mới không cần!” Mặt Tiểu Kiện nhăn nhó.

“Hoàng thúc, vị ca ca này là ai?” Thu Thủy vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.

“Hắn gọi là Hoàng Dược Sư, năm nay mười bốn tuổi, là đồ tôn của ta. Tiểu Kiện, vị này chính là cháu trai ta, tên là Lý Thu Thủy, năm nay mười hai tuổi.” Ta kéo tay hai người đặt vào nhau, “Tiểu bằng hữu thì phải tương thân tương ái nga!”


“Dược ca ca, nhĩ hảo! Sợi dây chuyền trước ngực ngươi cùng của ta là như nhau a?” Thu Thủy chỉa chỉa sợi dây trang sức ở trên cổ Tiểu Kiện. Đã quên nói, kỳ thực vòng trang sức là một đôi, chiếc kia từ hai năm trước ta đã tặng cho Tiểu Kiện.

“Ân.” Tiểu Kiện lạnh lẽo đáp.

“Chúng ta cùng nhau mang Tiểu Bạch đi chơi đi.” Thu Thủy cũng không quan tâm, lôi kéo Tiểu Kiện đi.

Tiểu Kiện tuy rằng không tình nguyện, nhưng nhìn mặt ta, không nói thêm cái gì, yên lặng theo hắn.

Kỳ thực, Thu Thủy có thể thu được sự tán thành của Nhược Nhược, khẳng định không phải tiểu hài tử ngây thơ bình thườn, vẻ mặt nhu thuận kia chỉ là công phu ngoài mặt đi. Bất quá, hai tiểu hài tử bọn họ đều không có tuổi thơ bình thường, để cho bọn họ chơi cùng một chỗ cũng tốt. Một buổi chiều, Thu Thủy vẫn quấn quít lấy Tiểu Kiện, còn mặt Tiểu Kiện thì đã y như trái khổ qua.

Đêm đó, lão đầu còn có Nhược Nhược đưa ra yêu cầu với Lục Hoàng huynh muốn Thu Thủy sau này kế thừa đất nước, Doanh mặc dù tìm mọi cách chối từ, thế nhưng thủ đoạn thế nào bằng được hai tên hồ ly đạo hạnh thâm sâu, chỉ có thể “Hi sinh” nhi tử của mình. Sau khi Thu Thủy biết được tin này cũng rất trấn định, chỉ nói “Tất cả tùy Hoàng gia gia phân phó”. Hài tử này quả không phải vật trong ao a, ta cảm thán.

Bởi vì “Thụy Vương điện” của Doanh tương đối xa, Nhược lười tới tới lui lui, ta liền tác chủ, để cho bọn họ ở lại Đông cung, dù sao thì sau này đây cũng là địa bàn của bọn hắn. Vì vậy, từ ngày thứ hai bắt đầu, Nhược Nhược liền mang theo Thu Thủy tiến hành huấn luyện ma quỷ, mỗi ngày chương trình học rất nhiều, ta thấy thế nào lại giống như hồi xưa ta thi vào trường cao đẳng a. Làm tiểu hài tử đế vương gia quả nhiên không dễ dàng a! Nhưng Thu Thủy tiểu hài tử này không hề kêu khổ, mỗi ngày đều chăm chú hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể dành ra thời gian rảnh quấn quít lấy Tiểu Kiện chơi đùa. Nói đến càng kỳ quái, Tiểu Kiện mỗi ngày đều trốn Thu Thủy, nhưng vô luận hắn trốn ở đâu, đều bị Thu Thủy tìm được, khiến cho ta cười đến gập cả thắt lưng, hai tên này quả là oan gia mà.

Ta ni, từ Nhược Nhược mà biết Doanh cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, không có việc gì cứ lôi kéo hắn luận bàn tài nghệ, trước đây cứ nghĩ cuộc đời chẳng bao giờ gặp được đối thủ xứng tầm, cực kỳ mừng rỡ kết làm tri kỷ. Thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Lặc Lặc chê ta bỏ quên mất y, lão đầu cũng nhảy vào phá rồi, ta đơn giản dạy đại gia chơi trò chơi quốc hồn quốc túy của dân tộc Trung Hoa —— mạt chược. Nhất thời, Đông Cung điện náo nhiệt phi phàm, gió thổi mây bay, ngày cứ như vậy trôi qua, đảo mắt đã đến ba tháng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận